Chờ sau khi Đổng Quốc Vĩ đi rồi, Vu Bình vội vàng gọi Diệp Như Mạn trở lại, cũng đã
nổi điên lên một trận với con gái mình.
“Mẹ cho bảo mày đi quyến rũ Tạ Trì Thành, mày lại đi làm cái chó má gì thế hả?!”
Diệp Như Mạn mang vẻ mặt ủy khuất, nói: “Mẹ, mẹ cũng không phải không biết, Tạ Trì Thành căn bản không thèm nhìn con, không thèm liếc mắt lấy một lần, con cũng không còn cách nào khác, hơn nữa gần đây anh ta còn rất đề phòng con!”
Vu Bình thiếu chút nữa tức giận đến ngất đi, nói: “Mẹ đã giúp mày đi được tới bước này rồi, có một chút việc mà mày cũng làm không tốt, hiện tại thì hay rồi, Tạ Trì Thành đã phái người đi tìm Diệp Như Hề, chỉ sự là hắn đã biết cái gì đó, nếu không sẽ không làm ra hành động lớn như vậy!”
Diệp Như Mạn cũng bắt đầu luống cuống, “Mẹ, con nên làm sao bây giờ? Chuyện này nếu anh ta đã biết, thì con chết chắc rồi! Hơn nữa, đến lúc đỏ sẽ mất hết tất cả! Mẹ, mẹ phải giúp con!”
“Yên lặng lại cho ta!”
Diệp Như Mạn vội vàng ngậm miệng lại, vẻ mặt tha thiết nhìn mẹ mình.
“Bên phía lão phu nhân kia ra sao rồi?”
Nhắc tới chuyện này, Diệp Như Mạn lộ ra đắc ý nho nhỏ, nói: “Lão phu nhân rất thích con, còn nói sẽ để con cùng Tạ Trì Thành đi đăng ký kết hôn.”
“Vậy hiện tại mày liền đi tìm lão phu nhân,
để bà ta gọi Tạ Trì Thành trở về gấp, đừng để hắn nhúng tay vào chuyện này.”
“Nhưng mà….”
“Không có nhưng nhị gì hết, hiện tại liền đi làm ngay, mày không được có được niềm yêu thích của Tạ Trì Thành , vậy thì phải gắt gao bám chặt lão phu nhân, có bà già đó ở đây, mày còn có thể miễn cưỡng có được 1 vị trí nhỏ.”
Đây là duy nhất đáng giá an ủi được Vu Bình, bà ta đương nhiên biết hiện tại lão phu nhân sớm đã không thể hoàn toàn khống chế Tạ Trì Thành, nhưng lực ảnh hưởng vẫn còn tồn tại, không có cách nào mượn sức Tạ Trì Thành, lão phu nhân chính là người được chọn cuối cùng .
“Hiện tại đi tìm lão phu nhân kia ngay, đem mọi chuyện năm đó của chúng ta nói cho bà ta nghe, nhớ rõ, cường điệu nói cho lão phu nhân biết, sau này nhà họ Diệp chúng ta cũng là cùng một phe với bọn họ.”
Diệp Như Mạn sợ ngây người, “Mẹ, mẹ! Mẹ, mẹ chắc chắn không?”
“Bảo mày đi thì đi, lão phu nhân sẽ biết phải làm thế nào.”
So với một đứa cháu dâu mình không thể nào khống chế, lão phu nhân sẽ đưa ra lựa chọn tốt nhất cho bản thân.
Diệp Như Mạn cũng không cỏ chần chờ, vội vàng đi mời lão phu nhân ‘rời núi’.
Bên phía Tạ Trì Thành, khi biết được địa điểm, anh đã tự mình đi trước.
Lúc đi tới kho hàng kia, anh bị chặn đường.
“Ồng chủ, có người đang cản dường chúng ta.”
Sắc mặt Tạ Trì Thành trầm xuống , nói: “Cưỡng chế vượt qua.”
“Ông chủ, là người của lão phu nhân.”
Tạ Trì Thành mím chặt môi mỏng, xung quanh tản ra áp lực khủng bố, ánh mắt dường như đang ấp ủ cơn bão táp cuồng phong.
Lúc này, trên chiếc ô tô chắn ngang giữa đường đã có người bước xuống, trong tay còn cầm theo điện thoại.
“Thiếu gia, lão phu nhân tìm ngài.”
Tạ Trì Thành cười lạnh một tiếng, nghe máy.
“Trì Thành, anh làm ra trận thế lớn như vậy để làm cái gì? Anh muốn để người khác nhìn vào rồi chê cười nhà họ Tạ chúng ta hay sao? Bày trận thế lớn như vậy chỉ để tìm một người phụ nữ, anh cũng có mặt mũi lắm đấy .”
“Tránh sang một bên.”
“Tạ Trì Thành! Đây là thái độ anh dùng để nói chuyện với bề trên hay sao? Ta là bà nội của anh đó!”
“Đừng để tôi phải lặp lại lần thứ hai, bà sẽ không muốn nhìn thấy hậu quả đâu.”
Bên kia tạm dừng một chút, dường như đang cố ổn định tâm trạng.
“Nhà họ Tạ chúng ta, chỉ thừa nhận một
đứa cháu dâu, đó chính là Diệp Như Mạn, dạng chó mèo nào khác, anh đừng mong mang vào cửa.”
Những lời này cũng tương đương với việc nói thẳng với Tạ Trì Thành, lão phu nhân đã biết sự thật rồi, nhưng quyết tâm muốn che chở cho Diệp Như Mạn.