Đã được hơn mười phút rồi mà Trình Tố Vi vẫn ôm chặt Tô Vận không chịu buông, mặc kệ hắn dỗ dành hay nói gì đi nữa thì cô cũng lắc đầu.
- Ngoan nào, Vi Vi, chân em đang bị thương đấy, chúng ta đến bệnh viện trước đã được không?
Cô cứ ôm hắn như vậy không để hắn lái xe vì muốn ôm hắn lâu hơn, nhưng bây giờ chân cô đang bị thương nên Tô Vận không thể cứ để cô như vậy mãi được, hắn vừa ôm cô vừa lựa lời khuyên lơn.
Cảm giác vừa tìm lại được món quà quý giá nhất của mình đối với Trình Tố Vi vẫn như đang nằm mơ vậy, cô sợ người đàn ông trước mặt này không phải là thật, cô không dám bỏ tay ra vì sợ hắn sẽ lại biến mất lần nữa.
- Vận, đây không phải là mơ đúng không? Thật sự là anh? Nếu em buông tay ra anh sẽ không biến mất chứ?
Tô Vận cũng hiểu được tâm trạng hiện giờ của cô, sau bao nhiêu biến cố vừa xảy ra mà có thể ôm nhau như vậy chắc chắn cô đang rất hoảng loạn. Một tay hắn vẫn đặt sau lưng cô, lúc này đã từ từ buông lỏng, thay vào đó là di chuyển lên áp vào nửa bên má của cô, từ từ tiến sát lại gần và đặt môi lên môi đỏ mọng của cô, chậm rãi bắt đầu một nụ hôn. Sau khi nụ hôn kết thúc, tay hắn vẫn áp bên chiếc cằm thon gọn, ngón tay nhẹ nhàng vuốt quanh khóe miệng cô, khoảng cách giữa hai người chỉ bằng một gang tay, giọng trầm ấm của hắn cất lên giữa bầu không khí tĩnh lặng này.
- Như vậy em tin được rồi chứ? Anh đang ở trước mặt em không phải là mơ đâu.
Nhịp tim của Trình Tố Vi nhanh hơn bình thường, đôi mắt long lanh nhìn hắn không chớp, ngây ngốc gật đầu, nhỏ giọng nói.
- Đi thôi!
Tô Vận dịu dàng nhìn cô, nở một nụ cười đầy sủng nịch, còn xoa xoa đầu cô rồi mới khởi động xe.
………………………………
Sau khi Tô Vận và Trình Tố Vi đi khỏi, Hứa Vĩ Thành như một kẻ điên mất hết bình tĩnh hoàn toàn. Anh ta lập tức đến Tô gia để gặp Tô Nhiếp Minh, vừa đến đã thấy ông ta ngồi trong vườn xem một bức tranh, xung quanh còn rất nhiều bức tranh khác nữa.
- Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Ông giúp Tô Vận? Không phải đã nói sẽ loại anh ta trong cuộc họp hôm nay sao?
Anh ta vừa vào đến vườn thì đã hỏi dồn dập như vậy rồi, chẳng cần quan tâm Tô Nhiếp Minh đang làm gì và cảm thấy như thế nào. Ông ta đợi đứa con trai này nói xong mới bắt đầu trả lời.
- Con thật sự muốn đưa Tô thị đi lên hay chỉ là muốn thắng Tô Vận thôi? Ta có thể nhìn ra mục đích của con chỉ có một, chính là thắng cho bằng được Tô Vận. Nhưng Vĩ Thành, hai con là anh em đấy! Cả đời ta đã gây ra rất nhiều lỗi lầm, ta không muốn đến cuối đời lại nhìn hai đứa con của mình tàn sát lẫn nhau.
Ông ta vừa nói vừa nhìn bức tranh trên tay mình, đây chính là bức tranh mà Lâm Nhược Tranh đã vẽ tặng ông ta năm xưa. Hai mươi tám năm qua, ông ta vẫn luôn giữ nó bên mình, cùng với bức tranh mà ông ta đã vẽ người phụ nữ đó. Đã lâu rồi ông ta không dám mở chúng ra xem, có lẽ là vì hổ thẹn với bà cũng là hổ thẹn với chính mình. Hôm nay nhận được cuộc gọi của bà, ông ta mới nhận ra mình đã mất gần nửa cuộc đời để oán hận bà và vô tình gây ra rất nhiều tổn thương cho đứa con của hai người, nhìn lại những bức tranh này, lòng ông ta quặn thắt, nó như một bản cáo trạng tố cáo tội ác mà ông ta đã gây ra cho mẹ con bà.
