Diệp Thư tỉnh lại nhìn thấy mình đang nằm trong phòng ngủ ở Thịnh Cảnh Viên.
Say rượu làm đầu cô đau như búa bổ.
Cô gõ gõ cái đầu của mình, vươn tay muốn chống lên cái gì đó, ngồi dậy.
Lại đụng phải thứ gì vừa ấm nóng, vừa co dãn.
Cảm giác mơ hồ, cô nhéo nhéo.
" Sinh hoạt cá nhân của bà Thịnh thật hỗn loạn, thật khiến người ta hoa mắt, hết hút thuốc, uống rượu bây giờ lại trắng trợn trêu ghẹo đàn ông, con trai nhà lành hử?"
Giọng nói trầm ấm của người đàn ông vang lên, tràn đầy dục vọng.
Diệp Thư sợ hãi lùi về sau, lén nhìn về phía anh.
Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Thịnh Thiếu Sâm bên trong sương khói mờ ảo, lúc ẩn lúc hiện, Diệp Thư xấu hổ đến mức muốn tìm cái lỗ chui xuống.
Những cảnh tượng lộn xộn sau cơn say đêm qua được ghép nối lại với nhau tạo thành bức tranh hoàn mỹ.
Càng nghĩ lại, hai bên tai của Diệp Thư càng đỏ bừng, đầu cúi càng thấp: " Tối hôm qua....cảm ơn anh."
Sau khi cẩn thận suy nghĩ, cô cảm thấy cần phải nói cảm ơn với anh.
Dù sao, nếu tối hôm qua anh ta không đến kịp, e rằng cô đã bị tên đầu heo xử lý rồi.
" Chuyện bà Thịnh làm ra, đúng là nên kiểm điểm phải không?"
Thịnh Thiếu Sâm quay mặt sang một bên, phun một hơi khói vào mặt Diệp Thư.
Mùi thuốc lá nhàn nhạt xộc vào mũi, Diệp Thư hít sâu một hơi, cơn nghiện thuốc lá lập tức bị xuất hiện.
Cô vội quay mặt đi, tránh làn khói hấp dẫn ấy.
" Chuyện tối hôm qua, thực xin lỗi..."
" Tối hôm qua xảy ra chuyện gì?" Tối hôm qua, Diệp Thư say như chết, anh căn bản không có cơ hội hỏi, hiện tại là thời điểm thích hợp để thẩm vấn người phụ nữ khiến anh nhiều lần mở rộng tầm mắt này.
" Tôi....uống rượu...."
Diệp Thư cắn môi, mười ngón tay đan vào nhau.
Mùi thuốc lá trong phòng càng lúc càng nồng nặc, cô thật sự không nhịn được.
Nhất định là Thịnh Thiếu Sâm cố tình trừng phạt cô vì đã uống rượu và gây rắc rối!
"Tôi còn tưởng bà Thịnh đã quên thân phận và nhiệm vụ của mình! Cuối cùng cô vẫn còn tỉnh táo một chút, biết ngoài việc bỏ thuốc thì phải bỏ rượu!"
Diệp Thư sửng sốt, theo bản năng nâng mắt lên nhìn anh, muốn phản đối.
Tuy nhiên, điều thu hút sự chú ý của cô là cách anh ta hút thuốc thật tao nhã.
Đốm lửa lan tỏa trong phần màu trắng của điếu thuốc, uốn lượn quanh một vòng khói đẹp mắt.
Ánh mắt của Diệp Thư nhanh chóng bị hấp dẫn.
Khi anh vừa nuốt xuống, đôi môi đỏ mọng nhỏ nhắn của cô cũng nhếch lên, ực, cô nuốt một ngụm nước miếng. Giống như một con mèo nhỏ tham ăn với đôi mắt phát sáng.
Động tác của Thịnh Thiếu Sâm dừng lại, lông mày nhướng lên, có chút không tự nhiên với đôi mắt trắng trợn của cô liền đứng lên.
Trong đôi mắt màu lam khẽ gợn sóng.
Anh lấy điếu thuốc ra, cúi đầu, trong bầu không khí mập mờ này, tự nhiên anh xúc động muốn hôn lên đôi môi ướt át của cô.
Đột nhiên, cô vươn tay ra, đoạt lấy điếu thuốc đang kẹp ở đầu ngón tay của anh, bỏ vào miệng, hít một hơi thật sâu.
Cơ thể Thịnh Thiếu Sâm cứng đờ, tâm trạng nhanh chóng thay đổi.
Giây tiếp theo, đầu ngón tay mạnh mẽ của anh đã kẹp điếu thuốc trong miệng cô, rút đi không thương tiếc.
Diệp Thư có chút xấu hổ, khóe miệng hơi giật giật, rốt cục ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh: "Nếu anh Thịnh đã yêu cầu tôi bỏ thuốc lá và uống rượu mà các quan chức nhà nước được phép đốt lửa, người dân thì lại không được phép đốt đèn. Theo cách này, tôi e rằng vô ích thôi!"
Động tác của Thịnh Thiếu Sâm dừng lại, đôi mắt màu lam chuyển sang khuôn mặt nhỏ nhắn kiêu ngạo của cô.
Đôi mắt cô tràn ngập kháng nghị như đứa trẻ, trông thật mê người.
Ánh mắt trong suốt quật cường như vậy, dường như đã từng nhìn thấy ở đâu đó.