Tổng Giám Đốc Cặn Bã! Anh Quên Em Rồi sao?

Chương 57: Điều kiện




Cuộc họp này cũng là cuộc họp khẩn về hợp đồng ma đang gây ra cuộc khủng hoảng liên hoàn cho Tô thị, đương nhiên Tô Vận đã chuẩn bị hết mọi thứ rồi mới triệu tập cuộc họp khẩn này. Trước mắt các cổ đông và thành viên Hội đồng quản trị bây giờ là những tài liệu ghi chép những cuộc trò chuyện bí mật giữ Hứa Vĩ Thành với người đã đang đứng phía sau thao túng giá cổ phiếu của Tô thị cũng như âm thầm tác động lên những đối tác đã ký hợp đồng yêu cầu hủy hợp đồng hoặc ngừng dự án đang tiến hành, trong các cuộc đối thoại đều có điều kiện mà Hứa Vĩ Thành đưa ra cho bọn họ. Còn về bản hợp đồng kia, chính là có sự sắp đặt để thư ký đã cầm nhầm trong khi lấy con dấu của Tô Vận đóng lên hợp đồng và vì không kiểm tra kỹ nên mới xảy ra tình huống đáng tiếc như vậy.

Cả phòng họp đều được một phen kinh hãi với kế hoạch hoàn hảo này của Hứa Vĩ Thành, tiếng bàn luận, tranh cãi lại thi nhau vang lên.

- Chủ tịch, một cổ đông trong công ty lại âm mưu phá hoại cả công ty như vậy chắc chắn phải bị khai trừ rồi.

- Chủ tịch, anh sẽ xử lý chuyện này như thế nào đây?

- Chủ tịch, tôi vừa nghe được một tin đồn về mối quan hệ giữa phó chủ tịch và anh Hứa, không biết phó chủ tịch có liên quan trong việc này không?

- Chủ tịch, trước mắt tổn thất của Tô thị mới chỉ được khắc phục một phần, chuyện này nếu phải để bên thanh tra vào cuộc thì e là chúng ta cũng phải gánh chịu ít nhiều thiệt hại.

Rất nhiều ghi vấn được đặt ra với Tô Vận, nhưng hắn sẽ không giải thích từng chuyện một hay phải trả lời từng câu hỏi như vậy, hắn chỉ nói mấy vấn đề chủ chốt.

- Chúng ta đã có chứng cứ chứng minh Hứa Vĩ Thành âm mưu phá hủy Tô thị, như các vị vừa nói, tình hình hiện tại của Tô thị không thể để thanh tra vào cuộc được nên chúng ta cần đưa ra quyết định khai trừ. Ai đồng ý khai trừ Hứa Vĩ Thành thì biểu quyết.

Tất cả các cổ đông và thành viên Hội đồng quản trị sau một lúc cân nhắc thì tất cả đều đưa tay đồng ý.

Như vậy coi như đã xong một việc, Tô Vận gật đầu hài lòng rồi cho kết thúc cuộc họp, đứng lên rời khỏi phòng hợp.

……………………………..

Quan hệ giữa Lâm Nhược Tranh và Trình Sở Uy vẫn không có chút tiến triển nào, hai người cùng ở chung một nhà nhưng cứ xem nhau như người vô hình, cả ngày đi ra đi vào đều không nói với nhau câu nào. Cuối cùng thì Trình Sở Uy cũng không thể chịu nổi cảnh này nữa, nhất là trong lòng ông vẫn còn một điều trăn trở chính là Lâm Nhược Tranh đã liên lạc với Tô Nhiếp Minh vì muốn giúp Tô Vận. Hôm nay lại nhìn thấy bà đi ra ngoài, ông tức tối đuổi theo bà đến tận cửa lớn và chặn trước mặt bà.

- Nhược Tranh, chúng ta nói chuyện chút đi.

Thái độ của Lâm Nhược Tranh khi bị chồng kéo lại như vậy vừa chán nản vừa khó chịu, bà lạnh lùng nhìn ông và chỉ hời hợt hỏi.

- Tôi với ông còn gì để nói sao?

