Ba người trong phòng khách với một không khí vô cùng căng thẳng, Trình Sở Uy liên tục gọi vào số điện thoại của Trình Tố Vi và đúng là kết quả cũng như vậy, cô đã tắt máy rồi, ông lại tắt điện thoại, sốt ruột nói với Trình Dân.
- Nếu Vi Vi đã biết chuyện thì chỉ có thể đến New Zealand, vì ông ngoại không nói dối con bé, nhưng con bé lại đang ở Thượng Hải thì rốt cuộc là vì sao lại không thể liên lạc được như vậy chứ? Hay là Tô Vận? Có thể là cậu ta đã đưa Vi Vi đi rồi không? Tiểu Dân, con đã đến chỗ Tô Vận tìm chưa?
Lâm Nhược Tranh đang rất mệt mỏi vì lo lắng nhưng sau khi nghe Trình Sở Uy đặt nghi vấn về Tô Vận như vậy, bà gần như quên đi cảm giác hiện tại đứng bật dậy phản bác lại lời vừa rồi của chồng mình với thái độ vô cùng bất mãn.
- Sở Uy, ông có thể ngừng quy hết mọi việc cho Tô Vận không? Ông không thấy tội lỗi vì việc làm của mình hai mươi tám năm trước đã đành, sao ông lại còn có thể giữ những suy nghĩ ích kỷ như vậy chứ? Ông ghét đứa trẻ đó đến vậy sao?
Hàng loạt lời chất vấn của Lâm Nhược Tranh đã khiến cho Trình Sở Uy buộc phải á khẩu, ngẩn người ra vài giây để nhìn rõ lại vỡ mình, trong tình huống này mà bà lại nghĩ cho con riêng của bà thay vì đứa con gái đang không rõ tung tích của hai người như vậy ông cũng phản ứng rất gay gắt.
- Nhược Tranh, bây giờ không thể liên lạc được với Vi Vi mà bà vẫn còn lo cho cậu ta sao? Tôi suy nghĩ ích kỷ? Bà và tôi đều biết rõ từ trước đến giờ người có thể đem đến nguy hiểm cho Vi Vi chỉ có Tô Vận, tôi chỉ đang đưa ra suy đoán khách quan nhưng bà cứ bênh cậu ta như vậy thì tôi nghĩ tôi với bà nên ngừng trao đổi ý kiến đi thì tốt hơn.
Xem ra ông cũng đã nói được đúng một ý của Lâm Nhược Tranh, bà không chút do dự liền đồng ý ngay.
- Được đấy, tôi cũng chẳng thể nói chuyện nổi với một gã ích kỷ không có tình người như ông nữa.
Nói xong, bà cũng lập tức xoay người bỏ ra khỏi phòng khách.
Đứng nhìn hai người giương cung bạt kiếm nãy giờ, mà Lâm Nhược Tranh lại tức giận bỏ đi như vậy, Trình Dân càng thêm lo lắng mà đuổi theo bà.
- Mẹ, mẹ bình tĩnh lại đi. Lúc này không phải là lúc nên cãi nhau đâu, con cung không đồng ý với suy đoán của ba nên mẹ bình tĩnh lại đi, con có chuyện cần trao đối với mẹ.
Đi ra đến đây thì cơn giận của Lâm Nhược Tranh cũng dịu lại được một phần rồi. Bà đứng lại, quay mặt nhìn sang Trình Dân và đợi anh nói.
- Còn chuyện gì con chưa nói đúng không?
Từ nãy đến giờ Trình Dân đã suy nghĩ rất nhiều không biết có nên nói với bà chuyện này không, nhưng như tình hình hiện tại chỉ còn cách cho bà biết mọi chuyện thì may ra còn có thể cứu được Trình Tố Vi.
- Mẹ, Hứa Vĩ Thành chính là con trai của Tô Nhiếp Minh và La Mục Nhiễm.
