Ngay cả điện thoại Giang Quân Việt cũng không gọi cho cô.
Lam Cảnh Y bước vào quán ăn, gọi một phần mì ý, ở đây chỉ có đồ ăn tây, nhưng những thứ này cô ăn không quen, có thể ăn cũng chỉ có mì. Mặc dù không ngon như tự mình làm, nhưng mà có thể ăn no là tốt lắm rồi.
Cô muốn tìm nhà, nhưng mà không biết sẽ ở đâu, ở nơi đất khách quê người này nhìn chỗ nào cũng không có cảm giác như là nhà. Nhưng mẹ cô thích, bà nói ở đây có thể gặp ba, cho nên muốn cố chấp ở lại nơi này.
Quên đi, cô muốn đi cũng không được, cô không có hộ chiếu, bây giờ hộ chiếu bị những người cho vay nặng lãi cầm rồi. Cho nên người ta cũng không sợ cô chạy mất, cô có chạy cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của họ.
Chậm rãi ăn đĩa mỳ ý kia, có chút khó nuốt. Nhưng lại không thể không ăn.
“Cạch” một tiếng vang lên, ngay sau đó, một đĩa khoai tây bào sợi đặt ở trước mặt đĩa mì ý, rồi tiếp đến là một đĩa cải thảo xào giấm. Trông rất mê người, cô nhìn chảy nước miệng, cô nhìn về phía người ngồi đối diện theo bản năng, ngay sau đó cô có chút bối rối: “Lục Văn Đạo, tại sao anh lại ở đây?”
“Đói, tới ăn cơm.” Anh ta tiện tay lấy ra một đôi đũa, sau đó thoải mái ăn đồ ăn trước mặt, rất nhanh lại bưng ra một đĩa sườn nướng muối tiêu và một con cá hấp.
Lam Cảnh Y cúi đầu nhìn đĩa ý của mình, đành phải tăng tốc độ bữa ăn. Cô chỉ muốn anh ta nhanh chóng rời đi, nếu không cô sợ mình sẽ nhịn không nổi mà bị mâm thức ăn kia cám dỗ. Cô thật sự rất muốn ăn, mùi vị đồ ăn nhà nấu, đã bao lâu rồi cô chưa được trải nghiệm.
Đột nhiên, chén dĩa trong tay cô bị lấy đi, ngay sau đó một bát cơm trắng được đặt trước mặt cô: “Ăn đi, ăn xong rồi thì trả một nửa cho anh”. Lục Văn Đào hờ hững nói, bộ dạng giống như dáng vẻ trước kia anh đối xử với cô vậy, có điều trong giọng nói lại thêm một chút ấm áp.
“Những thứ này tôi ăn trong nước đủ rồi, tôi không thích ăn, trả lại mì cho tôi.” Lam Cảnh Y tức giận quát nhẹ.
“Em chỉ thích ăn mì à?” Lục Văn Đào cau mày: “Mỗi lần em ăn mì hết hai mươi mấy phút, còn trông giống như ăn phải thuốc độc vậy. Em yên tâm, trong thức ăn này tuyệt đối không có độc đâu, đều là do đầu bếp Trung Quốc làm.”
“Ở đây có người Trung Quốc ư?” Mắt Lam Cảnh Y sáng lên, khi ở trong nước ngày nào cô cũng có thể thấy người trong nước, mặc dù hiện tại cô còn chưa gặp mặt nhưng đã cảm thấy rất thân thiết.
“Ừ, không tin em có thể ra sau xem một chút.”
Lam Cảnh Y mỉm cười, thực sự đứng dậy đi vào phòng bếp phía sau, liếc mắt nhìn, thật sự có một người đàn ông Trung Quốc: “Xin chào, anh họ gì?” Cô háo hức tiến lên, thân thiện hỏi.
“Ồ, tôi họ Trương, cô gái cô tới đây ăn cơm sao?”
“Phải, mẹ tôi nằm viện ở đây, tôi tới chăm sóc mẹ.” Cô cười khẽ, mấy ngày nay, đây là lần đầu tiên cô lộ ra vẻ mặt vui vẻ.
“Vậy cô và người vừa gọi đồ ăn Trung Quốc kia là đến cùng nhau sao, tôi nghe khẩu âm của hai người không khác biệt lắm.”
“Không, tôi là tôi còn anh ta là anh ta.” Lam Cảnh Y vội vàng giải thích, cô không nên có dây dưa gì với Lục Văn Đào.
“Ồ, được gặp đồng hương thật vui, hôm nay tôi mời cô, cô muốn ăn gì cứ việc nói. Tôi làm cho cô ăn.”