Biết rõ tình trạng hiện giờ nên Trình Sở Uy cũng không tốn nhiều thời gian nữa mà hỏi thẳng.

- Có phải bà đã đi gặp Tô Nhiếp Minh vì muốn cứu Tô Vận không? Bây giờ trong mắt bà còn có người chồng này không vậy?

Không ngờ ông lại muốn truy hỏi chuyện này, còn với thái độ ngờ vực đến khó chịu, Lâm Nhược Tranh càng tỏ ra bực dọc hơn.

- Sở Uy, ông vẫn luôn có ác cảm với tiểu Vận, dù là hai mươi tám năm trước hay bây giờ ông đều coi nó như cái gai trong mắt. Tôi biết ông hận Tô Nhiếp Minh, nhưng tiểu Vận là con của tôi, nó đã làm gì sai mà ông không chỉ đẩy nó vào cuộc sống như địa ngục suốt hai mươi tám năm qua, đến hôm nay ông vẫn muốn tiếp tục chia cắt mẹ con tôi? Chính sự ích kỷ của ông đã làm mọi chuyện tệ như hôm nay đấy.

Hai mươi tám năm qua họ đều sống rất hòa thuận với nhau, một gia đình đã từng rất hạnh phúc mà bây giờ lại thành ra như vậy, mọi chuyện đều bắt đầu thay đổi từ khi thân phận của những đứa trẻ lần lượt phơi bày.

Thấy thái độ cương quyết của Lâm Nhược Tranh khi nói đến Tô Vận như vậy, Trình Sở Uy cũng không chút nhún nhường mà phản bác.

- Nhưng cậu ta cũng là con của Tô Nhiếp Minh. Chính là vì cậu ta là con của bà với ông ta đấy. Nhược Tranh, tôi hỏi bà, rốt cuộc hai mươi tám năm qua bà sống chung với tôi vì điều gì? Bà có yêu tôi không, à không, bà đã từng yêu tôi chưa?

Câu hỏi ngớ ngẩn của trẻ con này mà Trình Sở Uy cũng đem ra hỏi, Lâm Nhược Tranh nhìn ông với vẻ mặt chán ghét, buộc miệng nói một câu.

- Ông đúng là điên rồi.

Nói xong bà cũng xoay người chuẩn bị rời khỏi phòng khách, Trình Sở Uy vẫn không can tâm mà gặn hỏi bà tiếp.

- Bà đi đâu nữa đây?

Lâm Nhược Tranh mặc dù rất bực dọc nhưng trước khi đi bà vẫn trả lời ông.

- Đi gặp con tôi!

………………………………...

Dự định tối nay cả ba mẹ con sẽ cùng ăn cơm nên Lâm Nhược Tranh mới gọi Trình Tố Vi cùng mình đi siêu thị mua nguyên liệu. Hai mẹ con chọn đồ vừa cười nói rất vui vẻ, phần lớn nội dung trong lúc chọn từng món ăn đều liên quan đến sở thích của Tô Vận.

Dừng lại trước gian hàng hoa quả, Trình Tố Vi vẫn đang say sưa chọn những loại trái cây cả mẹ và Tô Vận đều thích, còn Lâm Nhược Tranh đứng bên cạnh cô chợt không còn duy trì vẻ mặt tươi cười như lúc nãy nữa mà lại rơi vào trạng thái trầm tư. Bà nhìn con gái như vậy, sau một lúc suy nghĩ rồi bà cũng nói ra những băng khoăn trong lòng mình.

- Vi Vi, có chuyện này mẹ vẫn muốn nói với con.

Nghe bà nói, động tác đang chọn trái cây của Trình Tố Vi cũng dừng lại khi quay mặt sang nhìn mẹ mình.

- Chuyện gì vậy mẹ?

Lâm Nhược Tranh nhìn đứa con gái trước mặt với ánh mắt vô cùng áy náy và cảm giác tôi lỗi lại vay quanh bà.

- Trước đây mẹ đã từng bắt tiểu Vận ký giấy li hôn, mẹ nghĩ vì vậy nên hai con mới…con không trách mẹ chứ?

