Tổng Giám Đốc, Tôi Đang Tìm Anh

Chương 16




– Tôi nhớ không lầm thì người tình trước của ông ta – một người mẫu hạng A cũng từng không chịu theo ông ta, kết cục chính ông ta lại là người kết thúc một mối quan hệ chóng vánh.

Tài không tranh cãi với tôi, chỉ nói những lời chia sẻ nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa đe dọa làm sống lưng tôi lạnh toát. Tôi có mặt ở đây không phải để đối phó với loại chuyện này!

– Có cách nào… để tôi từ chối ông ta?

Mặt mũi tái mét tôi tránh ánh mắt Tài, khẽ hỏi anh ta, bất giác cảm thấy anh ta như một cái phao cứu sinh dù suy nghĩ đó quá mức ngu ngốc.

– Tôi làm sao mà biết?

Anh ta bắt đầu tập trung làm việc, mặc kệ tôi sợ hãi đứng đó. Biết ngay mà, tôi đúng là ngu mới hỏi anh ta câu đó! Được, chỉ có thể tự cứu mình trước khi trời cứu! Trấn tĩnh trở lại, tôi xoay người định bước ra ngoài.

– Có một cách.

Tài bất ngờ cất lời, hai chân tôi khựng lại, vành tai dỏng lên nghe ngóng.

– Cách nào?

Tôi quay lại, đối diện đôi mắt đắc ý của anh ta.

– Nếu cô thuộc về một kẻ có thế lực ngang ngửa ông ta, nếu không muốn nói là hơn ông ta, thì ông ta sẽ tự khắc buông tha cho cô.

– Là anh à?

Tôi liều miệng hỏi, da mặt dày hơn bao giờ hết. Tài nhún vai thêm một lần, đáp lời: . ngôn tình hài

– Cũng có thể.

Cằm tôi rớt lần thứ bao nhiêu không biết, chỉ biết trái tim đang đập thình thình như muốn bay ra ngoài. Một suy nghĩ trong đầu lập tức kéo tôi về với thực tại.

– Tôi quên mất, chẳng phải anh đã có vợ rồi sao? Tôi còn quên cả việc kiện cô ta tội đẩy tôi ngã sái chân đấy!

Tài chau mày, bực bội nói:

– Cô ta không phải vợ tôi. Cho cô biết thêm, cô ta là con gái ông Chung.

Tôi trợn tròn mắt ngạc nhiên. Con khốn này… người ta nói không sai, đúng là cha nào con nấy! Tuy nhiên… Vương Tuấn Tài chưa kết hôn là sự thật. Cũng có nghĩa… anh ta có thể chăm sóc cho Tuti thật tốt, toàn tâm toàn ý cho con một khi biết con bé là con đẻ của anh ta!

Cảm giác vui mừng làm khuôn mặt tôi giãn ra, hai mắt sáng long lanh nhìn Tài. Anh ta hất nhẹ hàm:

– Cô đang âm mưu gì thế?

– Không có gì…. hì hì.

Tôi cười cười đáp, ngồi thụp xuống chiếc ghế gần đó. Nhớ đến chuyện đối phó với lão Chung, tôi quả thực hết sức khó nghĩ, hai vai vô thức thõng xuống. Để thoát khỏi lão, tôi cần phải chinh phục được Vương Tuấn Tài, trong khi tôi không yêu anh ta và chiều ngược lại càng đúng, thậm chí một bà mẹ đơn thân nghèo rớt mồng tơi như tôi còn chẳng có tư cách theo đuổi anh ta. Quan trọng hơn, rất có thể anh ta là cha của Tuti, cũng chính là người đàn ông của chị tôi, làm sao tôi có thể có suy nghĩ yêu đương với anh ta được chứ? Vậy thì… càng cần phải xác định xem anh ta có phải là cha đẻ của Tuti không, càng sớm càng tốt!

– Sếp tổng… tôi thấy sàn nhà bẩn rồi… tôi quét dọn luôn bây giờ nhé!

– Mới quét sáng nay, có thấy bẩn đâu.

Anh ta thờ ơ đáp, không thèm nhìn tôi, hai mắt chăm chú nhìn màn hình trước mặt.

– Bẩn thật! Có vết giày kìa!

Tôi chỉ bừa về phía góc nhà. Tài ngừng nhìn màn hình laptop, hai mắt nheo nheo lại nhìn tôi.

– Cô muốn làm gì thì làm đi!

AAA… tại sao anh ta bỗng dưng dễ tính thế chứ? Tôi mừng đến run lên, liền đi tìm cái chổi lau. Đang giờ làm việc, tôi chỉ có thể dùng cây chổi ướt để lau sàn nhà.

Mượn cớ lau dọn, tôi tìm được mấy sợi tóc dính trên ghế xoay của Tài. Cảm nhận chắc chắn những sợi tóc đó là của anh ta, tôi mừng rỡ, cẩn thận để vào túi áo, hoàn toàn tránh được đôi mắt cú vọ của anh ta.

Lau dọn phòng Tài tôi còn mục đích khác, đó là không muốn rời khỏi đây để lão Chung bắt tôi sang dọn phòng. Chẳng biết Tài có hiểu hay không, anh ta mặc kệ tôi hết lau bàn lại lau ghế, lau tủ kính, lau giá sách… Trợ lý của anh ta về phòng một hồi, vốn dĩ khó chịu với tôi, không chịu nổi lên tiếng:

– Cô lau mãi như thế mòn hết cả đồ đạc đấy!

– Mòn làm sao được mà mòn?… Càng lau càng sáng bóng, anh không thấy à?

Anh ta lắc đầu không thèm chấp một kẻ đam mê lau dọn như tôi. Cứ vậy, đến tận giờ ăn trưa tôi mới kết thúc việc lau dọn từng cuốn sách trên giá. Mà căn phòng này có vẻ không thay đổi gì từ lúc Tài làm phó tổng giám đốc cho đến khi anh ta lên làm tổng giám đốc thì phải, bụi đã phủ một lớp nơi ít được nhìn đến, nếu không vì tôi cần “câu giờ” thì cũng sẽ bỏ qua.