Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 371






Chương 376

Đại Bảo sợ hãi trước khuôn mặt như ma kia, bị dọa đến mức trồn ở phía sau.

Cô gái nhỏ nín khóc ngay lập tức khi thấy mẹ mình đi tới, đứng bật dậy, chỉ vào Tiểu An và nói: “Mẹ ơi! Chính là nó đã đầy conl Oa…oa…oa, đau quái”

Người phụ nữ nghe xong lập tức lao vệ phía Tạ An, vung tay muôn tát một cái.

Tắt cả tính tốt bụng của Diệp Như Hề đều tan biến vào lúc này.

Ngay lập tức, Diệp Như Hề siết chặt cô tay người phụ nữ kia, bỗng nhiên dùng sức và đây mạnh cô ta, cả người cô ta lăn trên mặt đất một vòng, rột roạt một cái, tiêng gãy xương vang lên, kèm theo tiêng hét thảm thiệt thôt ra.

Nhìn thấy cảnh này, Tạ Trì Thành hơi kinh ngạc.

Anh chưa bao giờ thây Diệp Như Hề mạnh mẽ như vậy, cô luôn tạo cho người ta một loại cảm giác rất biết nhường nhịn, anh đoán đó là do di chứng của năm năm ngôi tù kia.

Nhưng giờ đây, chú mèo con luôn dịu dàng, ngoan ngoãn lại lộ ra những móng vuôt sắc nhọn.

Diệp Như Hề thực sự tức giận, cô đem Tiểu An bảo vệ ở sau lư ng và nói: “Đừng động vào con trai tôi.”

Đôi mắt của Tạ An ngắn lệ, cảm nhận sâu sắc ý nghĩa của việc có một người mẹ coi mình như báu vật.

Người phụ nữ đang la hét kia từ mặt đât bò dậy, năm chặt cô tay bị gãy của mình và rông lên: “Con khôn Sao mày dám đầy tao! Cứu mạng! Cô ta muôn giêt người!”



Nhưng những người xung quanh không ai đứng ra, bọn họ không hề bị mù, tự nhiên trông thầy rõ ràng là người đàn bà điên này muốn đánh cậu bé, nên mới bị đây xuống.

Lòng bàn tay to như vậy tát vào mặt một đứa nhỏ, ai mà chịu nổi? Đứa trẻ nào mà không phải là thịt trong lòng bàn tay của cha mẹ đâu chứ?

Sau khi người phụ nữ kia thây khóc lóc om sòm cũng vô dụng, cô ta đành chịu đựng cơn đau dữ dội đứng lên, trong lúc mọi người đang sững sò, thì cô ta thăng tay tát cô gái nhỏ kia một cái: “Khóc đi! Khóc cho tao! Có người bắt nạt mẹ mày, sao mày không khóc!”

Cô gái nhỏ kia bị đau, khóc oà lên, mang theo mười phần thê lương.

Chẳng bao lâu sau, các nhân viên công tác trên tàu đêu vây quanh. Họ nhận ra thân phận của Tạ Trì Thành, sắc mặt xanh mét. Họ sớm đã được thông báo trước rằng trên tàu sẽ có khách quý. Chuyên hành trình này phải hệt sức cân thận, nhưng không ngờ tới, vẫn xảy ra chuyện ngoài ý muôn.

Các nhân viên đều hận không thể ném hai mẹ con kia trở lại vào bờ, nhưng lúc này thuyền đã ra khơi, quay trở lại là điêu viễn vông.

“Nghiệp chư ớng, nhìn bàn tay của tôi đi! Chính là cô ta làm đó, tôi chết rồi, còn có đạo lý hay không! Vậy mà lại bắt nạt cô nhi quả phụ chúng tôi, mày Sẽ xuống địa ngục! Trẻ con chơi đùa, người lớn tham gia làm cái gì!”

Người phụ nữ kia không biệt xâu hồ chút nào cả, tất cả những từ ngữ khó nghe đều trực tiếp tuôn hết ra bên ngoài, làm bản tai của mọi người.

Cậu nhóc mập mạp rất có ý thức về công lý, bất chấp sự ngăn cản của.

mẹ, cậu lớn tiêng giải thích: “Vớ vần!

Rõ ràng là cậu ây muôn cướp vòng hoa của Nhạc Nhạc, còn đây ngã Nhạc Nhạc nữa! Vậy mà cô còn muôn đánh Tiêu An Đánh không lại bèn khóc! Cô thật xâu xa!”

Giọng nói của cậu nhóc mập mạp rất lớn, còn có căn cứ, trật tự rõ ràng, khuôn mặt tràn đày dáng vẻ phẫn nộ.

Tạ An hơi ngạc nhiên liễc nhìn cậu nhóc mập mạp kia một chút, chợt không so đo hành động bô bô của cậu ấy để láy lòng em gái nữa.