Trình Tố Vi cứ tưởng là chuyện gì, thì ra bà vẫn luôn cảm thấy chuyện cô và Tô Vận phải li hôn là do lỗi của bà. Đây đều là bà đang tự nhận hết trách nhiệm về mình và tự trách bản thân chứ thật lòng mà nói thì trước đây cô và Tô Vận li hôn còn rất nhiều lí do khác nữa.

- Mẹ, chuyện này không phải lỗi của mẹ đâu ạ, nên mẹ đừng giữ mãi trong lòng như vậy nữa. Với lại, bây giờ không phải chúng con đã quay về với nhau rồi sao? Chuyện đã qua cứ để nó qua đi mẹ.

Lâm Nhược Tranh nghe vậy cũng có thấy nhẹ lòng hơn, bà mỉm cười nhìn con gái, hai người lại cùng nhau chọn hoa quả. Đột nhiên Lâm Nhược Tranh nhớ ra gì đó, lại nói với con gái.

- Vi Vi, vừa nãy mẹ quên lấy cải rồi, con quay lại lấy giúp mẹ được không?

Trình Tố Vi mỉm cười gật đầu, đặt hộp táo vào trong giỏ rồi mới đi về hướng quầy rau củ.

Vì hôm nay là cuối tuần nên siêu thị khá đông, cô phải đứng đợi những người phía trước chọn xong mới chen lên được để lấy một bó cải. Cô vui vẻ quay lại quầy trái cây vừa rồi, nhưng không thấy Lâm Nhược Tranh đâu nữa, mà giỏ đồ của hai mẹ con lại đặt trước quầy như vậy.

Trình Tố Vi hoảng loạn đi vòng hết mấy quầy gần đó để tìm mẹ, sau đó cô nhìn thấy một bóng lưng rất giống bà đang lên một chiếc xe SUV cùng một người đàn ông mặc âu phục của cảnh vệ. Cô ba chân bốn cẳng chạy ra, đuổi theo gần đến thì nhìn thấy người đó cũng vừa đúng lúc quay mặt về phía mình. Đã xác nhận chắc chắn đó là Lâm Nhược Tranh nên cô càng nhanh chân hơn để đuổi theo, vừa chạy vừa gọi mẹ.

- Mẹ, mẹ, mau dừng lại! Mẹ!

Nhưng cô chi chạy bằng hai chân của mình thì sao có thể nhanh bằng xe của bọn họ chứ? Mới chạy được một đoạn thì đã không thể thở nổi nữa nên đành đứng nhìn chiếc xe đó đưa mẹ đi. Cô bất lực gục xuống, tay chân đã trở nên bủn rủn vì lo lắng, khóe mắt cay cay như một đứa trẻ bị bỏ rơi giữa đường.

…………………………………

Quyết định khai trừ Hứa Vĩ Thành đã để trên bàn của Tô Vận rồi, bây giờ chỉ cần hắn ký vào thì coi như sẽ được thông qua.

Nhìn văn kiện trước mặt, Tô Vận nở một nụ cười đắc ý, ngay lúc hắn vừa cầm bút lên thì chuông điện thoại lại cắt ngang hết tất cả, buộc hắn phải tạm dừng lại để nhận cuộc gọi.

- Vận, mẹ, mẹ bị bắt đi mất rồi.

Hắn vừa bắt máy thì đã nghe tiếng Trình Tố Vi khóc nức nở và câu nói không rành mạch của cô, nhưng cũng đủ để hiểu tình hình, mẹ của bọn họ đã xảy ra chuyện rồi!

Mặc dù đang rất hoang mang chưa hiểu rõ mọi chuyện nhưng điều đầu tiên Tô Vận làm là trấn an Trình Tố Vi để cô đợi hắn đến đó.

- Vi Vi, em bình tĩnh lại đã, bây giờ em đang ở đâu?

Sau khi nghe được địa điểm, Tô Vận vẫn còn sốt ruột nên cố gắng trấn tỉnh Trình Tố Vi lần nữa.

