Cô vẫn luôn uống thuốc, chính xác mà nói người đàn ông kia vẫn luôn cho cô uống thuốc, mà sau mỗi lần cô cũng ngoan ngoãn uống thuốc, tại sao cô vẫn có thai?
Tại sao vậy chứ.
Cô không thể tưởng tượng được.
Nhưng mang thai chính là mang thai, bác sĩ và y tá sẽ không trêu đùa cô như vậy.
Im lặng ngẩn người nhìn lên trần nhà, suy nghĩ của cô rơi vào hỗn loạn, thậm chí cô còn nghe được y tá đang nói gì.
Tất cả suy nghĩ trong đầu cô đều liên quan đến chuyện cô đã có con.
Có muốn không?
Cô thật sự muốn đứa bé này sao?
Cũng may Lam Tinh đang ở trong phòng giám sát, nếu không mẹ sẽ lo lắng khi nhìn thấy dáng vẻ cô bây giờ.
Cả ngày nay cô đã không ăn gì, cũng may trong nước biển đã bổ sung dinh dưỡng cho cô.
Y tá lại đến: “Cô ơi, cô có quyết định giữ đứa trẻ này không? Nếu không, cô cứ truyền nước biển thế này cũng lãng phí.”
Lam Cảnh Y chậm chạp quay đầu, cô thật sự thiếu rất nhiều tiền, còn vay nặng lãi, ngay cả có thể trả tiền không cũng là vấn đề của cô, làm sao có thể nuôi đứa nhỏ trong bụng chứ?
Huống chi, ba của đứa nhỏ này vốn không cần nó, nếu không phải do ngoài ý muốn. Cô vốn sẽ không giữ được đứa trẻ.
Cắn răng một cái, cô nhẹ giọng nói: “Sắp xếp phẫu thuật cho tôi đi.”
“Ai, thật đáng tiếc, đây là sinh đôi, nếu sinh ra sẽ có nhiều người yêu thích lắm.” Y tá lắc đầu một cái, sau đó rời đi.
“Cô… cô nói gì?” Lam Cảnh Y gọi y tá lại, nhớ lại lời y tá vừa nói: “Cô nói tôi sinh đôi?”
“Ừ, vẫn chưa nhìn ra là nam hay nữ, nói không chừng là cả hai.”
Sinh đôi một trai một gái là điều mà mỗi người phụ nữ đều hướng tới, chỉ cần chịu một lần đã có đủ gái trai, đây là hy vọng của mỗi một người mẹ, mà Lam Cảnh Y cũng không phải là ngoại lệ.
Hiện tại cô muốn giữ lại hai đứa trẻ này, không cần biết ba ruột của chúng là ai, chỉ cần cô sinh ra, chúng chính là con của cô, chúng sẽ tiếp nối sinh mạng của cô.
Đột nhiên cô thay đổi quyết định: “Y tá, tôi muốn sinh con, làm ơn đừng phá nữa.” Khi nói ra quyết định này, cô chợt thở phào nhẹ nhõm, đặt tay lên bụng, hai bé cưng của mẹ, mẹ sẽ giữ lại các con, cho dù có phải ăn tro nuốt trấu mẹ cũng phải sinh các con ra.
Lam Cảnh Y bắt đầu ăn lại, cơ thể cũng vì thế mà khỏe hơn không ít. Sau khi xuống giường chuyện đầu tiên cô làm là đi thăm mẹ, mẹ cô vẫn còn nằm trong phòng giám sát, mấy ngày sau khi phẫu thuật là thời gian quan trọng nhất, nếu thận không hòa hợp với cơ thể mẹ thì sẽ xảy ra phản ứng mạnh. Cho nên bác sĩ và y tá đều không dám sơ suất, họ đang cố gắng giám sát. Cách tấm kính thủy tinh nhìn vào giường bệnh của mẹ bên trong, đột nhiên bây giờ cô cảm thấy, thật ra có thể sống rất tốt, còn sống thì còn hy vọng.
Mấy ngày sau, cuối cùng mẹ cô cũng qua khỏi thời kỳ quan trọng nhất, cuối cùng cũng được ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt. Lam Cảnh Y đẩy xe lăn đưa mẹ đi trong vườn hoa của bệnh viện, nhìn mọi thứ đều cảm thấy thoải mái, hoa cỏ cây cối xanh tươi, thật tốt.
Lam Cảnh Y đi thật chậm, nghĩ đến hai đứa nhỏ trong bụng làm lòng cô dễ chịu hơn, giống như khi biết đến sự tồn tại của hai đứa trẻ, trong lòng cô đều bị chúng chiếm lấy, thậm chí mấy ngày gần đây cô còn nghĩ đến sự tồn tại của Giang Quân Việt.
