Đây cũng không phải là một khoản đầu tư nhỏ
Nhưng công ty Viễn Huy không có khoản tiền này thì không thể vực dậy được.
‘Tiểu Hề, năm mươi triệu, con số này
khá lớn đó.
Nếu đặt nó vào một ngành có nhiều triển vọng phát triển thì cũng không tính là nhiều, nhưng Viễn Huy lại là sản xuất game, trong ngành này, một là sống, hai là chết, đặc biệt là ngành sản xuất trò chơi trong nước cũng không khả quan cho lắm.
Đây cũng là do nhà họ Tôn cố ý, cho nên Tôn Bân ngay từ đầu cũng đã chết tâm.
Diệp Như Hề cũng không buông tay, lập tức đem những phân tích của mình trình bày rõ ràng với Lục Tư Viễn, còn lấy ra những số liệu cụ thể để thuyết phục.
Tầm nhìn của Lục Tư Viễn cũng không hạn hẹp, suy nghĩ kỹ một chút cũng biết vụ làm ăn này tuy nguy hiểm nhưng vẫn là đáng giá.
Đường Anna ở bên cạnh cũng tán thành, còn giúp đưa ra phân tích.
Lục Tư Viễn ngẫm nghĩ một chút mới nói: “Được anh sẽ gửi qua ủy ban đầu tư, hiện tại em cứ chờ tin.”
Diệp Như Hề thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô biết đây là Lục Tư Viễn đã có ý thông qua, nắm chắc hơn phân nửa là dự án này có thể hoàn thành.
Trong mắt Đường Anna hiện lên một tia giễu cợt, cô ta chỉ chờ xem sau khi
Diệp Như Hề thất bại sẽ thế nào, nhà họ Tôn sẽ không để cho một đứa con ngoài giá thú có cơ hội đứng lên đâu.
Chuyện này giải quyết được hơn nửa chặng đường, Diệp Như Hề cuối cùng đã có thể nhẹ nhàng một chút, tự biết bản thân đã ngó lơ Nhạc Nhạc thật lâu, liền dứt khoát quyết định sẽ mang Nhạc Nhạc đi dã ngoại một chuyến.
Nhưng trước đó, cô cần phải đưa con bé đến bệnh viện kiểm tra tình trạng sức khỏe một chút đã.
Cho dù Nhạc Nhạc hiện tại nhìn trông không có vấn đề gì, nhưng Diệp Như Hề chưa bao giờ dám buông
lỏng .
Sau khi tiến hành hàng loạt cuộc kiểm tra, Diệp Như Hề để Nhạc Nhạc lại cho Dương San đang chờ đợi ngoài cửa. Nhạc Nhạc rất ngoan, còn liên tục chào hỏi những y tá bác sĩ đã từng chăm sóc cô bé trong bệnh viện.
Bác sĩ gọi riêng mình Diệp Như Hề tiến vào, trong lòng Diệp Như Hề lộp bộp một tiếng.
“Bác sĩ, là do tình hình sức khỏe Nhạc Nhạc không được tốt sao?”
“Đừng khẩn trương, kiểm tra không có vấn đề gì khác thường phát sinh cả.”
Diệp Như Hề thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Nhưng chỉ là tình trạng thể chất giai đoạn này còn chống đỡ được, tương lai..cô cần phải chuẩn bị một chút”
Trái tim Diệp Như Hề thắt lại, giọng đã khàn khàn: “Nhạc Nhạc hiện tại nhìn khỏe mạnh chẳng khác nào những đứa trẻ khác, có lẽ, có lẽ con bé còn có thể tiếp tục chống đỡ.”
Bác sĩ lắc đầu, nói: “Cô biết căn bệnh này một khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chính là sống chết chỉ trong nháy mắt, lần trước có nói với cô đi tìm cha của đứa trẻ, có lẽ đó là niềm hi vọng lớn nhất.”
Diệp Như Hề ngẩn ra, ngay sau đó lập tức gật đầu, nói: “Được, vậy xin làm phiền bác sĩ.”
Sau khi đi ra, Diệp Như Hề cố gắng duy trì nụ cười, che giấu vẻ bi thương rất tốt, Dương San cũng rất sáng suốt khi không truy hỏi trước mặt Nhạc Nhạc .Sau khi ba người từ bệnh viện rời đi, còn tranh thủ đi siêu thị một chuyến, mua cho Nhạc Nhạc những món đồ chơi cô bé thích.
Đêm về, khi Nhạc Nhạc đã ngủ say, Dương San mới mở miệng dò hỏi, sau khi biết được câu trả lời thì trầm mặc hồi lâu.
Chị Dương, lần trước người kia mà
chị nói.Có thể giúp em tìm người
sao?”