Cơn phẫn nộ của Hứa Vĩ Thành không những không giảm xuống mà còn tăng thêm, anh ta lớn tiếng bác bỏ.
- Đừng nói mấy lời nhảm nhí đó nữa! Nếu ông còn xem tôi là con của ông thì ít ra cũng hãy cho tôi Tô thị. Gì chứ? Ông nghĩ tôi không biết ông là người như thế nào ư? Đột nhiên lại ăn năn hối lỗi như vậy thật sự không hợp với ông đâu.
Nhận ra ông ta hình như không tập trung vào câu chuyện của mình, Hứa Vĩ Thành cũng nhìn lại những bức tranh mà Tô Nhiếp Minh đang xem và nhận ra đó là bức tranh vẽ người phụ nữ đó, điều này càng thêm kích động anh ta, câu nói của Trình Tố Vi lại lần nữa rất rõ bên tai “vì Tô Nhiếp Minh yêu mẹ của Vận, anh nghĩ ông ta sẽ giúp ai đây?”
- Là vì ả đàn bà này sao? Nên ông mới thiên vị anh ta như vậy?
Hứa Vĩ Thành nghiến chặt răng, hai mắt đỏ ngầu đến đáng sợ, hằng học quát tháo trong tuyệt vọng lẫn căm hận. Cũng chẳng còn gì có thể nói với người cha đang thiên vị này nữa, anh ta tức tối bỏ đi và chỉ để lại một câu.
- Tôi không cần ông giúp nữa, từ bây giờ tôi sẽ tự làm theo cách của tôi.
Tô Nhiếp Minh vẫn mãi đắm chìm trong kỷ niệm của quá khứ mà không biết ý tứ thật sự trong lời nói của anh ta.
…………………………..
Vì Trình Tố Vi không muốn đến bệnh viện nên Tô Vận chỉ còn có thể đưa cô về nhà rồi gọi Mẫn Quan đến. Đậu xe xong, hắn bế cô đi vào trong biệt thự.
Hai người vừa vào đến phòng khách thì quản gia và người hầu đã nhanh chân chạy đến giúp, quản gia Lí còn báo lại với bọn họ.
- Thiếu gia, phu nhân đang ở trong bếp đấy ạ!
Cả hai người đều hiểu má Lí đang nói đến ai nên đều cùng kinh ngạc nhìn nhau. Tô Vận bế Trình Tố Vi vào trong bếp, nhưng sau đó cô lại ra hiệu cho hắn để cô xuống.
Sau khi đặt người phụ nữ trong tay xuống, Tô Vận gọi cất tiếng trước.
- Mẹ, mẹ đến từ khi nào vậy?
Lâm Nhược Tranh đang nếm canh thì bất ngờ quay đầu lại nhìn khi nghe giọng quen thuộc kia gọi, vừa nhìn thấy Tô Vận bà liền cười rất tươi, cũng rất nhanh đã nhìn thấy người đang đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt bà trở nên kích động vì mừng rỡ, lo lắng chạy đến gần con gái.
- Vi Vi, con về rồi sao?
Không để cô có cơ hội trả lời thì bà đã vội ôm chầm lấy cô, bà ôm càng lúc càng chặt và Trình Tố Vi có thể cảm nhận được bà đang run rẩy. Cô cũng xúc động ôm chặt mẹ như lúc nhỏ.
- Mẹ, con xin lỗi, con xin lỗi vì đã để mẹ phải lo lắng.
Lâm Nhược Tranh vừa ôm vừa xoa đầu đứa con gái này của mình, bà hôn lên mái tóc đen mượt của cô trong sự xúc động.
- Mẹ mới phải xin lỗi con, Vi Vi, mẹ xin lỗi vì đã để con chịu nhiều ấm ức như vậy.
Nhìn hai mẹ con có thể đoàn tụ hạnh phúc như vậy, tảng đá lớn trong lòng Tô Vận cuối cùng cũng có thể gỡ bỏ. Hắn vẫn luôn sợ mối quan hệ giữa Trình Tố Vi và me sẽ không thể như trước, giờ thì ổn cả rồi.
Đợi thêm một lúc, hắn vờ ho khan vài tiếng mới cất lời.
- Hai người định để con đứng như vậy đến khi nào đây? Mẹ, mẹ vừa gặp lại Vi Vi đã quên mất đứa con này rồi sao?