“Y Y, tại sao gần đây Quân Việt không gọi điện thoại cho con vậy? Có phải hai đứa cãi nhau không? Nếu là vậy, mẹ phải nói với con. Không thể quá tự do phóng khoáng, đàn ông là vậy, dù sao con cũng phải để cho họ mặt mũi, nếu không cậu ta rời xa con là sẽ không thể gặp lại được.”
“Mẹ, ý mẹ là ba con đúng không? Ba con tên là gì?”
“Ba con ấy, ông ấy là con lai, vì vậy nên ông ấy rất đẹp trai.”
“Mẹ, trước kia ba làm gì vậy?” Thấy Lam Tinh không muốn nói tên ba ra, cô cũng không tiếp tục hỏi, mẹ đồng ý nói ra bao nhiêu thì nói bấy nhiêu.
Sắc mặt Lam Tinh ủ rũ: “Không nói tới ông ấy, sau này ông ấy cũng không xuất hiện, ông ấy thật tàn nhẫn.”
“Mẹ, mẹ hãy nói một chút xem.” Đã lớn như thế, lần này Lam Tinh kể về ba cô nhiều nhất, cô cũng rất thích nghe về ba mình. Nhưng cô lại chưa từng gặp ông, mặc dù có chút hận, nhưng cuối cùng cô và ba vẫn có quan hệ huyết thống.
“Không nói nữa, mẹ mệt rồi, chúng ta trở về đi. Y Y, nghe mẹ nói, một lúc nữa lên lầu hãy gọi cho Quân Việt.”
Lại nữa, dường như hôm nay mẹ đã sử dụng cái tên “Quân Việt” nhiều hơn, nhưng cô nghe vậy lại không thấy được tự nhiên, người đàn ông kia, cô sẽ không gặp anh nữa. Vì cô đã ký vào thỏa thuận kia, chỉ vì tất cả những gì anh làm đối với cô.
Người đàn ông đó không xứng để cô yêu, một chút cũng không xứng.
Lam Cảnh Y đẩy xe lăn trở về, mùi bánh mì cách đó không xa bay tới, trước kia cô cực kỳ thích mùi vị này. Nhưng bây giờ, mùi hương đó bay qua, khiến cho dạ dày đột nhiên cô đảo lộn, cô vội vàng chạy tới một gốc cây, ngồi xổm xuống nôn mửa, bé con, có phải sau này sinh ra không thích bánh mì không? Hay là sau này rất thích bánh mì hả?
Tay cô vuốt bụng, vừa định đứng lên, đột nhiên một bóng người xuất hiện trên sân cỏ: “Y Y, em có sao không?”
Một bàn tay ấm áp đặt lên lưng cô, nhẹ nhàng vuốt, cứ nhẹ nhàng như vậy, không hề giống Lục Văn Đào chút nào. Trước kia, anh ta chưa từng đối xử dịu dàng với cô như vậy.
“Oẹ…” Lại ói một lúc nữa, cô còn tưởng mình trông chật vật như vậy, còn có mùi nôn mửa Lục Văn Đào nhất định sẽ rời đi. Nhưng mà không có, anh ta vẫn ở đó vỗ nhẹ lên lưng cô để cô thoải mái chút. Cuối cùng cô cũng ngừng nôn, cô cố hết sức đứng dậy, cái tay kia cũng tự động tuột khỏi lưng cô, Lam Cảnh Y cũng không thèm nhìn anh ta, lạnh giọng nói: “Cảm ơn”. Cô là người nói một là một, nói hai là hai, trước kia anh ta đối xử với cô không tốt là chuyện trước kia, bây giờ anh ta giúp cô là chuyện bây giờ, cô phân biệt rất rõ.
“Y Y, giữa chúng ta nhất định phải lạnh nhạt như vậy sao? Tôi còn muốn nói chuyện với em, em nôn như vậy có phải đau bụng hay không, tôi dẫn em đi đến chỗ bác sĩ xem trước”. Anh ta đưa tay ra muốn cầm tay cô, nhưng Lam Cảnh Y đã nhanh chóng bước về phía trước tránh tay của anh ta: “Lục Văn Đào, nếu như tôi nhớ không lầm thì tôi và anh đã không còn quan hệ gì nữa.”
“Có.” Không nghĩ tới Lục Văn Đào lại khẳng định nói với cô một chữ.
“Có quan hệ gì?” Lam Cảnh Y tức giận xoay người, cô đã quá xui xẻo rồi, có thể xin Lục Văn Đào đừng bao giờ tới làm phiền cô không? Cô thật sự rất mệt mỏi.
“Em thiếu tôi danh nghĩa vợ chồng thật.” Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng mang lại khiến người ta không thể nghi ngờ.