Lâm Nhược Tranh sau khi nghe được lời này thì hết sức bất ngờ, hai mắt mở to nhìn thẳng vào đứa con trai trước mặt.
Mà Trình Dân thấy biểu cảm này của bà cũng biết là bà đang rất kinh ngạc hoặc chưa thể tin được, anh thở dài khẳng định lại một cách chắc chắn hơn.
- Mẹ không nghe nhầm đâu ạ, Hứa Vĩ Thành chính là đứa trẻ năm đó ai cũng tưởng rằng đã chết. Con nghĩ Tô Nhiếp Minh mới có thể ngăn cản những chuyện mà anh ta làm, đó là lí do con nói với mẹ chuyện này, mẹ sẽ đến gặp Tô Nhiếp Minh chứ?
Hai tai Lâm Nhược Tranh vẫn còn ong ong sau khi nghe được một sự thật khác nữa cũng là từ câu chuyện hai mươi tám năm trước. Đúng là nghiệp chướng mà, vòng xoáy này đều là tội lỗi của bốn người bọn họ tại sao lại bắt những đứa trẻ này chịu oán nghiệp đó chứ?
Bà cố gắng hít thở thật sâu và thở ra đều đặn mấy lần để bình ổn lại tinh thần, bà gật đầu một cách chắn chắn như lời hứa trước Trình Dân nhưng thật ra là lời hứa với Trình Tố Vi và Tô Vận, cũng là lời hứa với chính bản thân bà.
- Chuyện này nên kết thúc từ hai mươi tám năm trước rồi, lẽ ra ta không nên để cho nó kéo dài đến tận hôm nay. Lần này ta nhất định sẽ không phạm phải sai lầm đó lần nữa.
Chuyện này bắt đầu từ bà thì cũng nên để bà tự tay cắt đứt nó. Tô Nhiếp Minh, mối tình đầy oan nghiệp này đã dày vò bà nhiều năm như vậy, đã bám gốc bám rễ rất sâu rồi….
…………………………………..
Không khí trong phòng họp bây giờ đang yên tĩnh đến mức một chiếc lá rơi xuống cũng nghe thấy tiếng động. Những lời bàn tán vừa rồi cũng không còn, vì bọn họ mặc dù cũng đang loạn lên vì hợp đồng ký với công ty ma, nhưng vẫn chưa có chứng cứ gì chắc chắn nên tất cả đều chỉ đang là suy đoán, nếu không cẩn thận lời nói có khi lại tự mang họa vào thân.
Mà nếu cứ tiếp tục im lặng như vậy cũng không phải cách tốt nhất, chết vì căng thẳng cũng có thể nữa, nên một vài người đã bắt đầu lần lượt đặt câu hỏi sau khi Tô Vận đưa ra những lời giải thích cho tình hình hiện tại.
- Chủ tịch, nếu anh nói anh không biết gì về chuyện này trong khi đó con dấu của anh được đóng rất rõ ràng trên hợp đồng, anh cũng không thể nói rằng bản thân tách trắc đến mức để con dấu lạc vào tay người khác?
- Đúng vậy chủ tịch, hợp đồng này đã gây ra thiệt hại rất lớn cho Tô thị, nếu anh không thể giải quyết được chuyện này thì chúng tôi không thể tin tưởng để anh tiếp tục đảm đương vị trí này nữa.
Lí do mà Tô Vận vẫn chưa đưa ra lí do cụ thể về sự xuất hiện của bản hợp đồng đó vì hắn đang đợi người đã đem bản hợp đồng này đến, kẻ làm sai thì phải tự chịu trách nhiệm chứ không phải trốn đi như vậy. Chờ đợi vẫn không làm hắn mất bình tĩnh hay ở thế bị động mà ngược lại khí thế áp đảo của hắn vẫn không giảm đi chút nào, hắn nhàn nhã gõ đều ngón tay lên mặt bàn, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ nhưng sẽ không nói thêm bất cứ điều gì.