“Không được, tôi đã ăn no, ngày khác tôi lại tới làm phiền anh sau.” Lam Cảnh Y vỗ nhẹ vào bụng, thật ra thì cô vẫn muốn ăn đồ ăn Trung Quốc, nhưng một là cô không muốn ăn những thứ Lục Văn Đào mua, hai là cô không có tiền, bây giờ tiền của cô đều phải chi tiêu tiết kiệm.
“Được, cô có thể đến bất cứ lúc nào, tôi luôn ở đây.” Đồng hương gặp đồng hương, cảm giác kia thật không có lời nào để tả. Lam Cảnh Y vui vẻ ra ngoài, bên ngoài phòng ăn, Lục Văn Đào đã không thấy đâu, thức ăn được đặt một nửa ở đó. Lam Cảnh Y liếc mắt định bỏ đi, đột nhiên một người phục vụ xuất hiện ngăn cản cô: “Cô ơi, vui lòng thanh toán hóa đơn.”
“Hóa đơn gì?” Cô đã trả tiền cho phần mỳ ý rồi, cô không còn bất kỳ hóa đơn nào nữa.
Nhưng không ngờ, người phục vụ lại chỉ vào phần thức ăn còn dư ra của Lục Văn Đào: “Người đàn ông kia nói, anh ta chỉ trả một nửa tiền, hai người sẽ chia đôi, phần còn lại là cô trả.”
Chết tiệt, Lục Văn Đào anh ta thật đáng ghét.
Lúc Lam Cảnh Y nhấc chân nhìn ra ngoài quán ăn đã không còn thấy bóng dáng của người đàn ông kia đâu.
Được rồi, cô trả tiền thì trả, Lam Cảnh Y tức giận trả tiền, đang định đi ra ngoài, lại cảm thấy không đúng, nếu đã trả tiền rồi thì bây giờ những món ăn kia thuộc về cô, không ăn sẽ lãng phí, dù sao cô cũng đã trả tiền. Cô ngồi xuống ăn, thức ăn vẫn còn nóng và ngon, Lam Cảnh Y ăn rất nhanh hoặc có thể nói là hai đứa nhỏ trong bụng giúp cô ăn.
Ngày mai cô cũng phải đặt một bữa ăn Trung Quốc ở đây cho mẹ.
Đó là bữa cơm Lam Cảnh Y ăn no nhất, mặc dù bị người khác hãm hại, nhưng cô cũng không có không vui, có thể tha thứ được thì nên tha. Cô và Lục Văn Đào không thể làm vợ chồng cũng không thể làm bạn bè, cô chỉ hi vọng đừng trở thành kẻ thù là được.
Cô không thích cảm giác thù hận, cho dù có không cam lòng nhưng cũng không nên sống trong hận thù, như vậy sẽ rất mệt mỏi.
Sáng sớm tỉnh dậy, vừa mở cửa cô đã thấy một bóng lưng quen thuộc trên hành lang lặng lẽ rời đi, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều. Khi cô lấy nước nóng trở về, Lam Tinh cũng đã tỉnh.
“Y Y, con nói rõ với mẹ, con và Quân Việt đã xảy ra chuyện gì?” Sáng sớm, Lam Tinh lại định giày vò cô.
Lam Cảnh Y đang suy nghĩ nên trả lời thế nào với Lam Tinh, đột nhiên cô nhận được một cuộc điện thoại, Lam Cảnh Y lấy điện thoại ra nhìn, liếc nhìn một cái, cô lập tức bất động đứng đó.
Điện thoại vẫn kêu.
“Y Y, ai gọi vậy?” Thấy cô bất động, Lam Tinh cướp điện thoại trên tay cô, trên màn hình chỉ có một dãy số không có tên: “Y Y, đây là số điện thoại của ai?”
“Điện thoại quấy rầy, mẹ cúp đi.” Cô đưa tay cầm lấy, trực tiếp cúp máy, số điện thoại Giang Quân Việt đưa cô, cô đã xóa. Nhưng trong tiềm thức cô vẫn ghi nhớ số điện thoại của anh.
Bây giờ ở Pháp là bảy giờ sáng, ở thành phố T bên kia đang là giữa trưa, anh gọi tới làm gì?
Nhưng cô vừa cúp máy, điện thoại lại tiếp tục vang lên.
Lam Cảnh Y không nghĩ tiếp, cắn răng định ấn nút tắt máy. Dường như bên kia cảm thấy cô sắp tắt máy, vì vậy chuông điện thoại đột nhiên ngừng lại. Sau đó một tin nhắn thoại được gửi tới.
Cô không nhận điện thoại của anh, nhưng khi nhìn thấy tin nhắn thoại của anh, trong lòng cô ngứa ngáy muốn nghe, rốt cuộc anh muốn làm gì?
