Thịnh Thiếu Sâm cầm điếu thuốc lá trên tay dụi vào gạt tàn, môi mỏng đặt lên lỗ tai cô, thì thầm: "Nếu như không phải do bà Thịnh yêu thương nhớ nhung tôi thì tôi bảo đảm sẽ không ở trước mặt bà Thịnh hút thuốc, uống rượu."
Ngụ ý là nếu đêm qua cô không trèo lên giường anh, thì bây giờ cô sẽ không phải chịu cảnh này.
Diệp Thư chỉ cảm thấy bên tai ngứa ngáy, cảm giác râm ran như có điện chạy qua từng tế bào trong cơ thể.
Đôi tay nhỏ bé nắm chặt, các đốt ngón tay trắng bệch.
Cô xoay người, bước xuống giường.
"Bà Thịnh định đi đâu vậy?"
"Trở về phòng!" Diệp Thư khó chịu, bỏ lại câu này rồi chạy ra khỏi phòng, trở về phòng của mình.
Đóng cửa lại, lồng ngực Diệp Thư vẫn phập phồng không ngừng.
Cô cực kỳ tức giận!
Đại ma quỷ Thịnh Thiếu Sâm này, gọi anh ta là tổ tông đã coi trọng lắm rồi. Nhưng so với tổ tông còn khó hầu hạ hơn!
Diệp Thư đang tức giận thì Diệp Tâm Ngữ gọi đến.
Diệp Thư liếc nhìn rồi trực tiếp cúp máy.
Diệp Tâm Ngữ lại gọi đến, Diệp Thư tiếp tục cúp máy...Sau khi gọi tới gọi lui vài lần, Diệp Tâm Ngữ không gọi nữa mà trực tiếp gửi tin nhắn đến.
"Diệp Thư, cô nghĩ là cô không nhận điện thoại của tôi, tôi sẽ không có cách sao? Đồ đê tiện này, cô khiến cho Cố Tả Thành đến uy hiếp nhà tôi, còn nói rằng nếu ba tôi không trả lại quyền tiếp quản tập đoàn Diệp thị cho cô thì anh ta sẽ không kết hôn với tôi! Haha, Diệp Thư cô đã quá coi thường tôi rồi. Tôi nói cho cô biết, Diệp Thư, cô nhất định sẽ trả giá cho việc làm của mình!"
Nhìn thấy tin nhắn dày đặc trên màn hình di động, Diệp Thư cười giễu.
Cô gọi lại cho Diệp Tâm Ngữ.
Di động vừa mới kết nối, Diệp Tâm Ngữ đã chửi ầm lên: "Diệp Thư, con tiện nhân này, mày biết sợ rồi sao? Nếu sợ thì tránh xa Cố Tả Thành một chút. Đừng mơ mộng, hy vọng vào hắn!"
"Tôi biết làm sao bây giờ đây? Tôi không có hi vọng vào anh ấy nhưng anh ấy thích tôi, anh ấy muốn làm chuyện gì đó cho tôi. Dù sao thì tôi cũng không thể đuổi anh ấy đi được! Anh ấy còn nói, đối với cô chỉ là gặp dịp thì chơi. Anh ấy muốn kết hôn với cô chính là để giúp tôi đọat lại tập đoàn Diệp thị đấy."
Giọng Diệp Thư trong trẻo, ngọt ngào, nhẹ nhàng từ tốn, nhưng từng chữ đều ghim chặt vào trong lòng Diệp Tâm Ngữ.
Diệp Tâm Ngữ xấu xa nói: "Diệp Thư, mày chờ đó. Tao nhất định sẽ khiến mày hối hận, nhất định!"
"Diệp Tâm Ngữ, có câu này tôi cảm thấy cực kỳ thích hợp với cô: *thiên tác nghiệt do khả thứ, tự tác nghiệt bất khả hoạt*, tự tu sửa bản thân đi."
Diệp Thư không để Diệp Tâm Ngữ có cơ hội phát tiết, trực tiếp cúp điện thoại.
Đối với loại tiện nhân, không biết xấu hổ như Diệp Tâm Ngữ này, Diệp Thư cũng không muốn lịch sự.
Nhưng cô không ngờ rằng, Cố Tả Thành thật sự sẽ thay cô đi tìm Diệp Tâm Ngữ để đoạt lại vị trí tiếp quản tập đoàn Diệp thị cho cô.
Rốt cuộc Cố Tả Thành đang làm cái gì vậy?
Say rượu làm đầu cô choáng váng.
Diệp Thư lắc đầu tự nhủ: đừng nên lãng phí sức lực vào những người cặn bã như vậy.
Tương lai của cô là do cô quyết định.
Diệp Thư nằm lên giường và chìm vào giấc ngủ.
Vừa say rượu vừa nôn mửa khiến dạ dày trống rỗng làm cho cô cảm thấy thật khó chịu.
Diệp Thư ngồi dậy, quyết định đi vào bếp nấu cháo ăn để bản thân thoải mái hơn.
Khi đến phòng bếp, cô phát hiện Thịnh Thiếu Sâm đã ăn mặc chỉnh tề, đang ngồi trước bàn ăn dùng cơm.
Bên trong căn biệt thự này, ngoài hai người bọn họ ra, không nhìn thấy ai cả, cô tò mò không biết bữa ăn kiểu Pháp trên bàn ăn là ở đâu ra.
Trong lòng Diệp Thư tức giận, cô quyết định sẽ không thưởng thức bữa sáng không rõ lai lịch này của anh.
Suy cho cùng, không ai thích ăn bữa sáng đầy giễu cợt.
* thiên tác nghiệt do khả thứ, tự tác nghiệt bất khả hoạt*: Trời làm bậy có thể tha thứ, người tự làm bậy không thể sống.