- Hiện tại vẫn chưa có quyết định bãi nhiêm nên nếu ai muốn đi thì xin mời.
Hàn Tiềm nhận lệnh của hắn bí mật đi tìm Hứa Vĩ Thành, cuối cùng cũng đã về rồi. Không biết là đã xảy ra chuyện gì mà sắc mặt cậu ta trông rất khó coi, cứ như vừa nhìn thấy ma vậy. Cậu ta đi nhanh tới chỗ của Tô Vận, đưa tay che bên tai hắn và nói nhỏ đủ để hai người nghe.
Sau khi nghe xong, gương mặt Tô Vận càng biến sắc nhiều hơn nữa, ngón tay đang gõ trên mặt bàn đã bất giác dừng lại và chuyển sang cuộn chặt thành nắm đấm sau khi đứng bật dậy. Trước sự ngỡ ngàng của bao nhiêu con người trong phòng họp này, vị chủ tịch từ nãy đến giờ vẫn ngồi nhàn nhã rung đùi mà bây giờ lại đứng bất động như vừa bị ma dọa, sau đó thì bỏ đi một cách vội vã không giải thích câu nào.
Cả phòng họp lại lần nữa náo loạn cả lên khi Tô Vận và Hàn Tiềm lần lượt bỏ đi.
……………………………
Bị nhốt hơn một tuần trong biệt thự này, lại còn không thể liên lạc với bên ngoài, Trình Tố Vi không thể tiếp tục ngồi yên nữa. Không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì nhưng cô chắc chắn Hứa Vĩ Thành giữ cô như vậy là để gây bất lợi cho Tô Vận hoặc cha mẹ cô, nếu cô không nhanh chóng thoát ra khỏi đây thì sẽ có người vì cô mà hy sinh không đáng.
Cô đã thử rất nhiều cách, nghĩ rất nhiều mẹo nhưng đều không thể qua mặt Hứa Vĩ Thành được, lúc thì cô giả vờ bị bệnh để được đưa đến bệnh viện nhưng anh túc trực bên cạnh cô suốt quá trình kiểm tra của bác sĩ. Lúc thì cô lấy lí do muốn ra ngoài đi dạo để tìm cơ hội trốn thoát, nhưng dù cô có đi vệ sinh cũng có người của Hứa Vĩ Thành theo sát. Tất cả những trò cô nghĩ ra đều bị anh nhìn ra hết. Dù cô có bực dọc, chán nản, giận dữ hay van nài thì anh cũng không hề lung lay. Suýt nữa thì cô quên mất anh đã không còn là thanh mai trúc mã mà cô biết nữa rồi.
Đây là cách cuối cùng cô có thể nghĩ ra, đến nước này rồi thì cô chỉ có thể liều lĩnh một phen xem sao, hy vọng sẽ may mắn thành công chạy thoát khỏi đây.
Trình Tố Vi nhìn cửa sổ trong phòng, lại đi đến gần đó nhìn xuống phía dưới. Cô đã đứng đây quan sát được một lúc rồi, cô cầm tấm gra giường đã bị xé thành từng mảnh và cột thành một sợi dài. Hôm qua tình cờ cô nghe được mấy tên vệ sĩ canh dưới sân nói chuyện với nhau nên cô mới liều lĩnh làm cách này, cô chỉ có đúng mười phút vì hôm nay đội giao ca sẽ đến muộn. Cô đang ở tầng ba và thời gian nhanh nhất cô có thể leo xuống dưới sẽ mất tầm năm phút và phải mất từ bảy đến mười phút đi bộ mới chạy ra được đến cổng, nhất định phải ra cổng trước khi có đội thay ca đến. Nhìn đồng hồ trên tay và nhìn những tên cảnh vệ đã dần di chuyển đi hết, cô hít thở một hơi thật sâu rồi ném mảnh vải đã được cố định một dầu trong phòng ra cửa sổ, sau đó cẩn thận leo ra, bám chặt mảnh vải từ từ di chuyển xuống. Từng cự li cô đều không dám thở mạnh, trong lòng luôn cầu nguyện sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nhưng đúng là người tính cũng không bằng trời tính, cô đã xuống được tầng hai thì nút thắt trên một mảnh vải đứt ra…
…………………………………
Tô Vận chỉ ra lệnh cho Hàn Tiềm đi tìm Hứa Vĩ Thành và đưa anh đến cuộc họp Hội đồng quản trị nhưng lại phát hiện ra lí do Trình Tố Vi đã mất tích cả tuần nay và hiện giờ Hứa Vĩ Thành đang giữ cô trong biệt thự của anh. Tô Vận vừa nghe được tin này thì không chút do dự bỏ ra khỏi phòng họp để đi tìm cô.