- Đừng sợ, anh sẽ đến ngay, em cứ đứng yên ở đó đợi anh!

Vừa cúp máy hắn đã lập tức dặn Hàn Tiềm đang đứng đợi lệnh sẵn.

- Mau chuẩn bị xe cho tôi.

Hắn cũng vừa dứt lời thì lại lần nữa nhận được cuộc điện thoại khác từ một số lạ. Nhìn màn hình đang sáng một lúc, hắn cũng quyết định nhận.

- Alo?

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc của một người đàn ông.

- Chắc bây giờ anh chuẩn bị đi tìm mẹ minh rồi đúng không?

Tô Vận không phải tên ngốc nên chỉ cần nghe vậy thôi hắn cũng đã đoán được tên này đang bắt cóc Lâm Nhược Tranh. Hắn kích động hỏi ngay, đôi mắt đã ngập tràn phẫn nộ.

- Hứa Vĩ Thành, cậu đang ở đâu? Mau thả mẹ tôi ra, chuyện giữa tôi và cậu bà ấy không liên quan.

Hứa Vĩ Thành nghe hắn nói vậy thì càng không vui, chỉ nói ra điều kiện của mình mà không cho phép đối phương có cơ hội để thương lượng.

- Nếu không muốn phải tổ chức tang lễ cho mẹ mình thì cậu nên làm theo lời tôi, đầu tiên, hủy quyết định khai trừ đi, tiếp theo tôi sẽ cho anh biết nên làm gì.

Lần đầu tiên Tô Vận bị một kẻ khác ra lệnh như vậy, nhưng đây không còn là vấn đề nữa, điều hắn quan tâm hiện giờ chính là mẹ hắn có an toàn không và hiện giờ Hứa Vĩ Thành đã đưa bà đi đâu rồi.

- Sao tôi có thể tin cậu? Kẻ như cậu có thể lật lọng quá dễ dàng.

Biết ngay hắn sẽ nói như vậy nên Hứa Vĩ Thành đã tốt bụng cho hai mẹ con bọn họ được nói vài lời với nhau. Bên đó anh ta đưa điện thoại cho thuộc hạ của mình để Lâm Nhược Tranh có thể nghe giọng của con trai. Điện thoại vừa đến tai thì Lâm Nhược Tranh cũng được gỡ băng dính trên miệng, bà lo cho Tô Vận hơn là an toàn của bản thân nên bảo hắn nhất định không được làm theo lời của Hứa Vĩ Thành.

- Tiểu Vận, con cứ mặc kệ mẹ đi! Con đừng giao bất cứ thứ gì cho cậu ta.

Bên này, nghe được tiếng của mẹ, Tô Vận càng điên tiết hơn, một tay hắn đã nắm chặt thành quyền, gương mặt hung ác đến đáng sợ.

- Hứa Vĩ Thành, tôi nhất định sẽ giết cậu.

Nhưng hắn không nhận được lời hồi đáp từ phía bên kia nữa vì Hứa Vĩ Thành đã cúp máy rồi. Hắn tắt điện thoại đi và cầm lấy văn kiện trên bàn đưa cho Hàn Tiềm, sau đó đi nhanh ra khỏi phòng làm việc, Hàn Tiềm cũng nhanh chân đi theo.

……………………………….

Trình Tố Vi ngồi cúi gầm mặt trước cửa siêu thị đến khi Tô Vận đến mới có thể giúp cô ngẩng đầu lên.

Hắn vội vàng chạy đến bên cạnh cô, ngồi xuống trước mặt cô và đặt hai tay lên vai cô, lo lắng gọi.

- Vi Vi, Vi Vi, là anh đây! Không sao đâu, chúng ta sẽ tìm được mẹ thôi.

Trình Tố Vi nhìn thấy hắn như người chết đuối vớ được cọc, cô vừa ngẩng đầu lên nhìn đã nhào vào lòng hắn ôm chặt, òa khóc trong sợ hãi.

- Vận, là tại em, nếu em không để mẹ ở một mình thì mẹ đã không bị bắt đi rồi, em xin lỗi, là tại em.