Vì hắn gọi nên Lâm Nhược Tranh và Trình Tố Vi mới chịu buông nhau ra.
Lâm Nhược Tranh bật cười rồi mắng yêu hắn, kéo hai đứa con của mình ngồi xuống bàn ăn.
- Nào nào, ngồi xuống đây đi, chắc hai đứa đều đói rồi đúng không? Chúng ta mau ăn cơm thôi.
Trên bàn ăn gia đình ba người cùng trò ăn cơm rất vui vẻ, tiếng cười nói của họ tạo nên một bầu không khí vô cùng ấm áp.
- Mẹ, cho con miếng cá nữa!
- Con ăn hết phần của mẹ và Vi Vi rồi đấy! Đây, con ăn nhiều rau vào.
- Mẹ, cái đó là của con mà.
- ……
…………………………………..
Trình Tố Vi ngồi trên giường bóp bóp bên chân bị đau của mình. Tiếng mở cửa làm cô phải ngẩng đầu lên nhìn và động tác đang bóp chân cũng dừng lại.
- Mẹ về rồi sao?
Tô Vận xách hộp dụng cụ y tế đến, gật đầu trả lời và ngồi xuống giường, đối diện với cô. Hắn nhẹ nhàng kéo chân của cô đặt lên đùi mình, vừa bắt đầu xử lý mấy vết thương giúp cô vừa nói.
- Hôm nay quyết định bãi nhiệm chủ tịch đã không được thông qua vì lá phiếu cuối cùng của Tô Nhiếp Minh. Mẹ đã xin ông ta giúp anh.
Hắn không nhìn thẳng vào mắt cô khi nói mà chỉ tập trung vào vết thương của cô.
Trình Tố Vi có thể nhận ra hắn đang có rất nhiều tâm sự, cô đưa hai tay nâng nhẹ mặt hắn lên đối diện với mình và nhìn hắn rất lâu, sau đó cô lắc lắc đầu.
- Không phải mẹ đã xin ông ấy đâu. Anh cũng hiểu rất rõ ông ấy mà, một người đã có quyết định gì thì sẽ không bao giờ thay đổi, ông ấy sẽ không thể bị lung lay nhanh như vậy, chắc chắn là ông ấy đã có lựa chọn từ trước rồi, ông ấy làm vậy là vì anh. Cho nên anh không cần phải cảm thấy có lỗi với mẹ đâu.
Tô Vận bị ánh mắt đầy chân thành của cô xoa dịu rất nhiều, hắn kéo tay cô xuống nắm trong tay của mình, trầm tư nhìn cô.
- Em không hận ông ta sao? Những gì ông ta đã làm với em, và…con của chúng ta?
Trình Tố Vi cười gượng, sau đó chỉ chỉ tay lên trên cao.
- Có chứ, và em tin vào quả báo.
Tô Vận đưa tay cô lên môi, để như vậy một lúc hắn mới hỏi tiếp.
- Tại sao em lại không nói gì? Em đã biết hết nhưng lại im lặng đến New Zealand một mình?
Trình Tố Vi cũng biết hắn đương nhiên sẽ hỏi những câu tương tự như vậy, sau khi nghe xong câu hỏi của hắn, cô lại là người cúi đầu ngập ngừng, nhưng cũng chỉ được một lúc cũng nhìn thẳng vào hắn mà nói.
- Lúc em nhận được kết quả xác nhận quan hệ mẹ con của anh và mẹ, em thật sự đã rất tuyệt vọng, cảm giác đấy còn tệ hơn cả bốn năm trước, em không thể cảm nhận được nỗi đau nào nữa, em đã hỏi ông trời hàng ngàn lần tại sao lại trớ trêu như vậy. Cho đến khi em biết được em không phải con ruột của ba mẹ, lẽ ra em nên thấy biết ơn vì ông trời đã trả lại anh cho em, nhưng tâm trạng em lúc đấy thật sự rất hỗn loạn, điều duy nhất khiến em hạnh phúc lúc đấy chỉ có một điều chính là nhìn thấy anh và mẹ đã đoàn tụ.
Nói đoạn, cô dừng lại một lúc để điều tiết cảm xúc rồi mới có thể nói tiếp.
- Khi đó em đã hiểu được những gì anh đã trải qua, để em phải chịu đựng một trong hai tổn thương, anh đã khó khăn khi đưa ra quyết định như thế nào. Em không muốn phụ lòng anh, nếu đó đã là lựa chọn mà anh cho là tốt nhất cho em thì em sẽ chấp nhận nó.
