Trả Cho Em Sự Tự Do

Chương 29: Tự Tử




Sau khi đã tống được cô vào tù bản thân Gia Tuấn cảm thấy rất vui vì đã giúp mẹ mình trả lại những gì cô ta đã gây ra cho bà.

Nhưng anh không biết được chuyện này sẽ khiến anh ân hận cả một đời.

Còn Vy Vy sau khi xuất viện về cô ta đã diễn một vở kịch khi có anh sẽ luôn chăm sóc tốt cho bà, còn sau lưng buông lời độc ác.

"Sớm muộn gì tôi cũng sẽ nói cho con trai tôi biết bộ mặt thật của cô."

Nghe bà nói vậy cô ta nở một nụ cười, Vy Vy vội đáp lại: "bà nói thử xem, rồi ai sẽ chịu thiệt thòi...con trai bà hay là tôi. Bà đừng tưởng con này sẽ sợ những lời hâm doạ đó."

"Cô..." bà giơ tay định tát cô ta nhưng nhanh chóng liền hạ xuống vì bà nghĩ đánh cô ta khác gì bà tự làm bẩn tay mình.

...

Ba năm tù, cô đã không nhìn thấy lại phải ở một nơi tối tăm như vậy. Cuộc sống của cô rồi sẽ như thế nào chứ.

Cô không thể tin được lúc ở phiên toà bà lại nói như vậy, nhất định đằng sau đó đã có chuyện gì xảy ra mà cô không biết được. Mẹ chồng mà cô biết trước giờ sẽ luôn đứng về lẽ phải.

Giá như có Lý Thiên Vỹ ở đây thì tốt biết mấy, anh ấy sẽ tìm cách cứu cô ra nhưng tuần trước anh đã bận đi công tác rồi.

"Này cô, ngồi đó suy nghĩ làm gì...mau làm việc đi." vì cô không thấy đường nên cũng được hạn chế việc làm hơn những người còn lại.

Công việc của cô nhẹ nhàng khi chỉ cần ngồi đếm găng tay đủ số lượng mười cái thì xếp vào thùng.

Không nhìn thấy cũng không có nghĩa là cô sẽ khó làm việc gì, vì bây giờ Mộc Nhi đang học cách nhìn mọi thứ bằng cảm nhận của mình.

Lý Thiên Vỹ cũng đã biết tin tức của cô vì trước khi đi anh dặn dọ người của mình theo dõi tin của cô hằng ngày rồi báo cho anh.

Bây giờ anh đang bay về nhưng chắc là đã không kịp nữa rồi, vừa đáp xuống sân bay anh đã vội tới nơi cô bị giam để thăm cô.

Đến nơi, anh ngồi chờ cảnh sát đưa cô ra gặp anh. 15 phút sau khi vừa nhìn thấy cô anh đã rất vui mừng.

"Mộc Nhi." nghe giọng nói cô đã biết là Thiên Vỹ tới thăm mình, chắc anh vừa mới đi công tác về.

"Mộc Nhi, anh sẽ cứu em ra khỏi đây...em hãy chờ anh."

"Không cần đâu, cuộc sống của em vốn đã đau khổ như vậy rồi...Thiên Vỹ, anh đừng tốn công vì em." Mộc Nhi đáp, cô đã nghĩ có lẽ đây là cái giá cô phải trả khi chia tay anh.

Năm đó chính cô bỏ Thiên Vỹ để chạy theo một tình yêu sai trái...giờ đây bản thân cô đang phải chịu trừng phạt.

...

Bước sang một tháng mới, đã là tháng thứ sáu. Nhiều lần bà muốn nói chuyện của Mộc Nhi cho con trai mình biết nhưng dạo gần đây anh bận rất nhiều việc.

Thậm chí thời gian anh ở nhà còn ít hơn là ở công ty, chẳng lẽ ông trời muốn đưa ra thử thách khó cho bà sao.