Hắn đã cho người tìm cô mấy ngày nay nhưng vẫn không có tung tích gì, bây giờ thì hay rồi, kẻ đang bày trò hãm hại hắn lại đang bắt giam người phụ nữ của hắn, xem ra món nợ này nên được tính luôn một thể.
Hắn chỉ đến hai người mà trong căn biệt thự của Hứa Vĩ Thành có mấy chục tên cảnh vệ đúng là một màn đối đầu liều lĩnh. Tô Vận nhìn mấy tên cảnh vệ đứng chắn trước mặt với đôi mắt đầy sát khí, chỉ nói ngắn gọn.
- Hứa Vĩ Thành đang ở đâu?
Mấy tên cảnh vệ vẫn không có dấu hiệu nào nhún nhường mà ngược lại còn tăng thêm cảnh giác, gương mặt Tô Vận cũng càng lúc càng trở nên đáng sợ, hắn cao giọng quát lên, lặp lại lời vừa rồi.
- Hứa Vĩ Thành đang ở đâu?
Không khí căng thẳng xộc mùi thuốc súng rốt cuộc cũng được phá vỡ bằng sự xuất hiện của Hứa Vĩ Thành.
- Anh đến sớm hơn tôi tưởng đấy!
Hứa Vĩ Thành vừa đi ra thì mấy tên cảnh vệ của anh lần lượt đứng sang hai bên nhường đường cho ông chủ của bọn họ đi lên phía trước.
Hai người đứng đối diện trực tiếp, Tô Vận hỏi ngay.
- Vi đâu rồi? Anh bắt cô ấy về đây?
……………………………..
Phòng họp vẫn còn ồn ào những tiếng bàn luận của thành viên Hội đồng quản trị, chính là đang thảo luận vấn đề bỏ phiếu cho việc đưa ra quyết định bãi nhiệm chủ tịch đương nhiệm. Nhìn thoáng qua tình hình hiện tại thì có vẻ như khả năng thông qua quyết định là khá cao. Từ đầu đến cuối Tô Nhiếp Minh vẫn ngồi im lặng chưa đưa ra bất kỳ ý kiến gì, nếu đúng như kế hoạch của ông ta và Hứa Vĩ Thành thì hôm nay nhất định sẽ loại Tô Vận ra khỏi chiếc ghế chủ tịch Hội đồng quản trị, nhưng từ lúc thấy Tô Vận ngồi đợi trong bao nhiêu nghi ngờ và sau đó thì bỏ đi không một lời giải thích, ông ta lại có một suy nghĩ khác, đó chính là đang do dự….
Cũng vì sự do dự của ông ta mà bây giờ đã biến thành một quyết định trái với kế hoạch đã vạch ra sẵn ngay từ đầu của ông ta, chính là vì tin nhắn của Lâm Nhược Tranh. Khi vừa nhận được tin nhắn của người phụ nữ đó, ông ta cũng bỏ ra khỏi phòng họp giống như lúc Tô Vận đi.
Đứng bên ngoài cửa phòng họp, ông ta phân vân một lúc mới nhận điện thoại của Lâm Nhược Tranh, cuộc gọi này ông ta chỉ im lặng nghe bà nói.