Từng câu từng chữ cô nói như hàng ngàn mũi tên đâm xuyên qua ngực hắn, không nhịn được mà ôm cô vào trong lồng ngực rắn chắc của mình, vừa ôm cô vỗ về vừa nói bên tai cô.
- Anh xin lỗi, anh đã nghĩ đó là cách tốt nhất để em không phải chịu đựng quá nhiều tổn thương, anh đã không biết nó còn khiến em đau hơn. Vi Vi, xin lỗi em, anh thật sự xin lỗi.
Cảm giác được hắn ôm trong lòng như vậy luôn là an toàn và ấm áp nhất đối với Trình Tố Vi, rất lâu rồi mới tìm lại được nó, cô cũng phải biết trân trọng.
- Từ giờ chúng ta đừng giấu đối phương bất cứ chuyện gì nữa được chứ? Dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng chịu đựng một mình, chúng ta có thể cùng nhau vượt qua mà?
Bàn tay Tô Vận vuốt vuốt mái tóc mềm mại, một tay đặt sau lưng cô. Hắn gật nhẹ đầu rồi lại hôn lên đỉnh đầu cô.
- Anh hứa, từ giờ có chuyện gì xảy ra chúng ta cũng sẽ cùng nhau đối diện.
Nghe hắn nói vậy, Trình Tố Vi cuối cùng cũng có thể yên tâm hơn, cô rúc người ra khỏi ngực hắn, đưa ngón trỏ và ngón út ra trước, dõng dạc yêu cầu.
- Ký tên đi! Như vậy anh sẽ không thể nuốt lời nữa.
Đương nhiên Tô Vận nhìn động tác tay này của cô có thể hiểu được ý cô đang nói, hắn bật cười vì nó quá trẻ con nhưng cũng chiều theo ý cô, đưa ngón út ngoắc vào ngón út của cô và áp ngón trỏ vào ngón trỏ của cô. Bất lực nói một câu trêu ghẹo.
- Đây có lẽ là hợp đồng lạ nhất mà anh từng ký đấy!
Trình Tố Vi nghe vậy liền bĩu môi, nhưng càng quyết liệt tuyên bố.
- Anh chỉ cần biết đây là hợp đồng vô thời hạn thôi.
Tô Vận bật cười, đưa tay xoa xoa đầu cô, nhân lúc cô không chú ý mà tiến đến gần, đặt một nụ hôn lên vầng trán trơn bóng. Và cô cũng nhân lúc hắn không để ý mà cúi đầu cắn lên cổ của hắn.
- Vi Vi, em làm gì đấy!
Bất ngờ bị cắn như vậy nên Tô Vận phản xạ theo tự nhiên đưa tay bịt vào vùng cổ vừa bị cắn, khó hiểu nhìn cô gái nhỏ trước mặt.
Trình Tố Vi cười đắc ý nhìn vết cắn của mình, nửa thật nửa đùa nói.
- Em đánh dấu chủ quyền rồi đấy.
Lúc này Tô Vận cũng hiểu ra, hắn như con mãnh thú lao về phía cô.
- Anh sẽ cho em biết thế nào là đánh dấu chủ quyền.
Một đôi nam nữ nằm lên nhau trên chiếc giường lớn tạo thành một khung ảnh vô cùng mờ ám và ái muội giữa đêm dài.
……………………………
Từ lúc thổ lộ tình cảm của mình với Đường Nhã Tịnh, Trương Định Siêu không còn gặp lại cô ta nữa, có lẽ là đã biết chắc chắn cô ta sẽ không chấp nhận tình cảm của mình nên mới cố tình chạy trốn như vậy, hoặc cũng có thể là vì anh không thể nào tiếp tục yêu một người luôn bị ám ảnh bởi một người đàn ông khác nữa. Nhưng anh thật không ngờ sau mấy ngày không liên lạc thì hôm nay Đường Nhã Tịnh lại đến tận công ty để tìm anh.
Vừa mới bước vào đại sảnh anh đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia. Anh đứng lại một lúc rồi mới đi tới hỏi cô ta.
- Tịnh Tịnh, sao em lại đến đây?
Nghe giọng anh, Đường Nhã Tịnh liền quay đầu lại nhìn, đồng thời đứng lên nói.
- Tôi đã gọi anh nhưng không được.
Trương Định Siêu nhíu nhẹ mày vì khó hiểu, sau đó hỏi thẳng.
