Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 372






Chương 377

Khuôn mặt của phụ nữ kia đỏ bừng, không cam lòng nói: “Không phải chỉ là một chiếc .vòng hoa cài tóc thôi sao! Đáng giá bao nhiêu tiền chứ?

Đưa cho con gái tôi chơi đùa thì sao nào? Còn hẹp hòi như vậy ư2”

Điền hình của việc cưỡng từ đoạt lý * Cưỡng từ đoạt lý: là hành vi cố làm sai nghĩa của từ đề chiếm lấy lý lẽ, không có lý nói thành có lý.

Nhạc Nhạc ôm chặt cha mình và thì thầm: “Daddy, con thích vòng hoa cài tóc này lãm. Đây là thứ mẹ đã tặng cho con. Con không muôn tặng cho người khác đâu.”

Tạ Trì Thành ôm chặt con bé, giọng nói kìm nén tức giận, an ủi nói: “Con đừng sợ, không ai có thê lây đi thứ mà con không muôn cho.”

Mặc dù trong lòng đã nảy sinh lửa giận muốn giết người, nhưng Tạ Trì Thành lúc này không có động tĩnh gì, anh nhìn về phía của Diệp Như Hà.

Người phụ nữ kia còn đang la lối: “Tóm lại là cô đã làm tôi bị gã äy xương! Cô phải bồi thường tiên cho tôi! Còn phải xin lỗi tôi nữal Néu không tôi sẽ gọi báo cảnh sát!”

Tạ An cũng tức giận đến mức muốn xông ra, nhưng lại bị Diệp Như Hà kéo lại, tiên lên một bước hỏi nhân viên trên thuyền: “Vị trí đó có camera giám sát không?”

“Có, có, mọi ngóc ngách trên thuyền đều có camera giám sát. Điều này là vì lý do muôn đảm bảo an toàn cho hành khách.”

“Được, làm phiền các người đến lấy một đoạn ghi hình trong camera giám sát giúp tôi.”



Người phụ nữ kia kinh ngạc nói: “Cô muôn làm gì”? Cô cho răng có camera giám sát thì không cân bôi thường tiên sao? Nhìn cho rõ ràng, là cô động thủ khiến tôi bị thương!”

Diệp Như Hề nở một nụ cười lạnh lùng, nói: “Tự vệ và chủ động đả thương người khác là hai hành vi khác nhau. Luật sư sẽ gửi thư cho cô, cô cứ chờ đi.”

“Cô, cô còn hù dọa người khác à!

Còn bảo luật sư gửi thư cho tôi! Dù sao cũng phải bồi thường tiền cho tôi!

Nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho các người!”

Diệp Như Hề đột nhiên lại gần, nhìn chằm chằm cô ta và nói: “Từ đây tới vịnh Cá Heo, sát khu vực vùng biên quôc tế, băng qua vùng biên quốc tẾ, cô chết ở chỗ này cũng không có ai quản đâu.”

Sắc mặt của người phụ nữ kia bắt đầu tái nhợt, chỉ có hai người bọn họ nghe được những lời này, cô ta nhìn người đàn ông tựa như thần phía sau Diệp Như Hề một chút, kia không giộng như người bình thường, rât có thân thái cao cao tại thượng, cô ta lập tức biết người này tuyệt đối có thân phận bát phàm.

Cũng chính vì vậy mà cô ta muốn lừa gạt một khoản tiên.

“Cô, cô dám!”

Diệp Như Hề nheo mắt lại, nói: “Tôi có dám hay không, cô có thê thử một chút, đừng có ý đô động vào con tôi một lân nữa.”

Dút lời, cô lùi lại một bước, thuận tiện sửa sang lại cỗ áo lộn xôn của người phụ nữ kia, nhân lúc cô ta không chú ý, Diệp Như Hề bất ngờ năm lây bàn tay bị trật của cô ta, kéo một phát, soạt một tiếng, chỗ bị trật ban đầu đã được chỉnh lại như cũ.

Người phụ nữ kia lần nữa hét lên thảm thiệt, cả khuôn mặt của cô ta tái đi, đau đến mức không thể đứng vững.