- Tôi đã biết hết mọi chuyện hai mươi tám năm trước rồi, hai đứa trẻ đều là con của ông. Nếu ông còn lương tâm của một người cha thì hãy quyết định sao cho đúng. Chuyện giữ tôi và ông nên kết thúc ở đây thôi, chúng ta đều đã đánh mất rất nhiều thứ và sống nửa cuộc đời trong nỗi đau đó, tôi đã quyết định sẽ quên hết mà sống, nên tôi hy vọng ông sẽ sớm thoát khỏi được quá khứ đó.
Lần đầu tiên trong cuộc đời Tô Nhiếp Minh đã do dự khi đưa ra quyết định, đúng vậy, chính là vì cả hai đứa trẻ đều là con của ông ta. Kế hoạch này của ông ta khác gì là đang đẩy hai đứa con của mình tàn sát lẫn nhau, đây không phải việc mà một người cha có thể làm.
…………………………………
Hứa Vĩ Thành nhìn người anh trai trước mặt liền nở một nụ cười chế giễu nhưng lại tỏ vẻ vô tội mà lắc đầu phủ nhận.
- No no no, anh hiểu nhầm rồi! Tôi không bắt Vi Vi mà là mời cô ấy đến đây thôi.
Vậy là anh ta đã thừa nhận Trình Tố Vi đang bị nhốt ở đây, Tô Vận nghe được câu trả lời thì càng không còn kiên nhẫn để nghe mấy lời sáo rỗng phía sau của anh ta nữa. Hắn tiến lên thêm mấy bước đến trước mặt anh ta, nghiến chặt răng hỏi.
- Cô ấy đang ở đâu? Anh nhốt cô ấy ở đâu?
Nhìn dáng vẻ gần như mất hết bình tĩnh này của hắn, Hứa Vĩ Thành càng thêm hả hê hơn nữa, còn tiếp tục khiêu khích hắn.
- Nếu đã có gan đến tận đây rồi thì anh cũng có đủ bản lĩnh để tìm cho ra chứ?
……………………………
Cú ngã của Trình Tố Vi không hề nhẹ, gây ra một sự chấn động lớn. Một nhóm cảnh vệ vội vàng chạy đến kiểm tra và sau đó là quản gia cùng mấy cô người hầu.
- Tiểu thư, cô không sao chứ?
- Cô bị thương rồi, mau gọi bác sĩ đi!
Nhìn những mảnh vải được đan thành sơi dài từ trên cửa sổ thả xuống như vậy tất cả bọn họ đều đã hiểu rất rõ là Trình Tố Vi đang muốn bỏ trốn rồi, nhưng cũng không thể tra khảo hay bắt trói cô như tội nhân được nên bọn họ cũng phải quan tâm đến tình trạng của cô.
Bị ngã từ trên cao như vậy mà Trình Tố Vi không mất mạng mà chỉ bị thương ở chân cũng coi như là may mắn rồi, nhưng vẫn là không thể trốn khỏi đây được, liệu cô còn cơ hội nào nữa không. Chân trái bị trẹo nên không thể đứng mà không dựa vào quản gia được, hai chân còn có đang chảy máu vì cú va vào cửa kính, khó khăn lắm quản gia và người hầu mới đưa cô vào lại bên trong, còn cảnh vệ bắt đầu tăng cường lực lượng, xem ra cô khó mà trốn thoát thật rồi.
Mấy người dìu Trình Tố Vi đang đi về phía cầu thang thì để lên phòng của cô thì giọng nam nhân quen thuộc kia đã gây ra phản ứng dừng bước cho cô.
Đó chẳng phải giọng của Tô Vận sao?
