Tổng Tài Tái Sinh: Thanh Xuân Trở Lại

Chương 4: Đến trường




Ông nội của Trương Quân Hạo sửng sốt với hành động bất ngờ của đứa cháu trai. Ông lo lắng đặt tay lên trán cháu trai rồi nhíu mày hỏi:

"Quân Hạo, cháu đang làm gì thế? Có phải đã nằm mơ gặp ác mộng không?"

Trương Quân Hạo khẽ nhíu mày, bởi vì cái tát vừa rồi đã giúp anh cảm nhận được sự đau đớn, đồng nghĩa chứng minh những gì đang diễn ra ở hiện tại chính là sự thật không phải anh đang gặp ảo giác. Chẳng lẽ anh đã thật sự sống lại lần nữa. Chắc hẳn không phải có ai đã kịp thời đến giải thoát cho anh và đưa anh đi cấp cứu. Mà anh đã chết và sống lại. Bởi vì ông nội anh vẫn đang đứng ở trước mặt anh.

"Ông nội, ông bao nhiêu tuổi rồi?" Trương Quân Hạo do dự hỏi.

"Cháu hỏi tuổi của ông nội làm gì? Ông nội đã sáu mươi tuổi rồi, chẳng còn trẻ trung nữa." Ông nội thở dài.

Trương Quân Hạo trừng mắt lớn nhìn ông nội của mình. Anh run rẩy và có chút sợ hãi chính bản thân mình. Nếu ông nội anh hiện tại đang sáu mươi tuổi có nghĩa anh đã sống lại vào thời điểm của mười năm về trước. Thời điểm anh đang là học sinh cuối cấp chuẩn bị bước vào đại học. Thượng đế thật sự đã thương xót anh đúng không? Không những cho anh sống lại, mà còn cho anh sống lại vào khoảng thời thanh xuân tươi đẹp nhất. Có phải thượng đế muốn anh thay đổi tương lai của mình.

"Quân Hạo, nếu con vẫn còn thẫn thờ chưa chịu xuống giường thì hôm nay con lại đến trường muộn giờ đấy. Cha của con sẽ không bỏ qua cho con đâu." Ông nội Trương nghiêm túc nhắc nhở anh.

Trương Quân Hạo bật người ngồi dậy, anh đưa tay tìm điện thoại của mình và liếc nhìn thời gian, anh cố gắng nhớ lại thời điểm anh bắt đầu có tình cảm với Lâm Thy Nhã. Sau khi nhìn thấy thời gian, anh đột nhiên bật cười lớn. Bởi vì thời điểm anh sống lại vẫn còn chưa xảy ra vụ việc của Lâm Thy Nhã, khiến anh giúp cô và rồi hai người có tình cảm với nhau. Thậm chí thời gian anh sống lại cũng sớm hơn thời điểm Bùi Nam Thành cứu anh bị thương và trở thành bạn thân.

"Quân Hạo, ông đưa cháu đến bệnh viện kiểm tra nhé." Ông nội lo lắng.

"Ông nội, cháu yêu ông. Kiếp này nhất định cháu sẽ làm lại cuộc đời mới. Cháu sẽ nghe lời ông và mọi người." Trương Quân Hạo mừng rỡ ôm chặt lấy ông nội mình tuyên bố.

"Nếu nghe lời thì nhanh đến trường học đi." Ông nội Trương mỉm cười nhắc nhở. Tuy ông không hiểu Quân Hạo nói gì nhưng ông chỉ cần biết, cháu trai ông nói yêu thương ông là đủ.

***

Sau khi ngắm mình trong bộ đồng phục vừa xa lạ vừa thân quen. Cuối cùng Trương Quân Hạo mỉm cười rồi đeo ba lô nhanh chóng ra khỏi phòng. Năm xưa anh tự mình đi xe đạp đến trường cho nên khi quay về với những ngày tháng tươi đẹp đó. Anh cảm thấy có chút xúc động. Từ lúc tốt nghiệp đại học, anh không còn đi bằng xe đạp nữa. Anh cũng không biết bây giờ mình có đi được không. Anh thử leo lên xe và thử đạp những vòng xe chậm chạp. Rất may mắn anh vẫn còn tự đi xe đạp được, mặc dù có chút lúng túng hơn trước.

Trương Quân Hạo đạp xe ra khỏi nhà, ông nội đứng trên lầu nhìn xuống thấy Trương Quân Hạo đạp xe như người vừa mới biết đi xe đạp thì cảm thấy có chút khó hiểu. Phải biết rằng trước đây Trương Quân Hạo suýt chút thì tham gia vào đội tuyển đua xe đạp của quốc gia.

