Tổng Tài Tái Sinh: Thanh Xuân Trở Lại

Chương 6: Oan gia ngõ hẹp




Trước khi đi Trương Quân Hạo vẫn cho Bùi Nam Thành ánh mắt sắc lạnh và không có chút nào hối hận vì đã đẩy ngã anh ta. Nếu không phải anh đã kiềm chế bớt cơn tức giận của mình thì anh ta chắc chắn sẽ không chỉ ngã nhẹ nhàng như vậy. Trương Quân Hạo đi theo cô giáo lên văn phòng, và khi anh còn chưa bước vào bên trong đã nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn vừa xa lạ vừa thân quen đứng ở bên trong. Anh nhíu mày.

"Yến Thư, em có biết tên người bạn đó không?"

"Em không biết, nhưng em nghĩ chắc chắn bạn ấy cùng khối với em."

"Được rồi. Em về lớp đi, thầy sẽ cố gắng tìm ra bạn học kia và bắt bạn ấy đến xin lỗi em."

"Trương Quân Hạo, em còn đứng ở đó. Em chờ tôi mời em vào phải không?"

Lê Yến Thư và cả các giáo viên khác điều giật mình hướng mắt về phía cửa ra vào. Lúc này Trương Quân Hạo và Lê Yến Thư đã chạm mắt nhau. Trương Quân Hạo nheo mắt, đột nhiên anh có dự cảm không tốt, nhất là phản ứng của cô gái kia. Quả nhiên sau đó anh nghe cô ta hét lớn.

"Thầy ơi! Em nghĩ chính là bạn đó làm. Chắc chắn điện thoại này là của bạn đó." Lê Yến Thư đưa tay chỉ về phía Trương Quân Hạo và gọi giáo viên.

Trương Quân Hạo nhíu mày, thì ra cảm giác bất an của anh không sai. Anh không ngờ cô ta còn nhặt hết mãnh vỡ điện thoại của anh đem đến văn phòng tìm giáo viên kể tội anh. Hôm nay, có lẽ anh phải viết kiểm điểm rồi. Giáo viên gọi Trương Quân Hạo lên đây cũng đã nghe hết lời giáo viên kia nói. Cô giáo chủ nhiệm nhíu mày, càng thêm tức giận thái độ và hành động của Trương Quân Hạo.

"Trương Quân Hạo, em viết hai bài kiểm điểm cho tôi. Sau đó về gọi phụ huynh ngày mai lên văn phòng gặp tôi."

"Cô có chắc là muốn gặp phụ huynh của em không? Hơn nữa, vì sao em phải viết 2 bài kiểm điểm?"



"Em tỏ thái độ vô lễ với ai vậy? Em nghĩ tôi sợ cha mẹ em sao. Em nghĩ em có nhiều tiền là không cần phải tôn trọng bạn bè và thầy cô phải không?" Cô giáo càng nói càng tức giận, gương mặt cô đỏ bừng. Các giáo viên khác cũng chạy đến khuyên nhủ cô bình tĩnh lại.

Lê Yến Thư lúc này không hiểu vì sao lại nhìn cô giáo đang mắng Trương Quân Hạo chằm chằm sau đó gương mặt cô tái nhợt. Cô run rẩy chạy đến bên cạnh giáo viên đó.

"Cô ơi! Cô bình tĩnh lại đi, cô đừng tức giận nữa, nếu không cô sẽ chết đó."

"Yến Thư! em đang nói gì vậy? Đừng nói linh tinh. Em muốn bênh vực bạn học đã làm em bị thương sao."

"Thầy ơi! Nhưng cô ấy sẽ chết thật mà."

Và sau khi Lê Yến Thư vừa nói xong câu cuối cùng thì cũng là lúc giáo viên chủ nhiệm của Trương Quân Hạo ngã xuống đất. Tất cả các giáo viên còn lại cũng hốt hoảng rồi nhanh chóng đưa giáo viên đó đến bệnh viện cấp cứu. Lê Yến Thư thẫn thờ rồi bật khóc nức nở. Cô tức giận chính bản thân mình, đã bao nhiêu lần nhìn thấy người khác sắp chết nhưng không thể giúp gì được. Không thể cứu sống họ.

"Khóc gì chứ. Sống chết có số, tâm địa độc ác thì chết sớm một chút biết đâu lại tốt cho cô ấy." Trương Quân Hạo bỏ lại một câu rồi ung dung đi về lớp.

***

"Tin tức nóng hổi tới đây."

"Chuyện gì? Nói nhanh lên, cô giáo sắp về rồi đó. Có phải Quân Hạo đánh giáo viên chủ nhiệm không?"

"Không có đánh nhưng chọc cô giáo tức đến ngất xỉu luôn rồi. Các thầy cô khác đã đưa cô giáo đi cấp cứu nhưng mà cô ấy chết chắc."

"Chẳng lẽ…"

"Chính xác, bà pháp sư cũng có mặt ở đó. Tôi nghe nói, trước khi cô giáo ngã xuống đất, bà pháp sư đã phán cô giáo sẽ chết và sau đó thì…"

Mọi người trong lớp đều liếc mắt nhìn nhau, ai cũng run sợ. Không cần nói tên nhưng ai cũng biết bà pháp sư kia là ai. Mặc dù có bạn học chưa từng gặp mặt bà pháp sư này nhưng danh tiếng của bà pháp sư thì toàn trường đều biết.