Trình Tố Vi xúc động nở một nụ cười trong tuyệt vọng, giống như người chết đuối vớ được cái cọc, cô dùng hết sức đẩy hết những người đang đứng xung quanh mình ra và chạy về phía giọng nói kia, cô nén đau ở chân và cố gắng thoát khỏi mấy người muốn bắt mình lại, cứ nhìn về phía trước mà chạy đến, đó là ánh sáng của cô sau khoảng thời gian tăm tối đã qua.
……………………………
Hai người đàn ông vẫn đứng trong tâm thế đầy sát khí hướng về đối phương, bốn mắt như tia lửa đạn nhìn nhau chằm chằm. Không khí vô cùng căng thẳng đầy mùi thuốc súng mang đến cảm giác lạnh tận sống lưng, nhưng tất cả đều bị phá vỡ sau tiếng gọi của Trình Tố Vi.
- Vận!
Cả hai người đều cùng quay đầu sang nhìn cô gái nhỏ khập khiểng đang chạy đến và cất tiếng gọi nam nhân của mình. Vẻ mặt cả hai đều kinh hãi vì những vết thương trên chân cô và cả dáng đi đó nữa. Tô Vận ngoài hoảng hốt còn lo lắng chạy đến ôm chầm người phụ nữ của mình vào lòng trước bao nhiêu cặp mắt ở đây, hai tay hắn cẩn thận đến từng động tác như đang nâng niu một bảo vật quý giá. Hắn ôm chặt cô, áp mặt mũi và môi vào đỉnh đầu của cô rất lâu, xúc động gọi tên cô.
- Vi, xin lỗi em! Xin lỗi vì anh đến muộn.
Cứ ngỡ là đã ngàn năm trôi qua vậy, Trình Tố Vi cũng vòng tay ôm chặt người đàn ông này, suýt nữa cô đã để lỡ hắn mãi mãi rồi, cảm giác tưởng chừng đã mất rồi mà bây giờ đang trong vòng tay mình như vậy, cô sợ không cẩn thận sẽ lại để vụt mất lần nữa. Từng giọt nước mắt hạnh phúc cứ lăn dài liên tục trên hai bên má của cô, cô dụi dụi mặt vào vai hắn bật khóc như một đứa trẻ thất lạc đã lâu.
- Vận, em sợ lắm, em sợ sẽ không thể gặp lại anh nữa.
Nhìn hai người bất chấp nguy hiểm mà ôm chặt nhau như vậy, Hứa Vĩ Thành đương nhiên rất tức giận, hai tay đã sớm nắm chặt thành quyền. Điều đầu tiên mà anh ta chú ý chính là tại sao Trình Tố Vi lại chạy ra đây với bộ dạng đó? Những vết thương kia là sao? Cô lại muốn bỏ trốn ư? Nhưng dù là gì thì không phải anh ta cũng đã đạt được mục đích rồi sao? Kéo Tô Vận bỏ đi giữa cuộc họp đang bỏ phiếu bãi nhiệm hắn, như vậy là anh ta có thể thuận lợi đoạt được vị trí chủ tịch Hội đồng quản trị rồi, nhưng phải nhìn người phụ nữ mình yêu ôm ấp kẻ thù của mình như vậy thì chẳng ai không tức giận cả.
- Cảm động thật đấy, vì người phụ nữ mình yêu có thể từ bỏ tất cả! Đúng là tiểu thuyết ngoài đời thực đây rồi.
Thay vì để lộ cơn thịnh nộ một cách thô thiển thì Hứa Vĩ Thành vẫn thích khiêu khích Tô Vận như vậy hơn. Anh ta vỗ tay tán thưởng một cách đầy mỉa mai.
Cũng chính vì vậy mà Tô Vận sau khi bỏ Trình Tố Vi ra và kéo cô đứng phía sau mình thì lập tức hỏi tội kẻ đã giam cô suốt hơn một tuần qua.
- Anh đánh cô ấy?
Thật bất ngờ khi Tô Vận lại cho rằng những vết thương ở chân của Trình Tố Vi là do mình làm, Hứa Vĩ Thành liền lắc đầu minh oan.