Chỉ cần nghe cô khóc thì lồng ngực Tô Vận lại nhói lên, hắn đau lòng lẫn lo lắng ôm chặt cô an ủi, không ngừng dỗ dành.

- Vi Vi, Vi Vi, đừng tự trách mình nữa. Cảm ơn em vẫn an toàn, nếu cả em và mẹ đều xảy ra chuyện thì anh biết làm sao đây?

Sau khi Tô Vận kiên nhẫn trấn an thì cuối cùng Trình Tố Vi cũng đã lấy lại được bình tĩnh để nghe hắn nói tiếp.

- Vận, đã biết ai bắt mẹ đi rồi sao?

Hai tay Tô Vận vẫn đang đặt trên hai bên vai của cô, trầm tư gật đầu.

- Là Hứa Vĩ Thành.

Nghe cái tên này, bao nhiêu sợ hãi trong lòng Trình Tố Vi đã chuyển hết sang phẫn nộ, cô kéo tay Tô Vận và nói với hắn.

- Vậy chúng ta mau đi cứu mẹ thôi.

Nhưng Tô Vận lại không định như vậy, hắn không muốn để cô vào nguy hiểm lần nữa nên đã ngăn cản cô.

- Không, Vi Vi, anh sẽ tự đến chỗ Hứa Vĩ Thành đưa mẹ về. Anh không muốn em phải gặp nguy hiểm nữa.

Nghe hắn nói như vậy, Trình Tố Vi phản ứng càng gay gắt hơn. Cô đẩy hắn ra và tự đứng lên.

- Em không sao, em sẽ đi cùng anh.

Thấy vậy, Tô Vận cũng không nhún nhường, lập tức phản đối ý định của cô.

- Hứa Vĩ Thành đã bị dồn đến chân tường rồi nên anh ta có thể gây tổn hại đến bất kỳ ai mà không còn sợ gì nữa, em có thể trở thành mục tiêu tiếp theo của anh ta đấy. Vi Vi à, em có thể nghe lời anh được không? Em hãy về nhà đợi anh, anh nhất định sẽ đưa mẹ an toàn trở về.

Dù hắn có cố gắng thuyết phục thế nào thì Trình Tố Vi cũng không nghe theo hắn ngồi yên mà đợi, cô dứt khoát bước về phía xe của hắn, đẩy Hàn Tiềm qua một bên và tự ý leo lên xe trước.

Tô Vận cũng không còn cách nào khác nữa, hắn cũng biết cô đang lo lắng đến mức nào nên mới buộc lòng đưa cô đi cùng. Trước khi lên xe, hắn xác nhận lại lần nữa với Hàn Tiềm.

- Đã tập hợp người của chúng ta lại rồi chứ?

Hàn Tiềm cẩn trọng gật đầu và đợi hắn vào trong xe mới đóng cửa lại. Sau đó nhanh chóng lên xe và khởi động xe.

………………………………..

Lâm Nhược Tranh được đưa đến biệt thự của Hứa Vĩ Thành, nơi này đương nhiên được bố trí rất nhiều cảnh vệ rồi.

Hai tên thuộc hạ đưa Lâm Nhược Tranh xuống xe và theo lệnh của Hứa Vĩ Thành đưa bà lên một phòng đã được chuẩn bị sẵn.

Vì bị băng dính dán chặt miệng nên Lâm Nhược Tranh dù rất muốn chửi mắng anh ta cũng không thể, chỉ có những tiếng ú ớ phát ra từ trong cổ họng thôi.

Bọn họ đưa bà vào trong căn biệt thự, và lúc đi đến cầu thang, bà gặp người đã lâu rồi không gặp, chính là mẹ của Hứa Vĩ Thành và cũng là tình địch của bà hai mươi tám năm trước. Bước chân của bà dừng lại. hai người bốn mắt nhìn nhau. La Mục Nhiễm cũng rất hoảng loạn vì hành động này của con trai mình, tại sao anh ta lại bắt người phụ nữ này đến đây? Rốt cuộc thì anh ta đang định làm gì đây?

