Tổng Tài Tái Sinh: Thanh Xuân Trở Lại

Chương 5: Gặp lại bạn cũ




Trương Quân Hạo chạy rất nhanh, anh cũng rất giỏi lẫn trốn cho nên cuối cùng cũng cắt đuôi được ông bảo vệ mà tìm về lớp học. Thế nhưng vừa bước đến cửa lớp, anh lại xui xẻo gặp phải giáo viên chủ nhiệm đang đứng lớp và giáo viên này cũng rất không thích anh. Bởi vì anh mà bà ấy nhiều lần bị hiệu trưởng nhắc nhở.

"Trương Quân Hạo, em còn dám vào lớp học? Em có biết bây giờ là mấy giờ chưa?" Cô giáo quát vào mặt Trương Quân Hạo.

"Xin lỗi cô, em đến muộn. Cô có thể bỏ qua cho em một lần không?" Trương Quân Hạo cúi đầu tỏ ra hối lỗi.

Nếu là kiếp trước sẽ không có tình huống này. Mỗi lần anh bị cô giáo mắng, anh đều cãi lại và quyết tâm không chịu mình là người có lỗi. Cho nên hôm nay anh chủ động nhận lỗi cũng khiến cho cô giáo bất ngờ và những bạn học trong lớp cũng ngạc nhiên khó tin.

"Trương Quân Hạo, em đang nói gì vậy? Em nói to lên được không? Hay tôi già rồi nên nghe lầm." Cô giáo sững sờ do dự hỏi lại.



Trương Quân Hạo chưa kịp nhắc lại lời mình vừa nói thì một bạn học đã nhanh miệng trả lời thay anh.

"Cô ơi! Quân Hạo bạn ấy xin lỗi cô vì đã đến muộn ạ. Cô không nghe lầm đâu, tất cả chúng em đều nghe rõ lời xin lỗi của Quân Hạo. Có lẽ Quân Hạo còn đang say ngủ nên không khống chế được lời nói của mình đấy cô."

Cả lớp bật cười sau lời nói của bạn học kia. Trong lớp học này, chỉ có một vài bạn học nam là thích chơi thân với Trương Quân Hạo, một số còn lại thì chán ghét. Bởi vì bọn họ cũng là con nhà giàu, thậm chí thành tích học tập còn tốt hơn Trương Quân Hạo nhưng tất cả bạn học nữ trong lớp điều say mê anh ta.

"Các em im lặng." Cô giáo quay mặt vào lớp học trừng mắt cảnh cáo, và lớp học lập tức im bặt lại, cô giáo lại quay ra nhìn chằm chằm Trương Quân Hạo.

"Cô rất mừng vì em đã biết lỗi của mình. Tuy nhiên, tôi vẫn không thể cho em vào lớp học được. Vì đây là quy định của nhà trường. Em ra ngoài đứng đi. Hết hai tiết học của tôi thì vào."

Trương Quân Hạo gật đầu rồi không tiếp tục cầu xin nữa mà đi ra ngoài đứng chịu phạt. Đứng bên ngoài anh liếc nhìn cảnh vật đã rất lâu rồi anh mới trở lại. Anh thật sự cảm thấy xúc động và bồi hồi. Anh cố gắng nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra ở thời điểm hiện tại của kiếp trước. Và nhất là nhớ đến lời nhắc nhở của thượng đế dành cho anh. Bây giờ thì anh chắc chắn những lời nói đó là của thượng đế.

"Cô gái của bóng đêm? Cô ấy là ai? Cô ấy ở đâu?"

Trương Quân Hạo đang lẩm bẩm thì bất ngờ nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc xuất hiện ở phía xa xa, anh bước đến gần bên lan can để nhìn thật kỹ. Và lần này vẫn như vậy, vẫn chiếc balo quen thuộc khiến anh dễ dàng nhận ra cô.



"Cô ta vẫn còn đi lang thang ngoài sân trường mà không bị ai phạt sao? Trường học này chẳng lẽ là nhà của cô ta cho nên cô ta có thể ung dung. Vừa rồi nếu không phải vì cô ta thì mình cũng không phải bỏ chạy mệt nhọc như vậy."

Trương Quân Hạo nhíu mày nhanh chóng suy nghĩ rồi không do dự lấy từ trong túi ra chiếc điện thoại di động. Anh không thiếu tiền để mua lại điện thoại mới nhưng cơ hội để trả thù cô gái kia thì không nhiều. Anh liếc nhìn cô gái kia lần nữa rồi dứt khoát ném thẳng chiếc điện thoại của mình về phía cô ta. Và rất nhanh anh đã nghe thấy tiếng hét thất thanh của cô gái đó.