- Anh rất hay hiểu lầm tôi đấy! Tôi cũng yêu Vi Vi không kém gì anh đâu, làm sao tôi có thể làm cô ấy bị thương được chứ? Cái tôi muốn chính là anh lúc này đấy! Chắc hẳn anh đã rất nhọc lòng tìm tôi nhỉ? Để xem nào, bỏ đi giữa cuộc họp đang đưa ra quyết định bãi nhiệm mình mà chưa đưa ra được lời giải thích gì cho những tổn thất đã gây ra cho công ty thì chắc là phiếu thông qua sẽ cao lắm đây.
Điều này Tô Vận đã nhận ra khi vừa đặt chân vào đây rồi, tất cả đều đang diễn ra theo kế hoạch của anh, quyết đánh bại hắn đến cùng sau cuộc họp Hội đồng quản trị hôm nay. Nhưng hắn vẫn không hề hối hận vì quyết định của mình vì hắn cũng đã có kế hoạch sẵn cả rồi.
- Anh muốn thắng tôi đến vậy sao? Nhưng tiếc là tôi càng thêm thấy tội nghiệp cho anh hơn đấy.
Cả hai người đều đang rất tự tin phần thắng sẽ nghiêng về phía mình mà chẳng cần quan tâm đến kế hoạch tiếp theo của đối phương.
Không khí lại trở về trạng thái căng thẳng như lúc đầu cho đến khi tiếng chuông điện thoại của Hứa Vĩ Thành reo lên phá vỡ tất cả, khuôn mặt anh ta trong chốc lát đã biến sắc, bàn tay đang cầm điện thoại siết chặt đến đáng sợ, vẫn đang cố kìm nén đến phút cuối.
- Quyết định bãi nhiệm chủ tịch không được thông qua vì lá phiếu cuối cùng của Phó chủ tịch là phiếu chống.
Đó là kết quả mà anh ta nhận được sau mọi kế hoạch đã lên rất kỹ lưỡng sao? Phó chủ tịch? Tô Nhiếp Minh đến phút cuối lại về phe Tô Vận? Rốt cuộc những lời của ông ta cũng chỉ là dối trá lừa bịp!
Đồng thời Hàn Tiềm cùng nhận được cuộc gọi tương tự và báo lại với Tô Vận.
- Tô tiên sinh, lá phiếu quyết định cuối cùng là của phó chủ tịch.
Mặc dù bên ngoài nở nụ cười đắc thắng nhưng trong lòng Tô Vận lại cảm giác rất rối rắm và khó hiểu, tại sao Tô Nhiếp Minh lại không nắm lấy thời cơ tốt như vậy để loại bỏ hăn chứ? Đó không phải điều mà ông ta luôn muốn sao?
Tạm thời gạt bỏ những suy nghĩ đang hiện trong đầu, hắn nhìn gương mặt đầy căm phẫn của Hứa Vĩ Thành. Hắn không nói gì, cẩn thẩn bế Trình Tố Vi lên và xoay người rời khỏi.
Khi hắn vừa đi được mấy bước, Hứa Vĩ Thành hét lớn, tất cả sự phẫn nộ đều dồn nén vào câu hỏi của anh ta, thật ra đó còn là vì câu mà Trình Tố Vi đã từng nói với anh ta lúc trước.
“ Anh sẽ không thể thắng được Vận đâu! Anh biết vì sao không? Vì Tô Nhiếp Minh yêu mẹ của anh ấy, nên anh ấy cũng sẽ là đứa con mà ông ta yêu thương hơn. Vậy anh nghĩ thử xem ông ta sẽ giúp ai đây?”
- Vì mày là con của ả đàn bà đó sao?
Nhưng Tô Vận chẳng thèm quan tâm đến câu hỏi không đầu không đuôi của anh ta, tiếp tục bế Trình Tố Vi ra khỏi cửa lớn. Hàn Tiềm chậm rãi yểm trợ phía sau.