- Vĩ Thành, con định làm gì nữa vậy? Không phải con định giết bà ta đấy chứ?

Hứa Vĩ Thành ra hiệu cho thuộc hạ dẫn Lâm Nhược Tranh lên trên, sau đó xuống phòng khách nói chuyện với La Mục Nhiễm.

- Hôm nay con sẽ kết thúc tất cả với Tô Vận, lấy lại tất cả những gì vốn thuộc về con. Chuyện này tốt nhất mẹ đừng xen vào, mẹ có thể thả Lâm Nhược Tranh nếu mẹ thật sự bao dung quên hết thù hận.

Anh ta chỉ nói mà không để La Mục Nhiễm có cơ hội phản biện, nhìn mẹ mình vẫn đang á khẩu, anh ta lại tiếp tục nói.

- Mẹ có biết vì sao Tô Nhiếp Minh đến cuối cùng lại giúp Tô Vận không? Vì anh ta chính là con của Lâm Nhược Tranh. Như vậy mẹ cũng đã hiểu ra là ông ta yêu người phụ nữ đó chứ không phải mẹ rồi chứ?

Những lời này của anh ta đã làm cho La Mục Nhiễm nhất thời bất động, không biết nên phản ứng như thế nào. Cũng nhân lúc này mà Hứa Vĩ Thành đã làm ra thêm một chuyện không thể ngờ nữa, chính là gọi thuộc hạ bắt trói mẹ mình lại trong sự bất ngờ của bà ta.

- Vĩ Thành, con định làm gì ta đây?

Hứa Vĩ Thành nhìn người mẹ trước mặt đang phẫn nộ với hành động của mình, anh ta mới kiên nhẫn nói tiếp.

- Con biết mẹ rất yêu Tô Nhiếp Minh, ba mươi năm qua mẹ đều làm tất cả để lấy lòng ông ta. Con không giống mẹ, con không nhu nhược như mẹ. Và con biết hôm nay nhất định mẹ cũng sẽ giúp ông ta. Vì vậy mẹ phải chịu khổ một chút rồi.

Nói xong, anh ta hài lòng nhìn mẹ mình bị trói chặt trên ghế rồi lấy điện thoại gọi cho Tô Nhiếp Minh, thông báo trò chơi sắp bắt đầu. Anh ta lúc này không khác gì một tên ác quỷ đang thỏa mãn nhìn từng con mồi của mình đi vào bẫy.

…………………………

Lâm Nhược Tranh sau khi bị đưa vào phòng thì không còn bị trói và bịt miệng nữa, nhưng cửa phòng lại bị khóa chặt, bên ngoài còn rất nhiều tên cảnh vệ đứng canh nữa. Bà lo lắng đi đi lại lại trong phòng, nếu cứ mãi như vậy mà không làm gì thì Tô Vận nhất định sẽ phải vì bà mà chịu sự khống chế của Hứa Vĩ Thành.

Sau một lúc suy nghĩ, cuối cùng bà cũng quyết định liều lĩnh một lần xem. Lúc này cũng vừa đúng lúc Tô Vận đã đến. Như vậy bà càng phải nhanh hơn, nếu không Hứa Vĩ Thành sẽ đạt được mục đích của anh ta.

Bà đi đến cửa gọi một tên cảnh vệ.

- Tôi cần đi tắm nhưng trong này cúp nước rồi.

Chờ đợi một lát thì rất may cho bà là đã có một tên cảnh vệ đi vào.

……………………………

Dưới phòng khách bây giờ đã bắt đầu mở màng trò chơi.

Hứa Vĩ Thành ung dung ngồi trên sofa nhìn Tô Vận và Trình Tố Vi đi vào cửa lớn. Thuộc hạ Tô Vận dẫn theo cũng đông gần bằng thuộc hạ của anh ta.

- Hai người đến cùng nhau sao?

Anh ta vừa nói vừa nâng ly rượu trên tay hướng về đôi nam nữ trước mặt, tỏ vẻ bất ngờ nhưng ngay sau đó lại tự đưa ra câu trả lời cho câu hỏi của chính mình.