- Có chuyện gì sao?
Đường Nhã Tịnh mỉm cười lịch thiệp, nghiêm túc nói.
- Tôi đến để đính chính vài chuyện, anh có thể cho tôi chút thời gian không?
Trương Định Siêu suy nghĩ một lúc rồi cũng đồng ý.
- Cô muốn uống một tách café không?
Đường Nhã Tịnh nghe vậy thì biết anh đã đồng ý với đề nghị của mình rồi, cô ta liền xách túi lên đi cùng anh vào trong.
……………………………….
Trong phòng thay đồ, khung cảnh ngọt ngào của đôi nam nữ đúng là một điểm tâm sáng tuyệt vời. Tô Vận đang đứng để Trình Tố Vi chọn carvat cho mình, đây là hình ảnh mà bất kỳ người đàn ông nào cũng rất thích ngắm ở người phụ nữ của mình. Cảm giác vô cùng ấm áp và hạnh phúc. Một bên tay hắn từ đầu đến cuối vẫn chung thủy ôm lấy vòng eo thon gọn của cô gái nhỏ trước mặt, ánh mắt rất đỗi trìu mến yêu thương ngắm nhìn cô.
Khả năng thẩm mỹ của Trình Tố Vi đương nhiên không có điểm trừ nào rồi, sau khi ướm thử vài cái carvat khác nhau lên ngực của Tô Vận, cuối cùng cô cũng chọn được một cái phù hợp với bộ âu phục hôm nay của hắn. Kỹ năng thắt carvat của cô cũng đã tiến bộ rất nhiều, từng động tác đều rất thuần thục. Chỉ một lúc đã hoàn thành xong nhiệm vụ, cô còn rất hài lòng ngắm lại thành quả của mình.
- Xong rồi!
Nhưng tên này lại không hề có ý định bỏ tay ra khỏi eo của cô. Ngược lại còn ôm chặt hơn, siết chặt vòng ôm kéo cô đứng sát vào mình. Một tay còn lại đưa lên vuốt tóc của cô, sau đó di chuyển từ từ xuống má của cô, vừa nhẹ nhàng mơn trớn vừa thủ thỉ.
- Phải làm sao mới tốt đây? Anh vừa thích nhìn em thắt carvat cho anh mỗi sáng như vậy nhưng khi nhìn em ở góc này thì anh lại không “nhịn” được mất.
Chỉ với một câu nói của hắn đã làm cho cả mặt và tai của Trình Tố Vi đỏ lên hết, ngưỡng ngùng đẩy hắn ra và mắng một câu.
- Lưu manh!
Cô chỉ muốn chuồn đi thật nhanh, nhưng vừa quay sang một bên mới thoát ra khỏi vòng vây của người đàn ông thì cô lại xui xẻo vấp vào góc tủ.
- A!
Trong chốc lát, cô đã không hẹn mà ngã xuống đồng thời tay cũng đã túm lấy carvat của người đàn ông và kéo hắn ngã vào người mình. Hai người nằm lên nhau trên sàn tạo thành một bầu không khí vô cùng ái muội. Môi đã gần kề môi, chỉ tiến thêm một chút nữa thôi thì đã bắt đầu một nụ hôn cháy bỏng.
Một màn này đã bị Hàn Tiềm đang đứng trước cửa phòng thay đồ nhìn thấy, vì đã sắp muộn rồi nhưng vẫn chưa thấy Tô Vận ra mà lịch trình hôm nay của hắn vô cùng quan trọng nên cậu ta mới vào để gọi hắn, thật không ngờ lại chứng kiến một màn bỏng mắt đến vậy.
Cậu ta do dự một lúc mới lấy được dũng khí gõ vào cửa bên cạnh và ho khan mấy tiếng.
- Tô tiên sinh!
Vì sự xuất hiện này của Hàn Tiềm mà đôi nam nữ đang say mê nhìn nhau trong tư thế mờ ám trong phòng kia giật mình nhìn lại, Tô Vận vội đứng lên nhưng cũng không quên kéo Trình Tố Vi lên cùng.
- Sao cậu lại vào đây?
Suýt chút nữa thì Hàn Tiềm đã tưởng mắt mình có vấn đề rồi, vừa nãy không phải ông chủ của cậu ta đang ngập ngừng lúng túng sao? Đây là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy dáng vẻ này của Tô Vận, mà cũng phải thôi, bị bắt gặp trong tình huống này ai mặt dày cũng phải ngại.