Người bỏ mặc cô là anh, vừa trở về đã có niềm vui mới cũng là anh.
Mở tin nhắn thoại.
“Nghe điện thoại.”
Chết tiệt, chỉ có ba chữ, còn bá đạo như vậy.
Cô nhận mới là lạ, không nhận, tuyệt đối không nhận.
Vì vậy khi điện thoại vang lên lần nữa, Lam Cảnh Y không nghe, mặc cho nó tiếp tục kêu, cô cũng phải có chí khí chứ, nếu không chính cô cũng sẽ tự xem thường mình.
Điện thoại tự động cúp máy, sau đó lại gửi đến một tin nhắn thoại.
Cô không muốn xem, nhưng lòng tò mò khiến cô bất giác mở nó ra xem.
“Thẻ không phải anh đóng băng, trên máy bay đến Pháp anh đã bị nhốt, vừa mới ra ngoài. Người đầu tiên anh gọi chính là em, em không nhận, anh bay thẳng sang Pháp “gϊếŧ chết em”. Ba chữ cuối khiến Lam Cảnh Y đỏ mặt, mặt chữ với ý hiểu hoàn toàn khác nhau, mỗi khi muốn cô, anh đều thì thầm bên tai cô: “Thật muốn gϊếŧ chết em.”
Thẻ không phải do anh đóng băng? Bây giờ anh mới biết à?
Anh bị nhốt ư?
Đột nhiên trái tim Lam Cảnh Y bị treo lên. Bình tĩnh nhìn tin nhắn thoại, nước mắt bất giác chảy ra, nhưng bây giờ cô thật sự không nhịn được nữa, giống như cởi bỏ được tất cả tủi thân.
“Y Y…” Lam Tinh đau lòng: “Nghe đi, nghe lời mẹ, đừng nhỏ mọn, đứa bé kia mẹ hiểu, nó thật lòng với con.”
Điện thoại lại vang lên.
Dãy số quen thuộc xuất hiện trên màn hình điện thoại. Bao nhiêu uất ức đều tan thành mây khói theo hai tin nhắn thoại của anh. Cô lại vô dụng, ngón tay run rẩy ấn xuống, lúc điện thoại kết nối, thậm chí cô còn nghe được tiếng tim mình đập, cô rất muốn nghe thấy giọng của anh, cô thật sự rất nhớ anh.
“Y Y, thật xin lỗi, anh bị ba mẹ sắp xếp, bọn họ lại…” Nói đến đây, anh đột ngột dừng lại, thậm chí Lam Cảnh Y còn nghe thấy tiếng thở dốc của anh giống như anh rất kích động khi gọi điện cho cô: “Tại sao không nói?” Anh mở miệng hỏi, không ngờ anh thay đổi ba trăm sáu mươi độ, chuyển sang đề tài khác.
Lam Cảnh Y mấp máy, nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống, cô không dám nói vì sợ anh nghe thấy cô đang khóc. Cô lau nước mắt, nhưng chỉ lau được một giọt, lúc sau giọt khác lại chảy xuống, cô không nhịn được, làm thế nào cũng không nhịn được.
“Ngoan, gọi một tiếng “Khuynh Khuynh” cho anh nghe đi.” Bên kia, anh nhẹ nhàng dỗ dành, giọng nói của anh rất dễ nghe.
“Lam Cảnh Y, em mà không nói, có tin anh sẽ bay qua quật ngã em, sau đó đánh vào cái mông nhỏ của em.”
Cô tin, người đàn ông xấu xa này cái gì cũng làm được, anh vẫn luôn dùng sức mạnh để bắt nạt cô, cô có nói bao nhiêu lần vẫn không thay đổi.
Lam Cảnh Y hít sâu một hơi, nhưng vẫn không thể ngăn được nước mắt.
“Lam Cảnh Y, em nghĩ thế nào? Em nói đi.” Anh quát lên, giọng hét lớn giống như một con cọp vậy.
“Anh xin lỗi, không phải anh, anh cũng mới biết, Tưởng Hàn cũng bị nhốt cùng với anh, nếu không anh ta nhất định sẽ thay anh đến chăm sóc em. Y Y, tiền phẫu thuật của mẹ em làm sao trả? Bệnh viện có làm khó em không?”
Nước mắt càng chảy ra mãnh liệt, những lời quan tâm của anh như sưởi ấm trái tim cô, nhưng cũng khiến cô thấy áy náy. Tất cả mọi chuyện, đều không phải chủ ý của anh, thậm chí lúc này trong lòng cô còn giải thích thay anh, người phụ nữ ôm cánh tay anh, nhất định cũng không phải do anh muốn.