Tổng Tài Háo Sắc Yêu Không Dừng

Chương 76: Đứng ngồi không yên




“Lam Cảnh Y, em bị câm à?” Thấy cô vẫn không nói gì, Giang Quân Việt ở bên kia gào thét lại bằng giọng điệu quen thuộc.

“Ha ha…” Anh quát nhưng cô lại cười, loại cảm giác này rất thân thiết, cô thích.

“Đồ ngốc, anh quát em mà em còn cười nữa, thiếu đòn à.” Nghe thấy tiếng cười của cô, lúc này anh mới dịu giọng lại: "Đang làm hộ chiếu, mấy ngày nữa mới đi gặp em được, phải ngoan ngoãn đấy, có nghe thấy không?”

“Vâng.” Cô chỉ trả lời một chữ, cô sợ nói nhiều thì anh sẽ nghe ra là cô đang khóc mất, bởi vì nước mắt cô vẫn còn chảy, chảy thành sông, như đê vỡ, vào lúc này tất cả những tủi thân của cô đều đang tràn hết ra.

“Được rồi, anh đang bận lắm. Rảnh rỗi sẽ gọi lại cho em sau, anh cúp đây.”

“Vâng.” Cô vẫn chỉ nói một từ.

“Này, em không thể nói nhiều hơn hai chữ được à? Đồ keo kiệt!” Quát xong, anh vẫn đành phải cúp điện thoại, xem ra đúng là anh thật sự rất bận rộn nhiều việc. Nhưng dù có bận như thế nào, thì trước tiên anh vẫn bỏ thời gian ra để gọi điện thoại cho cô, mà cô không nhận anh lại còn kiên nhẫn gửi tin nhắn đến dỗ cô nữa.
Đặt điện thoại ở trước ngực, thật giống như vẫn có thể nghe được giọng nói của anh vậy, xong rồi, cô thật sự đã rơi vào lưới tình với anh, nghiện anh mất rồi.

Cũng vào lúc này, cô mới phát hiện ra không biết Lam Tinh đã rời khỏi phòng bệnh từ lúc nào, có lẽ là bà muốn cho cô có không gian riêng tư để có thể nói chuyện phiếm với Giang Quân Việt thỏa thích chăng. Nhưng bà lại không ngờ đến, từ đầu đến cuối cô lại chẳng nói gì cả, chỉ nghe anh nói một mình, còn nói rất bá đạo mà thôi.

Anh muốn đến sao?

Chờ anh đến rồi, cô sẽ nói cho anh biết chuyện cô có thai. Còn là bào thai song sinh nữa, liệu người đàn ông đó có thích không nhỉ?

Đột nhiên Lam Cảnh Y lại nhíu mày, anh còn từng đưa cho cô thuốc tránh thai.

Nghĩ đến thuốc tránh thai kia, cô càng nghĩ càng thấy nghi ngờ, vội vàng tìm lại cái lọ nhỏ kia, mở ra, lấy ra hai viên thuốc sau đó đến chỗ y tá: “Y tá, phiền cô xem giúp tôi thuốc này có vấn đề gì không, vì sao tôi uống mà không có hiệu quả?” Sau đó còn hại cô mang thai, may mắn là anh không thay lòng đổi dạ, bằng không cô mang thai đứa bé này này thật sự rất thiệt thòi.
Nữ y tá tóc vàng xinh đẹp đặt viên thuốc vào trong lòng bàn tay xem thử, lúc này mới nghiêm túc nói: “Thuốc này không bị biến chất gì cả, nhưng mà uống vitamin B12 thì cô muốn có hiệu quả rõ rệt thế nào được?”

Lam Cảnh Y lập tức bị choáng: "Đây là thuốc gì cơ? Đây không phải là thuốc tránh thai sao?” Thân thể của cô không tệ, đúng là chưa từng bổ sung qua các loại vitamin, cũng càng không để ý hình dạng thuốc đó ra sao.

