Khi Thịnh Thiếu Sâm đuổi tới, Diệp Thư đang nằm trên giường trong Thủy Ngạn Lam nôn mửa, mái tóc bù xù che gần hết khuôn mặt, cả người say khướt, hoàn toàn không có hình tượng.
Hai người phục vụ ở bên cạnh canh giữ, thỉnh thoảng đưa nước và khăn cho cô.
Thịnh Thiếu Sâm bước tới, vẻ mặt u ám, đáng sợ, nắm lấy cằm Diệp Thư, giọng nói lạnh lùng, đáng sợ: " Ai cho cô ấy uốn nhiều như vậy?"
Hai người phục vụ sớm đã bị dọa choáng váng.
Người nổi tiếng bị chứng sợ phụ nữ như Thịnh Thiếu Sâm không những chạm vào người phụ nữ này, mà còn trong tư thế muốn đỡ cô ấy.
Người sáng suốt vừa nhìn đã biết, người phụ nữ này không đơn giản.
Hai người mặt mày trắng bệch, đồng loạt giơ tay lên, chỉ về hướng phòng số 1.
Giọng nói thô lỗ của người đàn ông phát ra từ phòng số 1.
Nghe qua hình như là: không chịu khi ông chủ Hương Hoa Hồng đưa Diệp Thư đi, kêu anh em đập phá đồ đạc.
Đáy mắt Thịnh Thiếu Sâm rét lạnh, anh ném ánh mắt về phía Quan Cửu.
Quan Cửu lập tức đi tới phòng số 1.
Âm thanh mở, đóng cửa vang lên.
Ngay sau đó, âm thanh nam nhân kêu la cầu xin tha thứ, thảm thiết vang lên.
Thịnh Thiếu Sâm quét mắt về phía hai người phục vụ.
Cả hai ngay lập tức cúi đầu và nói với giọng run rẩy rằng: họ đã không nhìn thấy hoặc nghe thấy gì.
Thịnh Thiếu Sâm thu hồi ánh mắt, đưa tay.....
Chưa chạm tới Diệp Thư thì cô lại đột nhiên bắt lấy tay anh, ôm lấy khủy tay, cười ngây ngô: " Tổ tông, tổ tông, hắc hắc, tôi nhận ra anh, tổ tông!"
Trong khi nói chuyện, hay tay cô đã từ phía sau đặt lên vai anh, hai chân dùng sức trực tiếp nhảy lên lưng anh.
Diệp Thư như thế này hoàn toàn khác với vẻ điềm đạm, trầm ổn và sắc bén khi lần đầu gặp anh.
Tim Thịnh Thiếu Sâm đột nhiên run rẩy, có cái gì đó vừa xẹt qua.
Sắc mặt Thịnh Thiếu Sâm trầm xuống, âm thanh lạnh như băng vang lên: " Xuống!"
" Không xuống! Đâu phải muốn cần thì đến, không cần thì đuổi đi, anh điện thoại tôi liền bắt máy, sao anh...ách...." Diệp Thư nấc một cái thật to, đôi môi đỏ mọng trực tiếp dán vào cổ anh, mê hoăc nói tiếp: " Sao anh lại không nói chuyện?"
Thịnh Thiếu Sâm chỉ cảm thấy hơi rượu xông thẳng vào mặt, lông mày cau lại. Không biết từ khi nào, hai tay trực tiếp đặt lên mông cô, để cô không bị ngã.
" Cô say!" Hôm nay, anh vội vàng chạy đến SEOUL, lại vội vàng chạy về Tân Thành, làm gì có thời gian gọi điện thoại cho cô chứ?
Trái lại là cô, lần đầu tiên trực tiếp gọi điện liền mang đến phiền toái cho anh.
" Tôi...không có say, không có say, đại tổ tông, không phải là anh ngoài chứng sợ phụ nữ lại có thêm chứng ngại trao đổi qua điện thoại đó chứ?"
Đôi tay nhỏ nhắn của Diệp Thư không ngừng sờ soạng lỗ tai của anh, đôi môi đỏ mọng thì dán vào tai anh nỉ non. Giọng nói càng ngày càng nhỏ, cuối cùng truyền đến một tiếng ngáy yếu ớt.
Diệp Thư không biết tại sao, ngay khi vừa nằm trên lưng anh đã cảm thấy một cảm giác an toàn không thể giải thích được, rất quen thuộc, giống như đã lâu trước kia đã từng nằm như thế này.
Cảm giác an toàn này nhanh chóng khiến cô chìm vào giấc ngủ.
Thịnh Thiếu Sâm cau mày, cõng cô trở lại trong xe, nhấn ga, xe phóng nhanh.
" A, xe của a Sâm!" Cách cửa Hương Hoa Hồng không xa, có một chiếc xa Maybach màu vàng đang đậu, Tôn Nam Tước ló đầu ra, vui mừng.
" Tôn Nam Tước, anh chưa xong nữa sao?" Âm thanh mang theo men say, oán giận của Âu Lâm Lâm vang lên.
" Chết tiệt, tiểu yêu tinh, thật là, hôm nay, tôi sẽ cho em biết sự lợi hại!" Tôn Nam Tước rụt đầu lại.