Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 370






Chương 375

Cô gái nhỏ kia cũng bật khóc, hai cái chân nhỏ không ngừng đá, rỗng lên: “Cậu đầy tôi! Cậu thê mà lại đây tôi!

MẹtI Mẹt Đại Bảo cũng muốn lao đến đánh con bé kia một trận nhưng không dám, mẹ cậu không cho phép cậu ra tay đánh con gái, thấy vậy cậu bèn chạy tới tìm mẹ, tức giận quát lớn: “Mẹ ơïi!

Mẹ không cho con đây con gái, vậy thì mẹ mau tới giúp con đây cậu ây một cái đi!”

Tần Mỹ Linh dở khóc dở cười, nói: “Rôt cuộc là có chuyện gì vậy?”

Đại Bảo chỉ vào cô gái nhỏ kia và nói: “Cậu ấy thích vòng hoa của Nhạc Nhạc, nên cậu ấy muốn lầy nó, Nhạc Nhạc không cho, thê là cậu ấy đầy ngã Nhạc Nhạc! Con đã tận mắt nhìn thấy đói”

Diệp Như Hề nghe vậy cũng rất tức giận, nhưng cô vần còn lý trí, nhìn Tiêu An muôn xông tới đánh cô gái nhỏ kia một trận, cô vội vàng nói: “Tiểu An, lại đây.”

Tạ An siệt chặt năm đâm, ánh mắt như muôn ăn thịt người, cô gái nhỏ bị ánh mắt của cậu dọa đến mức sợ hãi, càng khóc thảm thiết hơn.

“Tiểu An.”

Tạ An kìm lại, ngoan ngoãn đến bên cạnh mẹ, nhìn vệt thương của Nhạc Nhạc, cậu đau lòng hít mũi một cái và nói: “Nhạc Nhạc, có đau không?”

Nhạc Nhạc lắc đầu, nói: “Không đau, anh ơi, em không đau, anh đừng đánh nhau.”

Nhạc Nhạc sợ anh trai mình sẽ tiếp tục động thủ, trong trại trẻ mô côi, những đứa trẻ đánh nhau sẽ không có cơm ăn, cho nên không thể đánh nhau.



Diệp Như Hề há hôc môm, cảm nhận rõ ràng có một luồng hơi thở dữ dội, cô đột ngột quay đầu, thì thấy khuôn mặt của Tạ Trì Thành đang dân u ám đến đáng sợ, đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ kia, tựa như đang nhìn người chết vậy.

Diệp Như Hề sợ đên mức hôn bay phách lạc, nhanh chóng đứng dậy, ôm Nhạc Nhạc nhét vào trong ngực anh, nói: “Bình tĩnh đi! Trì Thành!”

Há miệng, vì quá căng thẳng nên cô đã gọi thăng tên anh.

“Không nên hắp tấp!”

Diệp Như Hề thực sự sợ hãi, sợ Tạ Trì Thành sẽ ném cô gái nhỏ kia xuống thuyền, nhìn ánh mắt của anh, giống như có thể làm ra được loại chuyện này.

Tạ Trì Thành ôm lấy Nhạc Nhạc, ánh mắt tràn ngập sát ý của anh lập tức chuyền thành đau lòng, anh ôm chặt Nhạc Nhạc, thấp giọng nói: “Đau ở chỗ nào, nói cho cha biết.”

Nhạc Nhạc lắc đầu, cố gắng an ủi cha mình: “Thật sự không đau đâu, Daddy, con thật sự không đau mà.”

Con bé càng ngoan ngoãn và hiểu chuyện bao nhiêu, thì Tạ Trì Thành càng đau lòng bây nhiêu.

Thậm chí còn hồi hận vì đã không bao cả con thuyền, nêu không loại chuyện như này đều có thể tránh được.

Nhưng về mặt lý trí, anh biết, anh không thê cách ly các con của mình với người bên ngoài trong suốt quãng đời còn lại.

Tiêng khóc của cô gái nhỏ kia cuỗi cùng đã thu hút được mẹ mình, một người phụ nữ trang điễm đậm và mặc váy ngắn bước tới.

“Hoa Hoa, Hoa Hoa của mẹ, con bị sao vậy? Là ai đầy con? Chết tiệt! Là ai đã bät nạt con tội! Có phải là mày hay không? Cái thằng nhóc mập mạp này, xem xét thì chính là mày rồi! Là mày đã đẩy Hoa Hoa nhà tao sao?”