"Quân Hạo hôm nay làm sao thế nhỉ? Mình có nên gọi điện thoại báo cho cha mẹ nó biết không?" Ông nội Trương lẩm bẩm. Truyện Đoản Văn

Trong lúc ông nội đang suy nghĩ về việc chạy xe của Trương Quân Hạo, thì lúc này anh vẫn còn đang từng chút một di chuyển đến trường. Và đến khi xe dừng lại trước cổng trường, anh thở đầy mệt nhọc và quan trọng hơn nữa, anh đã đến trễ và cổng trường đã đóng. Anh nhíu mày, nhớ về ký ức cũ. Anh thở dài. Trước đây anh nhiều lần trốn học cho nên người giữ cửa ở trường cực kỳ không thích anh. Bây giờ anh cũng không biết phải làm sao mới được vào. Có lẽ hôm nay phải nghỉ học.

"Chú ơi! Cháu xin lỗi vì đến muộn. Tối qua cháu phải giúp cha cháu phân tích vụ án mới cho nên ngủ muộn, chú có thể thông cảm cho cháu vào không ạ. Cháu hứa sẽ không có lần sau đâu ạ."

"Yến Thư vào đi cháu. Cháu giỏi thật đấy còn phụ giúp cha. Cho chú gửi lời thăm cha cháu nhé."

Trương Quân Hạo sửng sốt nhìn thấy bạn học nữ đến sau anh nhưng đã được bảo vệ cho vào trong. Anh gấp gáp chạy đến.

"Chú bảo vệ, cháu xin lỗi vì đến muộn, tối qua làm bài tập đến khuya nên ngủ muộn. Chú có thể bỏ qua cho cháu không?"

Lê Yến Thư đang dắt xe vào đột nhiên dừng xe lại nhưng sau đó cũng không muốn tò mò. Dù sao cũng không liên quan đến cô. Tuy nhiên cô vừa đi không xa thì nghe tiếng hét giận dữ của bạn học nam vừa rồi.

"Chú rõ ràng thiên vị, tại sao chú cho bạn học nữ kia vào nhưng không cho tôi vào? Có phải chú nhận hối lộ không? Chú nói đi muốn bao nhiêu tiền thì cho tôi vào. Tôi sẽ cho chú."

Lê Yến Thư thở dài lắc đầu khi nghe những lời nói của bạn học kia. Đã đến trễ không năn nỉ mà còn kiêu ngạo thì chắc chắn bạn học kia hôm nay phải nghỉ học rồi.

Trương Quân Hạo bên này tức giận, cố gắng tranh luận với ông bảo vệ nhưng đáng tiếc cuối cùng kết quả vẫn tệ hại. Anh vẫn không được vào.

"Chú chờ đấy, đến một ngày tôi sẽ mua lại ngôi trường này và đuổi chú ra khỏi trường." Trương Quân Hạo hậm hực bỏ lại một câu rồi dắt xe đi.

Thế nhưng anh đi được một đoạn thì sững sờ, nhớ ra những lời nói vừa rồi hình như năm xưa anh đã từng nói. Và sau này anh cũng đã thật sự mua lại ngôi trường này, tuy nhiên khi anh muốn đuổi ông bảo vệ thì không còn cơ hội nữa. Vì ông ta đã chết trước khi anh kịp sỉ nhục ông ta.

Tuy nhiên sống chết của ông ta không quan trọng với anh. Điều anh quan tâm, anh cần phải vào trường học. Anh không muốn tiếp tục ghi điểm xấu trong mắt thầy cô giáo nữa. Anh suy nghĩ một chút rồi đi vòng qua bên hông trường, theo trí nhớ tìm đến bãi đỗ xe của trường rồi bỏ xe đạp bên dưới. Cố gắng leo tường vào bên trong. Anh còn nhớ rõ kiếp trước anh cũng từng làm như vậy mấy lần. Thế nhưng khi anh vừa nhảy xuống đất thành công, chưa kịp vui mừng đã nghe thấy tiếng hét lớn.

"Chú ơi! Có bạn học leo tường vào trường."

Trương Quân Hạo sửng sốt rồi liếc nhìn về phía tiếng hét phát ra, anh không nhìn rõ mặt cô bạn đó nhưng anh nhận ra chiếc balo trên vai của cô ta. Và cô ta chính là người đến muộn hơn anh nhưng lại được bảo vệ ưu ái cho vào. Rõ ràng anh không gây sự với cô ta nhưng cô ta lại hãm hại anh. Anh nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này.

"Bạn học kia, em tên là gì? Đến phòng bảo vệ gặp tôi."

Trương Quân Hạo sửng sốt cắn môi rồi cắm đầu chạy nhanh về phía phòng học mặc kệ tiếng hét thất thanh của chú bảo vệ phía sau đang gọi anh.