Đồng hồ lúc này đã điểm mười hai giờ trưa, Tài gấp laptop đứng dậy, nhìn tôi anh ta mỉa mai:
– Đừng nói cô hít bụi no không cần ăn trưa đấy nhé!
Trợ lý của anh ta cũng lục tục đứng lên. Khi Tài bước qua mặt, tôi cười cười, quệt mồ hôi lấm tấm trên mũi nói:
– Nhìn qua thì sạch nhưng phòng cũng lâu không dọn kỹ rồi đấy sếp ạ!
– Ừm. Từ lúc sang bên kia thì phòng khóa cửa để đấy, về cũng chưa có thời gian.
Tài xác nhận suy đoán của tôi, bất chợt… anh ta nhìn tôi, bàn tay đưa ra phía trước rồi chợt ngưng lại rút về, nhíu mày:
– Như mặt mèo!
– À… hihi.
Tôi soi mặt qua kính tủ, lau nhanh vết bẩn vừa tự gây ra, cảm giác nong nóng hai gò má khi nhớ đến bàn tay Tài vươn về tôi. Khẽ lắc lắc đầu, tôi lập tức bước ra ngoài theo Tài. Tôi sợ phải giáp mặt lão Chung hơn bao giờ hết, thoáng thấy bóng lão ở xa liền bám theo Tài một bước không rời. Lão không chịu yên, liền bước nhanh theo. Bước ra khu vực thang máy, không ngờ cả nhóm lại chạm mặt Vĩnh đang đứng ở đó, thành năm người cùng chờ thang.
Chăm chú nhìn tôi không rời mắt, lão Chung lên tiếng:
– Em là Thúy phải không? Hà hà… Anh được biết em tốt nghiệp đại học, thích hợp làm vị trí thư ký chứ không phải làm tạp vụ, làm thế này vất vả quá… em có thấy thế không?
– À… cháu thấy cũng bình thường thôi chú ạ.
– Sao lại “chú cháu”? Trong công việc thì cứ anh em mà xưng hô thôi Thúy à!
Tôi rùng hết cả mình trước giọng điệu ngọt nhạt của lão, vô thức nấp sau tấm lưng rộng lớn của Tài, tránh đôi mắt hau háu đáng ghê tởm của lão già kia. Chứng kiến một màn, bất ngờ Vĩnh lên tiếng:
– Chú Chung nói đúng, cháu cũng nghĩ cô bé này thích hợp làm việc văn phòng hơn… Em Thúy tốt nghiệp đại học à, có nói được tiếng Anh không?
– Em giao tiếp được anh ạ…
Tôi lúng túng đáp, một ý nghĩ lập tức lóe lên trong óc, hai mắt liền hướng về Vĩnh.
– Anh Vĩnh có cần thư ký không ạ?… Hay em…
Tôi chưa nói hết câu, nào ngờ Tài e hèm một tiếng:
– Công việc của cô ở phòng tôi còn chưa xong đâu!
Vĩnh mỉm cười, gật đầu với tôi, mặc kệ thái độ của Tài:
– Anh đang cần một thư ký nữ, tính tình các cô gái cẩn thận chứ như mấy cậu con trai ẩu tả quá! Em làm được chứ?
Tôi mừng rỡ liền đáp:
– Em…
– Không được!
Tài trầm giọng ngăn cản, tôi giật mình khựng lại, chưa nói nổi hết câu. Lão Chung tức đến đỏ gay mặt mũi liền gắt:
– Tôi đã đề nghị để cô này làm thư ký cho tôi, cậu Vĩnh, cậu nói thế là không được!
Vĩnh nhìn thẳng vào lão ta, thái độ cứng rắn, nghiêm giọng đáp lại:
– Có làm hay không phải để cô Thúy trả lời, không thể có chuyện cậy thế ép người ở tổng công ty này được!
Lão Chung sựng mặt, đôi môi rung rung vừa bất ngờ vừa tức giận. Còn tôi, có lời của Vĩnh mà tôi cảm giác như được thần linh che chở, liền cứng giọng đáp lời:
– Cảm ơn nhã ý của ông Chung, tôi rất tiếc không thể nhận lời làm thư ký cho ông được.
Tài nhìn tôi bằng ánh mắt không một cảm xúc, tôi không biết trong đầu anh ta nghĩ cái gì. Lão Chung đanh đôi mắt, tức giận đến nghẹn họng, lão quay sang Tài:
– Anh Tài, không phải quyền quyết định là ở anh sao? Ý anh thế nào?
Tài tỉnh bơ đáp:
– Nếu cô Thúy đã không muốn thì tôi cũng rất tiếc.
Cảm giác nhẹ nhõm làm tôi lén thở nhẹ một hơi. Vĩnh mỉm cười nhìn tôi. Còn lão Chung, cả khuôn mặt lão là một màu tím tái, cơn phẫn nộ dâng trào mà phải kìm nén làm lão mím chặt môi đứng lặng như đá tảng. Cửa thang máy vừa mở, lão hừ một tiếng bước vào trước. Ba người kia cũng bước theo lão ta. Tôi còn chần chừ đứng đó thì Tài liền nói:
– Còn không vào đi?
Tôi đành bước vào thang máy, đứng sát cạnh Tài, vẫn để tránh ánh mắt lão Chung. Không khí trong thang máy hết sức ngột ngạt. Khi thang xuống đến tầng 10, tôi lập tức bước ra.