“Không phải thuốc tránh thai, đây là vitamin B12, cô xem đi, tôi cũng uống mà.” Cô y tá xinh đẹp nói xong bèn kéo ngăn kéo ra lấy ra một lọ thuốc nhỏ đưa cho Lam Cảnh Y, bên trên đúng là có ghi Vitamin B12, mở ra thì thấy đúng là cùng loại với thuốc ở trong tay cô.

Nhưng trên vỏ lọ thuốc kia của cô rõ ràng ghi là thuốc tránh thai.

Cô vẫn biết chữ mà.

Trong nháy mắt, trong đầu chuyển động với tốc độ ánh sáng, cuối cùng cô cũng đã hiểu rõ, nhất định là Giang Quân Việt rồi, là anh, nhất định là anh.
Là anh bỏ vitamin B12 vào trong lọ thuốc tránh thai.

Vậy nên trong nháy mắt cô mừng rỡ không thôi, nói vậy là có phải anh đã sớm muốn để cho cô mang thai con của anh đúng không?

Lam Cảnh Y lập tức nở nụ cười, nói lời cảm ơn với cô y tá xong, sau đó trở lại phòng bệnh của mẹ cô.

Tất cả mây khói trong lòng cô vào thời khắc này đều đã tan đi.

Anh cũng muốn con của cô.

Phát hiện này khiến cho cô cực kỳ vui vẻ, nếu như không thích, anh sẽ chẳng phải mệt não như vậy, mà cô thì sao, lại cứ thích suy nghĩ quanh co về anh, cô đúng thật là hết thuốc chữa mà.

Hay nói đúng hơn là gặp được Giang Quân Việt, cô sẽ hết thuốc chữa.

Cả ngày cô đều cực kỳ vui mừng phấn khởi giống như đang bước sang năm mới vậy.

Lam Tinh cũng rất vui, mấy ngày nay cơ thể của bà cũng phục hồi không tồi, sắp được xuất viện rồi, nhớ đến khoảng thời gian u ám khi phẫu thuật trước kia, thật giống như mới chỉ ngày hôm qua vậy, nhưng cuối cùng bà vẫn chịu đựng được.
Anh muốn đến, vậy thì cô chẳng còn phải sợ gì cả, có anh ở đây, con của cô sẽ bình anh mà ra đời, nợ vay nặng lãi của cô cũng sẽ không cần lo, anh nhất định sẽ trả thay cô. Lúc trước giá trị trên hai tấm thẻ kia cũng không chỉ dừng lại ở con số đó. Chỉ chốc lát sau, tất cả mọi lo âu hờn giận ở đáy lòng cô đều tan biến đi hết, chỉ còn lại chờ mong và bình yên.

Chờ anh, chờ anh đến rồi, tất cả đều sẽ ổn thôi.

Trời tối, lúc này thành phố T đã là rạng sáng, anh đang làm gì vậy nhỉ?

Lam Cảnh Y lấy hai phần cơm Tàu từ trong nhà ăn có món ăn Trung Quốc kia để hai mẹ con cùng ăn, đã vài ngày rồi, đây chính là bữa ăn thơm nhất, cực kỳ ngon miệng.

“Y Y, nhìn con cười kìa, Quân Việt sắp đến có đúng không?”

“Dạ.” Cô nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng tràn đầy ngọt ngào, tay cũng không tự chủ được xoa xoa cái bụng nhỏ, các bé yêu à, ba của các con sắp tới rồi đó.
“Y Y, mẹ muốn xuất viện xong sẽ đi tìm ba con, còn con thì về nước với Quân Việt đi thôi, mẹ quen ở đây rồi. Lúc trước, nếu không phải có người thả ra tin tức nói rằng phát hiện ra tung tích của ba con ở thành phố T, mẹ cũng sẽ không…” Nếu như lúc ấy bà không quay về, có lẽ bây giờ sớm đã…

Có đôi khi, là phúc thì không phải họa, là họa thì sẽ tránh không khỏi, bây giờ con gái chính là phúc của bà.

“Mẹ, mẹ ở đâu thì con sẽ ở đó. Con vẫn còn muốn ở lại đây lâu một chút.”

