Cố Tư Vũ so vai rụt cổ, thật chỉ có một mình cô là giải pháp? Nếu như lại giống lần trước hắn ta đem cổ cô bóp nát thì thế nào đây...
Do dự thật lâu cũng không biết nên đồng ý hay từ chối mới phải, nhìn vẻ mặt khẩn cầu kia của Adam cô có chút không nỡ, nhưng mà không nỡ rồi chính mình đem mình thiêu chết hả?
Cô lén lút nhìn qua phía bên kia, khung cảnh như ban đầu, cô gái quỳ rạp trên nền đất khóc nức nở, đám người bằng hữu kia ai nấy lực bất tòng tâm. Cho dù lá gan cô rất lớn, ít nhiều vẫn bị bầu không khí kia doạ cho sợ co rúm.
Nhưng mà... hắn chính mình lau tróc da chảy máu, dù sao thì cũng chỉ là người bình thường biết đau đớn thống khổ.
Nghĩ tới đây trong lòng Cố Tư Vũ xẹt qua tia chua xót, đành thử liều mạng một phen lao vào ứng cứu.
"Được rồi..." Cô gật đầu với Adam chấp thuận.
Adam như chết đuối bắt được chiếc cọc cứu mạng, thầm khấn cảm tạ trời đất bảy bảy bốn mươi chín lần.
Cố Tư Vũ đứng dậy trên ghế lô, hít sâu một hơi đả thông tư tưởng, cùng Adam đi về hướng bên đó, tuy là đã chuẩn bị tốt tinh thần nhưng mà khi tới gần cũng vẫn bị vẻ mặt người đàn ông kia doạ cho sợ thất kinh.
Mấy cô vũ công đứng nép một bên không dám ho he nửa lời, khung cảnh áp bức khủng bố kéo căng da đầu người khác, dây thần kinh của cô liền muốn đứt mất rồi.
Hoắc Bắc Cảng trông thấy nữ nhân này không biết sợ bước đến ngạc nhiên quay qua nhìn, theo đó sự chú ý của toàn bộ các nhân vật có mặt tại đây liền chuyển hướng.
Trong tức khắc biết bao ánh mắt đổ dồn về mình, Cố Tư Vũ thiếu điều tháo giày quăng lại co giò bỏ chạy khỏi nơi này, nhưng mà đã đâm lao thì phải theo lao thôi, cô điều chỉnh lại nhịp thở hỗn loạn, trên vầng trán xinh đẹp lấm thấm mồ hôi phủ...
Người đàn ông đang ngồi lau chùi mu bàn tay cảm nhận được tiếng bước chân lại gần, nâng mi mắt, nhìn một cái.
Xong thật rồi, Cố Tư Vũ trong lòng ngoi lên khóc chục dòng sông, phảng phất cảm thấy đại diện quỷ môn quan mở ra trước mắt.
Hắc Huyền Bạch ở đằng sau lặng lẽ thở phào một hơi, còn lại mấy vị bằng hữu kia, trợn mắt há mồm tất cả đều ngây ngốc. Ngay cả các vũ công thở thôi cũng không dám thở, tiếng khóc nức nở của cô gái quỳ trên nền đất im bặt.
Không gian quỷ quái bao trùm, Cố Tư Vũ cảm giác cổ họng khô khốc thiếu điều quỳ xuống gọi hắn ta tiếng 'Cha.'
Lôi Báo híp híp mắt cảm thấy cô gái này có chút quen, bộ dáng ưa nhìn không quá xinh đẹp, nhưng mà da thịt trắng hồng nộn phấn, đôi mắt tinh anh tựa dải ngân hà ươn ướt nước, to tròn lúng liếng cùng hàng lông mi dày cong như quạt.
Đây sẽ không phải là nữ nhân đó chứ...?
Mọi người trông thấy cô ngang nhiên xuất hiện liền đại thất kinh, trong đầu lập tức suy nghĩ qua rất nhiều khả năng xem cô là ai? Lá gan lại lớn như vậy chính mình đi tìm chết.
Cố Tư Vũ tay vô thức vặn chặt vạt váy, xui xẻo thế nào lại nhận lời tên Adam khốn khiếp kia dấn thân vào vạc dầu sôi này a? Nhưng mà hối hận thì cũng đã muộn, cô xốc lại tinh thần phấn chấn, hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục bước đến.
Đi được phân nửa, đột nhiên, vấp chân một cái, cả thân thể cô ngã sấp về phía trước sa lon, thẳng hướng người đàn ông đang ngồi giây kế tiếp nhào tới.
Tu Thần Khước vốn không có phòng bị chút nào cho nên cứ như vậy bị cô đụng tới lui người về đằng sau.
Hắn nhấc lông mày vì bất ngờ mà tờ khăn giấy ướt trên tay rơi xuống, thân thể nữ nhân mềm mại giống như miếng bánh ở trên người hắn nằm lên...
Chờ tới khi Cố Tư Vũ kịp phản ứng lại, kinh hồn bạt vía, tim thiếu chút nữa bắn ra khỏi cuống họng.