Cậu ta cố gắng không nhìn vào bọn họ mà báo cáo thật gọn.
- Tô tiên sinh, chúng ta sắp trễ rồi.
Tô Vận gật gật đầu rồi bảo cậu ta đi ra trước.
Sau khi Hàn Tiềm đi ra, hai người nhìn nhau bật cười. Tô Vận kéo cô lại và đặt một nụ hôn lên trán của cô tạm biệt mới xoay người rời khỏi phòng thay đồ.
……………………….
Trương Định Siêu vừa nhấp một ngụm café vừa nhìn người phụ nữ đang ngồi trước mặt, anh không biết nên nói gì với cô ta đầu tiên nên vẫn giữ bầu không khí yên lặng này. Được một lúc anh mới hỏi.
- Không phải em nói muốn xác nhận sao? Là xác nhận chuyện gì?
Đường Nhã Tịnh đặt tách café xuống bàn, nhìn thẳng vào mắt anh và nói.
- Chắc anh cũng đã nghe chuyện Tô thị đang gặp khủng hoảng vì một hợp đồng ma mà chính Tô Vận đã đóng dấu rồi. Tôi muốn biết có phải anh đang nghĩ đó là do tôi làm không?
Cô ta đột nhiên đến tận công ty như vậy đã rất kỳ lạ rồi, mà bây giờ còn nói những lời này thì đúng là càng khó hiểu hơn, Trương Định Siêu nhìn cô ta một cách suy tư.
- Tôi có thể hiểu là em đang lo tôi sẽ hiểu lầm em không?
Đường Nhã Tịnh không do dự mà gật đầu.
- Đúng vậy đấy. Đối với anh chắc là tôi đã làm ra rất nhiều chuyện xấu xa, anh nảy sinh ác cảm với tôi cũng phải, tôi đoán đấy là lí do mà anh không muốn liên lạc với tôi nữa. Nhưng chuyện gì tôi làm tôi sẽ nhận, chuyện tôi không làm tôi không muốn anh hiểu lầm.
Lẽ ra sau khi nghe được những lời này thì Trương Định Siêu phải thấy vui mừng, nhưng tâm trạng của anh lại không phải như vậy, tâm trạng anh hiện giờ rất phức tạp. Anh im lặng một lúc rồi mới nói với cô ta.
- Thật ra mà nói dù em có làm gì thì đối với tôi cũng không phải vấn đề gì, điều khiến tôi thấy lo lắng chính là em vẫn luôn ám ảnh Tô Vận. Đây là lí do của tôi, nếu không còn gì thì tôi xin phép đi trước.
Dứt lời anh cũng đứng lên rời đi luôn, để lại Đường Nhã Tịnh với một loạt cảm xúc lẫn lộn.
…………………………
Từ lúc rời khỏi Vịnh Uyên Ương đến bây giờ Hàn Tiềm cứ nhìn Tô Vận với ánh mắt quái dị và còn lén lúc hắn không chú ý mà cười trộm. Nhưng đến giờ Tô Vận mới phát hiện ra điều này, thang máy sắp lên đến nơi hắn mới quay sang hỏi.
- Cậu đang cười gì đấy?
Lúc hắn nhìn thấy trợ lý của mình cứ cười phía sau hắn như vậy thật sự hắn đã rất ngại vì nghĩ rằng cậu ta đang cười chuyện trong phòng thay đồ.
Ấy vậy mà suy đoán của hắn đã sai rồi, Hàn Tiềm được hỏi trả lời rất thành thật sau khi làm động tác chỉ chỉ tay vào cổ.
- Tô tiên sinh, cổ của anh có vết cắn rất rõ đấy.
Nghe cậu ta nhắc Tô Vận mới nhớ ra vết cắn mà Trình Tố Vi đã để lại trên cổ hắn tối qua, hóa ra là Hàn Tiềm đang cười hắn vì vết cắn này, cùng với những ánh mắt kỳ lạ của nhân viên từ lúc hắn bước vào công ty. Nếu hắn vẫn không biết gì mà để dấu vết này đi vào phòng họp thì trở thành trò cười của tất cả cổ đông rồi.
Hàn Tiềm vẫn đang cố nhịn cười, tinh ý lấy ra một chiếc băng cá nhân đưa cho ông chủ của mình.
Mặc dù vẫn xấu hổ nhưng Tô Vận cũng không còn cách nào khác nên đành phải dùng thứ này dán tạm.