Tổng Giám Đốc, Tôi Đang Tìm Anh

Chương 18




Mọi chuyện xảy ra vẫn còn khiến tâm trí tôi rối loạn. Nếu không có Vĩnh thẳng thắn bênh vực, tôi chẳng biết Tài có chịu nói giúp cho tôi không khi anh ta luôn muốn giễu cợt coi thường tôi. Dù sao, tôi hiểu mình vừa chọc tức lão Chung. Việc tôi dám cả gan từ chối khiến lão phải chịu nhục trước hai lãnh đạo trẻ chỉ đáng tuổi con cháu lão chỉ sợ lão ghi hận. Khi ấy có Vĩnh ra mặt bênh vực, tôi liều mạng từ chối, cho đến lúc này tôi đã hiểu chỉ một lời từ chối của tôi không phải là xong chuyện. Quyết định chống đối lão Chung khi không có “chống lưng” như lời Tài là việc nguy hiểm cho tôi! Chỉ khi tôi nhận được sự bảo vệ thì tôi mới thực sự an toàn, mà tôi thì… chẳng có sự bảo vệ nào ở đây hết!

Rút mấy sợi tóc tôi thu được từ ghế xoay của Tài khỏi túi áo, tôi cẩn thận bọc lại cho vào túi xách. Hai mắt tôi đanh lại hài lòng. Càng sớm đem chúng đi xét nghiệm càng tốt!

Vừa gặp ở sảnh để cùng đi ăn trưa, Trà đã thắc mắc:

– Sao sáng nay tao xuống tầng 5 tìm mày, định rủ mày đi cà phê đâu đó mà không thấy?

Tôi kéo Trà đến quán cơm gần đó, ngồi xuống ghế cạnh Trà mới kể:

– Sáng nay tao bị điều lên tầng 28 làm việc. Lão Chung phó tổng thấy tao, đề nghị tao làm thư ký riêng cho lão.

Trà nghe thế tròn xoe mắt, thốt lên:

– Tao nghe nhiều tin đồn không hay về lão già này lắm! Mà sao mày lên được tầng 28 thế?

– Tao nghi chính lão điều tao lên.

– Ừ… Lão này toàn cặp các em chân dài đáng tuổi con cháu, xưa giờ chấm con nào là con đấy chết. Đám thư ký của lão thay suốt… toàn em chân dài xinh như mộng. À mà tiền với lão không phải vấn đề… con nào dính với lão cũng có nhà có xe nhá!

Trà nháy mắt trêu chọc làm tôi lườm nó một cái, lắc đầu nói:

– Tao từ chối lão rồi.

Trà há hốc miệng:

– Từ chối lão này không dễ đâu. Mày phải cẩn thận đấy!

Tôi gật đầu, đồng tình với Trà về nỗi lo trong lòng tôi lúc này. Tôi có cảm nhận lão Chung sẽ không dễ dàng buông tha cho tôi.

– Lúc đấy có ông Vĩnh phó tổng bênh nên tao liều mồm. Mày biết ông Vĩnh không?

– Ông Vĩnh à… ông này thân thiện với mọi người tao còn biết mặt! Đợt trước tổng công ty tổ chức team building ông ý cũng tham gia, còn cho cả thằng con đi chơi.

Tôi gật nhẹ. Trong câu chuyện kể tôi không nhắc đến Tài, thực tình không biết phải nói thế nào. Anh ta chẳng đóng vai trò gì trong câu chuyện này hết!

Hai mắt Trà lập tức nheo nheo lại đầy hứng thú:

– Ông Vĩnh bênh mày cơ à? Ô… tao bảo này, ông ý chưa có vợ đâu, chỉ có con thôi! Mày cũng chưa chồng, chỉ có con… Hay mày tán ông ý đi!

– Mày nghĩ cái gì thế hả?

Tôi lập tức xua đi. Trà bĩu môi:

– Tao chỉ muốn tốt cho mày thôi, giờ mày một đời chồng còn có con riêng, còn kiêu với ai nữa hả?

– Tao có kiêu bao giờ đâu?

– Lại chẳng kiêu? Ông Dũng theo mày suốt hai năm mới đổ, mà ông đấy đẹp trai ngoan ngoãn, học hành tử tế, lại có bố làm chủ tịch huyện mày mới yêu!

Trong mắt người khác thì là như vậy, tôi nhếch miệng không đáp. Tôi chọn Dũng vì đã nghĩ anh ta chân thành, còn là người cùng làng, có chí học hành. Mợ Liên cũng luôn cho là tôi mưu mô cưa cẩm Dũng hớt tay trên con gái lớn của mợ ta. Nói mới nhớ, lâu rồi tôi không gặp cái Quỳnh, dù nó cũng làm việc ở thành phố này.

Trà tò mò hỏi:

– Mà này… trước mày cưới ông Dũng phải không?

Tôi lắc đầu:

– Tao chưa lấy chồng, có con thôi. Không phải con Dũng.

Trà tròn mắt tròn miệng:

– Úi giời, mày có còn là con bạn tao biết không thế hả Thúy?

Tôi thở hắt ra, không trả lời, chỉ giục:

– Mày ăn cơm đi, nguội hết rồi đấy!

Có mẫu tóc của Tài trong tay, tôi không muốn mất thời gian lâu hơn, ăn xong bữa trưa tôi liền phóng xe máy về khu chung cư mini lấy mẫu tóc của Tuti, sau đó mang cả hai mẫu tóc ra trung tâm xét nghiệm. Tôi chọn gói dịch vụ lấy nhanh sau bốn giờ, lúc này tôi cần biết kết quả càng sớm càng tốt!

Trở lại trụ sở Hoàng Long, tôi lên tầng 28, gõ cửa phòng 2801. Chẳng phải Tài bảo tôi còn chưa xong việc ở phòng anh ta sao? Dù sao anh ta cũng là tổng giám đốc, đã nói thì tôi phải nghe… hay chăng tôi muốn đến phòng Tài vì cảm giác đây là nơi an toàn nhất cho tôi trong lúc này?

Cửa phòng vẫn khóa, Tài còn chưa về. Không muốn tự ý mở cửa phòng anh ta, tôi bước ra cửa kính gần đó ngắm nhìn toàn cảnh thành phố bên dưới. Âm giọng nhẹ nhàng của Vĩnh bất ngờ vang lên sau lưng tôi:

– Thúy… em đang chờ tổng giám đốc à?

Tôi quay ra, bắt gặp nụ cười thân thiện của Vĩnh. Vĩnh lạch xạch mở khóa phòng 2802, nhẹ giọng:

– Em vào đây một lát, anh có việc muốn trao đổi với em!