“Nhưng mà dù sao Quân Việt vẫn còn một đống việc lớn cần phải xử lý trong nước đấy.” Tuy rằng lo lắng Hạ Chi Linh sẽ gây bất lợi cho con gái, nhưng mà chuyện lần này Giang Quân Việt đã xử lý rất tốt, cho nên Lam Tinh đã có sự tin tưởng với Giang Quân Việt, bà tin vào năng lực của thằng bé đó.
“Mẹ, nước Pháp vẫn còn nhiều chỗ con chưa được đến mà, con muốn đến Khải Hoàn Môn, muốn đến cung điện Versailles, con cũng muốn đi ngắm nhà thờ Đức Bà Paris nữa. Mẹ, mẹ cũng đừng vội đuổi con về mà, mẹ muốn đi chỗ nào cũng được hết, con gái nhất định sẽ không ngăn cản mẹ, cho nên con cũng xin mẹ đừng ngăn cản con nữa, được không?” Trong lòng đã thả lỏng, cô phải dạo quanh Paris một chuyến mới được, nghĩ đến đã thấy thích rồi.

“Thôi được rồi, con đã nói như vậy thì mẹ cũng chỉ có thể đồng ý với con thôi, nhưng mà không được ức hϊếp Quân Việt đâu đấy.”

Nhìn mà xem, đây chính là mẹ vợ đối xử với con rể đó, nhìn như thế nào cũng thấy thật thuận mắt, Lam Cảnh Y hết chỗ nói rồi.

Ăn xong cơm chiều, nằm xuống ngủ từ sớm, nhưng Lam Cảnh Y lại không sao ngủ được, mí mắt vẫn cứ luôn giật giật, loại cảm giác này khiến cho cô rất bất an. Cô muốn gọi điện thoại cho Giang Quân Việt, chỉ là nhìn lại đồng hồ, ở bên đó đã qua rạng sáng, chắc hẳn là anh đã mệt mỏi ngủ rồi nên mới không gọi cho cô.
Nghĩ lại hồi trước lúc cô ham ngủ, sẽ rất ghét bị người khác quấy rầy mộng đẹp của mình. Bây giờ nhớ lại lúc đó cô thích ngủ chắc hẳn lo do hai bé cưng ở trong bụng này rồi, hai đứa nó thật là xấu mà, làm cho cô ngủ nhiều như heo.

Không biết là ngủ từ lúc nào, nhưng vừa ngủ rồi thì cô lại nằm mơ, trong mơ thấy có một người cầm một cây đao chém đầu của mình trước, sau đó là đầu của mẹ. Giấc mơ kia khiến cho cô giật mình ngồi bật dậy, trong lúc hoảng hốt chỉ thấy trước mắt có bóng người lóe lên, ngay sau đó biến mất ở sau cửa. Lam Cảnh Y bị dọa sợ đến mức mồ hôi đầy người, cô vội vàng bật đèn dưới giường lên: "Á…” Cô hoảng sợ hét to, trên người mẹ cô có một mảng máu lớn, cực kỳ nhiều.

Một tiếng hét sợ hãi này kéo theo y tá vào, cũng đánh thức Lam Tinh: “Y Y. Làm sao vậy?” Giọng điệu Lam Tinh bình thản, có vẻ chẳng có bất kỳ phản ứng không khỏe nào.
Lam Cảnh Y chậm rãi lại gần giường bệnh của Lam Tinh, sờ tay qua, là một mảng màu đỏ, một y tá lao tới, nhìn thấy đống “máu” đó bèn giơ tay sờ thử: “Là thuốc màu, ai đổ ra vậy?”

Thuốc màu ư?

Hóa ra chỉ là thuốc màu, Lam Cảnh Y ngồi xụi lơ trên mặt đất, không còn sức lực mà đứng lên, cô sợ hãi.

Chỉ là ai đã đổ thuốc màu ra chứ? Lại còn đổ lên chăn của mẹ cô nữa.

Một mảng đỏ tươi lớn như vậy, thật sự rất dọa người.