- Suýt nữa thì tôi quên mất, bà ta đều là mẹ của hai người mà.

Đôi mắt Tô Vận nhìn anh ta vừa tàn khốc vừa cảnh giác, hắn nắm chặt tay Trình Tố Vi và luôn đẩy cô đứng phía sau cạnh bên vai của mình. Tiến thêm vài bước, hắn lạnh lùng hỏi.

- Mẹ tôi đâu? Chuyện giữa chúng ta không liên quan đến mẹ tôi, mau thả bà ấy ra đi.

Trình Tố Vi đứng bên cạnh Tô Vận cũng rất kích động mà chất vấn.

- Hứa Vĩ Thành, mẹ tôi đối xử với anh không khác gì con cái trong nhà, bây giờ anh trả ơn bà như vậy sao?

Những lời này của hai người bọn họ cứ tưởng sẽ xoa dịu được Hứa Vĩ Thành nhưng lại hoàn toàn ngược lại, Anh ta ném li rượu xuống sàn nhà, chiếc ly vỡ ra thành từng mảnh và rượu vang đỏ nhuộm một mảng. Cũng chính tiếng ném này mà La Mục Nhiễm đang bị trói trên ghế giật mình hoảng sợ. Anh ta đứng lên, nghiến răng nghiến lợi nhả ra từng chữ.

- Tất cả đều tại bà ta cả, vì bà ta mà Tô Nhiếp Minh mới giúp anh, cũng vì bà ta mà đối với Tô Nhiếp Minh tôi chỉ là kẻ thay thế cho anh. Các người còn dám nói chuyện này không liên quan gì đến bà ta sao?

Dù có nói gì thì anh ta cũng sẽ cương quyết như vậy nên Tô Vận cũng chẳng muốn lằng nhằng thêm cho mất thời gian nữa, hắn đi thẳng vào vấn đề chính. Hắn cầm văn kiện quyết định khai trừ vẫn chưa ký tên đưa lên cho anh ta xem, nhàn nhạt nói.

- Quyết định khai trừ đây, vẫn chưa thông qua. Điều kiện tiếp theo của cậu là gì?

Nhìn bản quyết định trên tay hắn vẫn chưa có chữ ký, Hứa Vĩ Thành gật đầu hài lòng, vì vậy mà không khí đã dịu hơn một chút. Anh ta nhìn vẻ mặt đang dần mất kiên nhẫn của hai người, đưa tay lên gãi gãi mi tâm rồi ra yêu cầu tiếp theo.

- Đây là giấy chuyển nhượng cổ phần và bàn giao vị trí, anh ký vào đi thì sẽ được đưa Lâm Nhược Tranh an toàn trở về.

Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của Tô Vận, lúc nghe tin Hứa Vĩ Thành bắt cóc mẹ mình thì hắn cũng đã đoán được mục đích của anh ta là những gì hắn có trong Tô thị rồi, vì kế hoạch lần trước không thành công nên lần này chắc chắn anh ta phải điên cuồng hơn rồi.

Anh ta nói xong thì một tên thuộc hạ cũng đưa một tập văn kiện cho Hàn Tiềm để cậu ta chuyển cho Tô Vận.

Tô Vận cầm tập văn kiện trên tay mà không nói gì, cũng chẳng ai có thể đoán được hắn đang nghĩ gì.

Trình Tố Vi cũng xem qua nội dung bên trong, cô còn phản ứng trước cả Tô Vận, lớn tiếng hỏi Hứa Vĩ Thành.

- Làm sao chúng tôi có thể tin anh chứ?

Cô lại quay sang nói với Tô Vận.

- Vận, chúng ta đừng nghe anh ta nói nhảm, anh không thể cho anh ta những thứ này được.

Tô Vận đóng tập văn kiện lại, quay sang nhìn người con gái bên cạnh, hắn biết cô đang lo lắng nên không quên xoa xoa đầu cô trấn an, dịu dàng nói với cô.

- Không sao đâu.

Sau đó lại nói với Hứa Vĩ Thành với thái độ cợt nhả.

- Nếu tôi không ký thì sao?