“À…” Lam Cảnh Y cười, nụ cười nhàn nhạt trên mặt khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trở lên sinh động: “Lục Văn Đào, xin anh hiểu rõ một sự thật, trước kia là anh nợ tôi, không phải tôi nợ anh. Bây giờ tôi đã không cần, chúng ta đã không liên quan từ lâu.” Nói xong cô xoay người đi về phía xe lăn của Lam Tinh, bây giờ cô chỉ cần mẹ và các con sắp chào đời của cô nương tựa lẫn nhau mà sống là tốt rồi.
“Nhưng anh muốn.” Lục Văn Đào cố chấp nắm lấy cổ tay cô, giọng nói đè thấp bên tai cô, đây là người đàn ông cô từng nghĩ sẽ cho cô hạnh phúc cả đời nhưng anh ta đã không làm vậy.
“Anh Lục, trên thế giới này có nhiều người phụ nữ như vậy, hơn nữa nếu anh làm vậy cô Mạch cũng sẽ không vui, tạm biệt.” Dùng sức rút tay ra, cô sải bước đến bên cạnh Lam Tinh, Lam Cảnh Y đẩy Lam Tinh đến cửa khu nội trú.
“Y Y…” Lục Văn Đào khẽ gọi.
“Y Y, là mẹ có lỗi với con”, Lam Tin thấp giọng nói, nước mắt lưng tròng, ngay từ đầu bà đã sớm đoán được dụng ý Lục Văn Đào muốn kết hôn với Lam Cảnh Y.
“Mẹ, không thể trách mẹ, mẹ cũng từng phản đối, nhưng con lại khăng khăng làm theo ý mình. Có điều, con cũng không hối hận”. Ít nhất cô cũng có thể đối mặt với Kỷ Mẫn cũng không cần phải tự trách nữa. Không hối hận, ngay cả những chuyện xảy ra cùng với Giang Quân Việt cô cũng không hối hận.
“Y Y…” Bàn tay trên xe lăn nắm lấy bàn tay con gái. Trong lòng Lam Tinh cảm thấy ấm áp, có một đứa con gái như vậy bà thật sự có phúc. Bao năm như vậy, tất cả tâm trí bà đều để lên người đàn ông kia, nào có thật sự quan tâm con gái, nếu không phải lần này bị bệnh thì bà cũng quên mất mình có một đứa con gái tốt như vậy.
Quả nhiên con gái là áo bông nhỏ thân thiết của mẹ.
Nhìn bóng người của hai mẹ con càng lúc càng xa, Lục Văn Đào cũng không có đuổi theo, mà lấy ra một điếu thuốc hung hăng hút. Ngay cả chính anh ta cũng không hiểu tại sao bản thân lại chạy đến đây, chẳng lẽ chỉ để nhìn cô một cái thôi sao?
Nhưng bây giờ gặp rồi, anh ta vẫn không muốn rời đi.
Trước kia ở bên nhau, mỗi ngày anh ta đều có cơ hội gặp cô. Nhưng bây giờ, ngủ dậy đã không còn thấy cô nằm bên cạnh anh ta nữa.
Đêm nay, Lam Tinh ngủ nhưng Lam Cảnh Y không thể nào ngủ được, hai đứa nhỏ trong bụng cô không ngừng giãy dụa, khiến cho cô ăn không ngon ngủ không yên, ăn cái gì ói cái đó. Lúc này, cô lại cảm thấy thấy đói, muốn đi ra ngoài tìm gì đó để ăn.
Ra khỏi bệnh viện, cô chậm rãi bước đi, bây giờ cô có nhiều nhất là thời gian, trước khi mẹ cô có thể tự chăm sóc bản thân, cô chỉ có thể ở lại trong bệnh viện lãng phí thời gian. Đối diện bệnh viện có một quán ăn nhỏ, cô đi về phía đó, nhìn tấm bảng hiệu cô càng thấy đói vì vậy bước chân cũng càng lúc càng nhanh. Chợt cô cảm thấy có tiếng bước chân sau lưng, giống như cô đi nhanh bước chân kia cũng đi nhanh, cô đi chậm bước chân kia cũng đi chậm lại.
Trong lòng cô không khỏi hoảng hốt, tính toán thời gian, thời gian trả nợ lãi suất cao còn hai mươi mấy ngày. Hai mươi mấy ngày nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, nghĩ đến cô hứa với người ta sẽ trả số tiền kia trong một tháng, trong lòng cô lập tức run lên, hai mươi mấy ngày sau cô thật sự có thể kiếm đủ tiền sao?
Không biết, cái gì cũng không biết, bây giờ cô chỉ có thể đi được bước nào hay bước đấy.
Gió, rõ ràng là một cơn gió nhẹ thổi qua nhưng lại khiến trong lòng cô thêm rối loạn, đã bao lâu không có tin tức của người đàn ông kia rồi?