Y tá đi rồi, Lam Cảnh Y lấy chăn của mình qua cho mẹ đắp, mà cái chăn bị dính thuốc màu kia cũng không có cách nào giặt sạch được, thuốc màu đó không thể giặt sạch được.

Nhìn một mảng màu đỏ, lòng của cô càng thêm bất an.

Sau khi người đàn ông kia gọi điện thoại cho cô lúc sáng xong cũng chẳng hề gọi tới nữa.

Cô vẫn luôn cho rằng anh đang bận, nhưng mà hiện tại giác quan thứ sáu nói cho cô biết nhất định không phải bởi vì anh bận nên mới không gọi tới đây.
Lam Cảnh Y lao ra ban công, cơ thể hơi run lên gọi điện thoại cho Giang Quân Việt, tiếng chuông điện thoại quen thuộc, nhưng vang lên một lúc rồi mà vẫn không được nghe máy, ngay khi cô cho rằng anh sẽ không nhận, lại đột nhiên có người nghe máy: “Alo, Quân Việt đang ở trong phòng cấp cứu, có việc gì xin hãy gọi lại sau.” Một giọng nói xa lạ vang lên, ngay sau đó cúp máy.

Lam Cảnh Y sững sờ đứng ở đó, tay không ngừng vân vê góc áo. Anh đang ở trong phòng cấp cứu ư, anh bị làm sao vậy?

Cô quay đầu lại nhìn mẹ, nếu như vừa rồi những thứ đó không phải là thuốc màu mà là máu, vậy thì có phải bây giờ mẹ cô cũng đang ở trong phòng cấp cứu rồi không…

Cô đứng ở trên ban công, lại cảm thấy giống như xung quanh có vô số đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm, chủ nhân của những đôi mắt đó muốn gϊếŧ chết cô, muốn gϊếŧ chết cô.
Mồ hôi lạnh không ngừng túa ra toàn thân, cô mềm nhũn dựa vào trên lan can, trong lòng càng lúc càng loạn, cánh tay ôm lấy bụng như muốn tìm từ trên người các bé cưng một chút sức lực, cũng chính lúc này, đột nhiên cô bắt đầu cảm thấy đau bụng: “Không… Không…”

Nỗi sợ hãi tràn vào trong lòng, Lam Cảnh Y lảo đảo lao vào trong phòng bệnh. Sau đó cô nhấn vào nút chuông báo, rất nhanh sau đó, y tá đã đến, Lam Cảnh Y được đưa vào trong phòng cấp cứu. Cô nằm ở trên giường bệnh, cả người giống như bị nước xối qua, tất cả đều ướt đẫm, sợi tóc dính bết vào bên trán cô, cô lại trợn tròn mắt thật to, không ngừng lẩm bẩm gọi: “Cứu con tôi, cứu lấy con của tôi, bác sĩ, nhất định phải cứu con của tôi.”

Nhìn thấy cô đang quá căng thẳng và kích động, bác sĩ đành phải tiêm cho cô một liều an thần, Lam Cảnh Y đã ngủ ngay tức khắc. Bác sĩ cẩn thận kiểm tra thân thể cho cô, sau đó cho cô truyền dịch, kết quả kiểm tra chỉ là cô bị tiêu chảy mà thôi.
Lam Cảnh Y tỉnh lại thì lại không sao tin được cô chỉ bị tiêu chảy, nhưng tất cả bác sĩ chẩn bệnh và kiểm tra đều nói cho cô đây là thật sự.

Cô nhìn những bản báo cáo kiểm tra đó, nghi ngờ trong đáy lòng càng ngày càng nhiều, thuốc màu ở trên người mẹ, Giang Quân Việt cũng xảy ra chuyện, bây giờ cô lại còn bị tiêu chảy.

Giống như tất cả đều không quá nghiêm trọng, nhưng thật ra lại nghiêm trọng một cách rõ ràng.

Lam Cảnh Y bắt đầu đứng ngồi không yên, lúc này đổi lại lại thành Lam Tinh tới chăm sóc cho cô.

Cả ngày, cô đều chỉ nhìn một chỗ nào đó trong phòng mà ngây người.