Luống cuống tay chân ấn xuống một dãy số trong danh bạ, vậy mà cô lại không cẩn thận ấn vào số điện thoại của Tạ Trì Thành .
Trong khoảnh khắc điện thoại được kết nối,
nước mắt Diệp Như Hề cũng rơi xuống hòa trong làn nước mưa.
Giọng nói của Tạ Trì Thành truyền tới, trầm thấp, nhưng rất bình tĩnh.
“Diệp Như Hề? Là em sao?”
chuyển xưng hô tôi-em cho Thành ca luôn nha mọi người >.<
Diệp Như Hề đè nén tiếng khóc nức nở, thấp giọng nói: “Là tôi..”
“Em đang ở nơi nào? Đem vị trí của em nói cho tôi, tôi đang ở trong rừng cây đây…. đừng sợ.”
Cả quá trình cô đã mạnh mẽ biết bao, nhưng khi nghe được giọng nói của Tạ Trì Thành , cô suy sụp
Diệp Như Hề chưa bao giờ biết bản thân mình sẽ có lúc trở nên yếu đuối đến vậy, cô ôm di động nằm cuộn tròn.Biết rõ còn chưa thoát khỏi nguy hiểm, những người đó còn đang tìm mình, nhưng nước mắt lại không thể kìm nén được.
“Đừng sợ, em bình tĩnh lại, mở định vị điện thoại lên, miêu tả vị trí hiện tại của em, xung quanh có những gì.”
Sao có thể không sợ được chứ?
Đang yên đang lành bị bắt cóc đến nơi đây, đối mặt với những kẻ muốn giết mình, suốt quá trình chống chọi được tới hiện tại, cô đã dùng hết sự dũng cảm của bản thân rồi.
Cô ngừng khóc, nỗ lực nói ra tình huống lúc này của mình cho anh nghe, đến lúc cuối cùng, lại nghẹn ngào khóc không thành tiếng.
“Tạ Trì Thành, cứu tôi với..xin anh hãy
cứu tôi…. Nhạc Nhạc còn cần tôi..”
Lượng pin không đủ, trong khoảnh khắc máy sắp sập nguồn, Diệp Như Hề nghe thấy tiếng anh nói
“Chờ tôi.”
Cô ngồi ôm di động, mặt vùi vào đầu gối, nước mắt hòa vào nước mưa mà chảy dài.
Khi Tạ Trì Thành tìm được Diệp Như Hề,
cô vẫn duy trì tư thế nằm cuộn mình như trẻ con trong bụng mẹ, co rúm thành một nhúm, bị đám lá cây khô mục che kín người.
Đôi mắt lạnh nhạt kia của Tạ Trì Thành thoáng trở nên dịu dàng, quai hàm căng chặt cuối cùng cũng thả lỏng hơn.
Anh từ chối người khác giúp đỡ, tự mình ôm Diệp Như Hề lên.
Thời điểm anh vừa chạm vào cô, Diệp Như Hề đột nhiên mở to mắt, đôi mắt giật mình sợ hãi khiến anh xót thương.
Không tự chủ được, giọng của anh cũng trờ nên mềm nhẹ: “Đừng sợ, không có việc gì, tôi mang em trở về.”
“Tạ Trì Thành..”
“Đúng vậy, là tôi, tôi tới đón em về.”
Diệp Như Hề lại từ từ thiếp đi một lần nữa, cô ngất xỉu ở trong lòng anh.
Lúc này, anh mới cảm nhận được cơ thể cô đang nóng đến dọa người.
Sắc mặt Tạ Trì Thành lạnh băng truyền mệnh lệnh, “Vây quanh toàn bộ cánh rừng này cho tôi, bắt được mấy người kia thì phải ép hỏi cho ra kết quả.”
Trong lòng Tần Phong chợt căng thẳng, lớn tiếng nói: “Vâng!”
Tạ Trì Thành ôm Diệp Như Hề nhanh chóng rời đi, Tần Phong nhìn theo bóng lưng hai người họ, không tiếng động mà thở dài trong lòng
Anh ta đã lâu lắm không nhìn thấy ông chủ tức giận , lần này đây làm ra hành động lớn như vậy, tuyệt đối sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy.
Vòng đi vòng lại 6 năm, còn tìm sai người
nữa, chuyện này đúng là không thể tưởng tượng được.