Tôi lờ mờ đoán Vĩnh muốn trao đổi chuyện gì, bởi ban nãy câu chuyện giữa tôi và anh còn dang dở. Không để tôi chờ đợi lâu, Vĩnh giơ tay mời tôi ngồi, anh ngồi xuống sofa đối diện với tôi, cất lời:
– Như đã trao đổi, anh cần một thư ký nữ trợ giúp công việc, anh cảm thấy em thích hợp với công việc này. Em nghĩ thế nào?
Quả thực tôi đang rất cần một công việc để nuôi sống chính tôi và con gái nhỏ. Số tiền tiết kiệm đã cạn, nếu không đi làm tôi không thể duy trì cuộc sống. Làm việc cho Vĩnh ư?… Không còn lựa chọn nào tốt hơn lúc này! Tôi liền xúc động đáp:
– Em cảm ơn anh đã tin tưởng em… Em làm được anh à!
Vĩnh mừng rỡ, niềm vui ngời sáng trong đáy mắt, anh gật đầu hài lòng:
– Vậy em muốn mức lương thế nào?
Tôi lúng túng khi anh hỏi về lương. Hôm qua trao đổi về vấn đề này, Dung nói tôi nhận mức lương cơ bản 7 triệu, tôi không nghĩ nhiều vì có mục đích của mình. Còn lúc này, tôi thực sự cần một công việc tốt, lương thưởng xứng đáng.
– Thực ra… thời gian gần đây em đã gửi hồ sơ đến một số nơi, em đều đề nghị mức lương 8 đến 10 triệu để đảm bảo cuộc sống.
Vì không có bao nhiêu kinh nghiệm nên tôi chỉ dám đề nghị mức lương như vậy trong những bộ hồ sơ không một phản hồi kia. Vĩnh khẽ nhướng mày, gật đầu:
– Vậy anh trả em 12 triệu một tháng, em có ý kiến gì không?
Trời đất… tôi còn có thể ý kiến gì nữa? Hít sâu một hơi, hai mắt rơm rớm tôi đáp:
– Em… em cảm ơn anh, em sẽ cố gắng làm tốt công việc!
Vĩnh mỉm cười, anh còn quan tâm hỏi:
– Em có gia đình chưa Thúy?
– À… em có rồi. Con em được một tuổi rồi anh à.
– Lập gia đình sớm cũng tốt, sẽ tập trung cho công việc hơn.
Tôi không phản đối, cũng không muốn sếp mới quan tâm sâu hơn vào chuyện cá nhân của mình. Vĩnh đứng dậy, bước lại bàn anh nói:
– Ngày mai em nộp hồ sơ cho anh, anh sẽ trực tiếp nộp cho phòng Nhân sự. Em chỉ cần báo cho bộ phận Tạp vụ là được.
Mọi chuyện diễn ra như một may mắn bất ngờ mà tôi không thể nào mường tượng. Tôi có công việc mới với mức lương tốt, vị trí tốt, thực tình chẳng thể nào đòi hỏi hơn!
Bộ ấm chén trên bàn chưa dọn sau buổi tiếp khách sáng nay, tôi liền xếp lại vào khay để mang đi rửa, chính thức bắt đầu công việc ở đây. Thực tình tôi còn muốn nói nỗi lo sợ về lão Chung với Vĩnh, nhưng lại chẳng có cách nào nói ra lời, đành ngậm hột thị bưng khay ấm chén bước đi.
Vừa ra khỏi phòng 2802, tôi bỗng thót tim một nhịp. Vương Tuấn Tài đứng đối diện, trừng mắt nhìn khay ấm chén trên tay tôi, lạnh giọng:
– Cô đang làm cái gì thế?
Cảm thấy không cần phải sợ Tài, bởi tôi chẳng có gì sai, chỉ nhẹ giọng đáp:
– Từ giờ tôi làm thư ký cho phó tổng Vĩnh.
– Không được phép của tôi, không ai được thay đổi vị trí!
Tài khẳng định quyền lực trước tôi. Con người này… anh ta vô lý vừa vừa thôi chứ? Tôi ấm ức cãi:
– Tôi có việc mới phù hợp hơn, tại sao anh lại không đồng ý?
– Tôi thấy không phù hợp.
Anh ta thờ ơ trả lời, cũng chẳng thèm giải thích, chỉ hất nhẹ hàm:
– Việc ở phòng tôi còn chưa xong, cô vào ngay đi!
Nói xong anh ta xoay người bước trở lại phòng 2801, mặc kệ tôi đứng đó. Chỉ một nhân viên tạp vụ nhỏ bé như tôi mà anh ta cũng kiểm soát, không chừng ở cái tổng công ty này, chẳng có con ruồi nào lọt được qua mắt anh ta mất!
Rửa xong khay ấm chén tôi mang trở lại phòng 2802, áy náy trình bày với Vĩnh:
– Sếp tổng nói… anh ấy không đồng ý cho em đổi vị trí anh à.
Vĩnh tỏ vẻ ngạc nhiên ra mặt, đăm chiêu một lát, anh gật nhẹ. Ngẩng lên nhìn tôi, anh mỉm cười nói:
– Được rồi, phải theo lệnh tổng giám đốc thôi. Em cứ làm việc của em, khi nào anh cần thì làm giúp anh, anh sẽ trả công cho em xứng đáng!
Vĩnh cũng không thể chống đối Tài, trên hết anh lựa chọn điều này. Tôi chán nản vâng dạ, cảm giác như trở về cái máng lợn! Cứ nghĩ có được công việc mới, nào ngờ lại bị Vương Tuấn Tài ghét bỏ trù dập, quyết không cho tôi được như ý!