"Đừng nói lung tung. Nếu các người còn dám chế giễu Yến Thư, tôi sẽ không bỏ qua cho các người đâu." Vương Khôi Nguyên đập mạnh tay lên bàn, lạnh lùng lên tiếng.

"Lớp trưởng, có phải cậu bênh vực bà pháp sư kia bởi vì cậu được cô ta phán sẽ sống rất thọ không? Cậu đừng tin lời cô ta, cô ta nịnh bợ cậu để có người bảo vệ cô ta thôi… Á… cậu dám đánh tôi."

Vương Khôi Nguyên tức giận không kiềm chế được nhào lên tung cú đấm về phía Giang Khải. Anh ghét nhất có người nói xấu Yến Thư. Cô ấy chưa từng làm sai bất kỳ điều gì tại sao mọi người lại kỳ thị và chế giễu cô ấy? Cô ấy dự báo thời gian chết của từng người, nếu đúng thật như lời cô ấy nói không phải là rất tốt sao. Có thể giúp người đó biết trân trọng những ngày còn sống hơn.

"Hạo ca, cậu về rồi. Mau đến đây đòi lại công bằng cho tôi đi. Cậu ta dám đánh tôi. Cậu ta không nể mặt Hạo ca đấy." Giang Khải vừa nhìn thấy Trương Quân Hạo quay trở lại liền chạy đến chỉ tay về phía Vương Khôi Nguyên tố cáo.

Trương Quân Hạo liếc nhìn Vương Khôi Nguyên rồi lại nhìn Giang Khải đang đứng bên cạnh. Ký ức về hai người này lập tức nhảy ra trong đầu anh. Tuy nhiên, bây giờ anh không muốn quan tâm đến những việc không liên quan đến anh. Anh làm lơ lời nói của Giang Khải và muốn đi về chỗ ngồi của mình. Thế nhưng còn chưa đi được mấy bước đã có người gọi tên anh.

"Trương Quân Hạo."

"Trời ơi! Bà pháp sư đến lớp mình kìa. Tôi không muốn chết."

"Bạn ấy chính là bà pháp sư trong truyền thuyết sao? Pháp sư xinh đẹp vậy?"

"Bà pháp sư tìm Quân Hạo, chẳng lẽ Quân Hạo sắp…"

Trương Quân Hạo nhíu mày rồi quay đầu lại nhìn Lê Yến Thư đang đứng ở cửa nhìn anh chằm chằm. Vừa rồi khi anh đi cô còn khóc rất to, vậy mà bây giờ đã nín rồi sao. Anh còn nghĩ cô phải khóc rất lâu nữa đấy.

"Chuyện gì?" Trương Quân Hạo lạnh lùng hỏi lại.

"Yến Thư, có phải thầy giám thị nhờ bạn chuyện gì không?" Vương Khôi Nguyên rất nhanh đã đến bên cạnh Lê Yến Thư.

"Khôi Nguyên, cậu luôn là người thông minh không ngu ngốc như ai kia." Lê Yến Thư mỉm cười rồi châm chọc.



"Cô nói ai ngu ngốc hả?" Trương Quân Hạo đen mặt.

"Thầy giám thị nhờ tôi thông báo với cậu, cuối buổi nộp đủ hai tờ kiểm điểm cho thầy ấy. Ngày mai tám giờ nói phụ huynh lên gặp thầy." Lê Yến Thư lạnh nhạt nhắc lại những lời thầy giám thị nhờ vả.

"Yến Thư, tan học đến nhà tôi ăn cơm trưa đi. Mẹ tôi nhắc bạn suốt đấy." Vương Khôi Nguyên mỉm cười nhìn Yến Thư với ánh mắt vô cùng tình cảm.

"Tôi cá là lớp trưởng đã đổ bà pháp sư rồi."

"Chưa nghe câu chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu hả? Ủa mà tôi nói đúng không ta? Tối qua vừa xem bộ phim nam chính có nói câu này."

"Cô ta mà xinh đẹp sao? Cô ta mà cũng xứng ví là hoa mẫu đơn hả? Nực cười. Hoa dại bên đường còn không xứng đấy." Trương Quân Hạo khinh thường chế giễu.

"Trương Quân Hạo, cậu đừng nghĩ là tôi không nghe được cậu nói gì nhé. Sau này dù trên đời này đàn ông chết hết chỉ còn mình cậu, tôi thà chết cô độc cũng không muốn có bất kỳ quan hệ nào với cậu. Đồ điên." Lê Yến Thư trừng mắt tức giận mắng rồi bỏ đi.

Mọi người trong lớp nhìn nhau rồi lại xì xào bàn tán.

"Kịch bản này quen quá, oan gia sẽ về chung nhà. Ghét của nào thượng đế ban cho của đó."

"Bớt xem phim ngôn tình lại đi. Ai muốn chết sớm mới dám yêu bà pháp sư."