Còn Vy Vy và Âu Dương sau lần đó thì giữa cả hai người nảy sinh tình cảm với nhau, lâu lâu cô ta lại đi tới phục vụ cho anh ta.

"Âu Dương, chỉ có anh cho em được cảm giác tuyệt nhất...em thật sự hạnh phúc khi ở bên anh." cô ta nói.

"Em thật dẻo miệng." hắn ta đưa tay nhéo má của cô sau đó nằm đè lên người cô ta tiếp tục hoan ái.

"Ưm...chậm thôi anh." dưới thân của hắn cô ta liên tục rên rỉ.

...

Dù được rất nhiều người giúp đỡ nhưng cũng có một vài tù nhân luôn kiếm chuyện với cô, họ còn nắm tóc cô và lấy kéo cắt bớt chỉ vì cho rằng cô đẹp hơn họ, trong bữa ăn cố tình đổ thức ăn lên người cô, khi làm việc đem giấu đồ để cô bị la.

Mộc Nhi đã chịu ấm ức rất nhiều, cộng với tâm lý của cô mấy hôm nay rất bất ổn. Thấy cô như vậy nên một người chị đã xin phép bức khay thức ăn về phòng cho cô.

"Em ăn đi rồi nghỉ ngơi, chị thấy mấy nay em có vẻ hơi mệt." cô gái đó nói rồi đặt khay thức ăn xuống và đi ra ngoài làm việc.

Mộc Nhi lại ngồi thất thần suy nghĩ, bỗng nhiên cô tìm kiếm trên khay thức ăn một thứ gì đó.

Cuối cùng cũng đã tìm được vật cần thiết, cô đập mạnh ly nước đó xuống sàn, âm thanh của món đồ bị vỡ vang lên.

Cô đã chịu quá nhiều đau khổ rồi, Mộc Nhi không muốn phải chịu đựng thêm một việc nào nữa. Bây giờ nếu cô chết đi ít ra cũng sẽ được tự do.

Cô nhặt lên một mảnh vỡ rạch một đường thật nhẹ qua cổ tay của mình, máu đã bắt đầu nhỏ giọt xuống sàn.

Bàn tay cô buông mảnh vỡ đó ra sau đó ngã xuống, mắt của cô cũng từ từ khép lại. Lúc này bên ngoài có tiếng bước chân đi đến phòng.

Cánh cửa vừa mở ra, cảnh sát hốt hoảng khi thấy cô nằm dưới sàn và cổ tay lại đang chảy máu rất nhiều.

Anh ta chạy tới bế cô lên hô hoán mọi người gọi cấp cứu, máu chảy ra cũng đã làm ướt áo của người cảnh sát kia.

Lý Thiên Vỹ vừa tới thăm cô, thấy như vậy anh vội chạy theo họ đến bệnh viện. Đến nơi anh bế cô trên tay tức tốc chạy vào phòng cấp cứu.

Rất may người tiếp nhận ca cấp cứu của cô cũng là bạn anh, trước khi anh ấy vào trong anh đã nhờ bạn mình giúp một việc quan trọng.

...

Sau khi đèn trước cửa phòng đã tắt, bạn của anh đẩy cửa bước ra ngoài.

"Cô ấy sao rồi?" anh bước đến lo lắng hỏi.

"Chúng tôi đã cố gắng hết sức." sau khi bạn anh rời đi, vị cảnh sát kế bên liền thông báo với trại giam mà cô ở lúc trước và người nhà của cô.

Một lúc sau anh ta tiến đến nói với Thiên Vỹ: "chúng tôi cần kiểm tra xem lời nói của vị bác sĩ lúc nãy có phải là thật hay không, mong anh hợp tác."

Thiên Vỹ đồng ý nhưng gương mặt anh rất thần thất, vừa mới gặp lại cô không được bao lâu anh lại phải tiếp nhận sự việc đau lòng này.

Cô đã phải chịu đau khổ rất nhiều, nếu cô đã không còn vậy thì anh sẽ giúp cô trả lại những đau khổ này cho bọn họ và đặc biệt là Gia Tuấn.