"Đau quá! Ai dám làm chuyện này? Là ai?"

Lê Yến Thư đưa tay xoa bả vai của mình rồi liếc nhìn xuống đất. Một chiếc điện thoại đắt tiền đang nằm dưới chân cô. Dĩ nhiên nó đã bể nát khi rơi xuống đất. Cô vừa đau vừa liếc nhìn khắp xung quanh để tìm ra thủ phạm. Nhất định cô sẽ không bỏ qua cho kẻ đó. Và cuối cùng cô nhìn thấy một bóng dáng ở phía sau lang can trên lầu. Cô nheo mắt nhìn nhưng đáng tiếc quá xa không thể nhìn rõ. Tuy nhiên cô vẫn biết cách để làm sau tìm được kẻ đã hại cô. Cô lượm hết mảnh vỡ điện thoại lại rồi đi về hướng văn phòng trường.

Cùng lúc này Trương Quân Hạo đang mỉm cười đắc ý vì đã trả thù được cô gái đáng ghét bên dưới. Thế nhưng đột nhiên anh lại ngẩn ngơ, anh bây giờ là người đàn ông trưởng thành sau có thể ức hiếp một cô gái chưa trưởng thành. Trương Quân Hạo đang suy tư thì bất ngờ một giọng nói dịu dàng vang lên sau lưng anh.

"Trương Quân Hạo, cô giáo cho bạn vào rồi. Nhanh vào lớp học thôi."

Trương Quân Hạo nhíu mày quay đầu lại, gương mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc khiến anh từng rất yêu thương tin tưởng. Cô gái trước mặt anh không ai khác chính là Lâm Thy Nhã. Làm sao anh có thể quên ở kiếp trước anh và cô học cùng lớp với nhau, và cả người bạn rất thân Bùi Nam Thành. Anh siết chặt nắm tay, cố gắng kiềm chế cơn tức giận của mình. Vốn dĩ trên đường đến đây, anh đã suy nghĩ rất nhiều, khi gặp hai người họ ở lớp học anh phải tỏ thái độ thế nào với họ. Bởi vì rõ ràng giữa anh và họ chưa từng xảy ra bất kỳ hiềm khích nào. Nhưng nếu để anh đối xử tốt và vui vẻ với họ, anh thật sự không làm được. Những gì họ đối xử với anh trước khi chết, anh điều nhớ rõ ràng.

"Quân Hạo, bạn sao thế? Có phải bạn bị say nắng rồi không? Có cần tôi đỡ bạn lên phòng y tế không?" Lâm Thy Nhã hoang mang lo lắng đưa tay muốn đỡ lấy Trương Quân Hạo khi thấy anh ta đứng thất thần, ánh mắt mơ màng. Tuy nhiên còn chưa chạm vào người anh ta, thì anh ta đã đứng lùi về sau lạnh lùng nhắc nhở cô.



"Đừng chạm vào người tôi. Đừng cố tỏ ra thân thiết với tôi. Tôi không muốn bị làm bẩn."

Lâm Thy Nhã ngẩn người bàn tay dừng lại giữa không trung. Trương Quân Hạo tuy xuất thân giàu có và không thích học hành, lại hay trốn học nhưng anh ta là người thân thiện và tốt bụng. Chưa bao giờ phân biệt đối xử hay nói nặng lời với bạn bè. Nhưng hôm nay vì sao cô đang quan tâm anh, anh lại xúc phạm cô. Đôi mắt Lâm Thy Nhã đỏ hoe, uất ức quay đầu bỏ chạy vào lớp học.

"Quân Hạo, cậu đang nói gì vậy? Thy Nhã vừa xin cô giáo cho cậu vào lớp học đấy. Tại sao cậu lại nói những lời làm tổn thương cô ấy? Theo tôi đi vào xin lỗi cô ấy đi." Bùi Nam Thành bất ngờ xuất hiện nhíu mày vừa nói vừa đưa tay kéo tay Trương Quân Hạo.

Trương Quân Hạo đen mặt dứt khoát giật mạnh tay ra khỏi bàn tay của Bùi Nam Thành, và vì dùng lực quá mạnh cho nên Bùi Nam Thành đã ngã xuống đất. Không may tình huống này đã lọt vào mắt cô giáo chủ nhiệm, cô giáo tức giận hét lớn.

"Trương Quân Hạo, em đang làm gì thế hả? Lên văn phòng gặp tôi."