Dè dặt ngước mắt nhìn người đàn ông mà cảm thấy bản thân so với đối diện với tu la còn đáng sợ hơn, mồ hôi lạnh giăng kín lòng bàn tay cô, Cố Tư Vũ kéo kéo khoé môi thật vất vả hít thở.
Sắc mặt hắn ta thâm trầm tới cực điểm, không gian chung quanh xoay tròn như gió lốc dòng nước xoáy.
Mọi người trông một màn này kinh hoàng bị doạ thiếu điều tiểu ra...
Cố Tư Vũ thân trí linh hoạt suy nghĩ làm thế nào cứu lấy mạng mình trước, chưa đầy nửa giây sau đó liền treo lên nụ cười dịu dàng như mực nước lan toả trên tờ giấy trắng, nhất là đôi mắt to tròn đen thuần thuý của cô thời khắc này hơi cong lên thành hình trăng non, bọng mắt xinh đẹp lộ ra cùng hàng mi dài cong vút uyển chuyển nhấp nháy.
"Thần Khước, đừng tự làm đau mình, để em lau giúp anh, nhé?" Giọng nói cô như nước phù dung chảy sạch sẽ mềm mại tựa dải lụa đào, xối mát lòng người.
Bọn họ vốn còn cho rằng cô sẽ chết rất thảm, nhưng mà chờ qua ba giây, một phút, hai phút, ba phút cũng không thấy người đàn ông cáu kỉnh kia phản ứng điều gì.
Tình cảnh hiện thời chính là Cố Tư Vũ ngồi ở đằng trước hai cặp chân dài của hắn, hai người mặt đối mặt nhìn nhau.
Tu Thần Khước ban đầu còn tức giận vì sự đụng chạm, nhưng mà bây giờ đều tan biết đi hết không sót một mảnh nhỏ. Tuy hắn không nhớ được nữ nhân này, nhưng mà, khi bị cô chạm vào hắn cũng không có loại ghê tởm chán ghét như đối với người khác, ngược lại còn vô cùng thoả mãn nghe cô gọi tên mình ngọt ngào, muốn cô thêm dỗ dành, muốn cô vuốt ve.
Cho tới khi hắn nhận ra cái loại cảm giác này không chút nào giống mình, hắn mím môi, bức bách lục phủ ngũ tạng quấy phá khiến hắn cực độ chán ghét.
Hắn chán ghét cảm giác giống như con vật cưng mong muốn được yêu thương, từ trước tới bây giờ hắn luôn là con mãnh thú khó bị ai thuần phục, cao ngạo tự tại nguy hiểm như biển sâu.
Rốt cuộc, cô ta là ai? Mới khiến hắn trở thành bộ dạng như lúc này?
Bản thân hắn giống như đã bị cô hạ độc chẳng biết từ lúc nào, tới khi hắn phát hiện ra thì chất độc đã bao trùm toàn bộ lý trí cùng ý thức.
Cố Tư Vũ trông thấy hắn không phản ứng gì, mới nuốt nước bọt, đánh liều đưa tay rút khăn giấy, sau đó mới hướng bàn tay hắn có chút do dự nhưng rất nhanh cầm lên.
Mọi người chung quanh mắt lần nữa trợn trắng.
Nhưng mà chờ đợi cô phía trước không phải là hậu quả khôn lường như cô vũ công vừa rồi, mà chính là việc Tu Thần Khước động cũng không động, mặc kệ để cho cô cầm tay...
Ngoại trừ Adam cùng anh em Hắc Huyền Bạch thì ai nấy thần kinh đều căng như dây đàn sắp gãy mất, khiếp sợ không thôi.
Cố Tư Vũ ở trên mu bàn tay hắn lau chùi qua lại gọi là lấy lệ, sau đó mới ghé sát miệng mình dùng hơi thổi thổi y hệt như cách dỗ đứa trẻ 'Đau bay đi, đau bay đi.' mà ngày xưa mẹ cô thường làm với cô.
Chân lông mày người đàn ông còn đang nhăn lại cáu kỉnh, liền đó cảm giác được ở vết đỏ tróc da chảy máu một xúc cảm mềm mại bao phủ lên, toàn thân khí tức áp bức trong tức khắc trở lại nguyên thuỷ.
"Đã đỡ hơn chưa ạ?" Cô cố gắng mỉm cười sao cho thật đẹp mắt nhưng dù thế nào cũng thành ra hơi méo mó.
Tu Thần Khước rũ mi mắt nhìn khuôn mặt cô gái ngũ quan đầy đặn xinh đẹp như nước, nhất là đôi mắt của cô so với trong ảnh còn đẹp hơn rất nhiều lần, nó to tròn lúng liếng tựa hòn phỉ thuý, long lanh ươn ướt.
"Ừm." Hắn kiệm lời phát ra âm tiết trong cuống họng.
Mọi người "..."
Như thế nào một nữ nhân đụng vào hắn ta liền chán ghét nổi giận muốn tiền trảm hậu tấu ngay tức khắc, một nữ nhân khác chạy tới cầm tay hắn ta hôn xuống một cái lửa đang cháy lớn liền được dập tắt đi rồi?
Adam ở bên cạnh coi như ông trời thương tình, cậu cũng thật thông minh tuỳ thời xin Cố tiểu thư tới cứu giá, dập lửa thành công ngoài mong muốn...