Tôi Trọng Sinh Thuần Hoá Mãnh Thú Thật Tốt

Chương 90: Người Mà Bản Thân Hắn Đặc Biệt Dung Túng




Đêm, mịt mùng ánh trăng, phong cảnh thành phố Kinh Đô huyền ảo.

Chiếc Phantom xa hoa yên lặng dừng lại trước cột đèn đã tắt ngấm từ bao giờ bên ven đường, chung quanh mọi thứ đều chìm vào trong bóng tối tưởng như vô tận, triền miên.

Nam nhân bước xuống từ trên xe, gương mặt nửa sáng nửa tối nhìn không rõ ra tướng mạo nhưng chỉ cần dựa vào khí sắc cũng đoán được ba phần, nam nhân này là một người thuộc trong giới thượng lưu.

Tiếng bật lửa tuy nhỏ nhưng ở trong không gian lại trở thành âm nổi, vang lách cách, đốm lửa xanh phừng lên đốt cháy đầu thuốc tản ra một mùi hương thơm nồng đậm.

Bóng người nam nhân cao lớn nghiêng người dựa vào thành cửa kính xe như thể đang chờ đợi ai đó, ánh trăng theo khe hở của tầng mây xám xịt tràn xuống lúc mờ lúc nhạt lúc này tướng mạo anh ta lộ ra, đôi mắt thâm sâu khó đoán, nước da trắng như ngọc tỷ cùng cánh môi anh đào mỏng đem theo nét lạnh lùng hơi vểnh lên ý cười đầy phóng túng.

"Đến muộn đấy." Anh liếc mắt, đôi con ngươi nhìn thẳng đạo bóng đen đang bước tới.

"Mẹ kiếp, tên y nhân chết tiệt đó đột nhiên nhúng mũi vào vụ này..." Giọng nói rõ ràng là của một nữ nhân vốn cực kỳ dễ nghe nhưng lúc này trái ngược lại ẩn nhẫn tức giận, kèm theo tiếng chửi thề thô tục.

Nam nhân không nói, nhờ vào điểm sáng từ từ cháy lên từ điếu thuốc kẹp trên đầu ngón tay, thấy được hành động của anh ta làm ra.

Đầu lọc thuốc lá áp sát cánh môi anh đào, khoé môi gần như hoàn hảo giật giật ba cái, chớp mắt đã thả ra một vòng khói trắng ngà lượn lờ bay lên rồi tan vào không khí.

Anh ta rút tay ra khỏi túi quần tây, đưa về sau gáy mình vuốt vuốt tóc cho vào theo nếp sáp, chỉ là ánh mắt nhìn cô gái trước mặt có chút ám thị đáng sợ.

"Thuốc tôi đưa cho cô hắn dùng đều chứ?"

"Dùng chứ, nhưng tôi đang lo rằng ngày mai, tên họ Lục kia lúc kiểm tra lại tổng thể giúp anh ấy sẽ phát giác ra cái gì đó." Cô gái rút thuốc trong bao ngậm vào miệng đồng thời vươn tay qua ý muốn mượn bật lửa.

Anh hơi nheo nheo mắt, thuận tay quăng bật lửa qua cho ả "Vậy việc đính hôn vẫn chưa công bố đi thì cô định chờ tới bao giờ?"

"Anh nghĩ tôi được quyết định chắc? Mẹ kiếp, nhẫn nại nhiều năm như vậy tôi còn khốn đốn hơn anh tưởng."

"Trong đêm nay việc đính hôn được công bố thì coi như mục đích của tôi và cô phân nửa hoàn thành."

"Cũng khó hiểu đấy, ngay cả anh và anh ấy cũng đều giống nhau luôn muốn cái nữ nhân tầm thường không một chút đặc biệt đó..."

Lúc này tầng mây xám xịt xô nhau tản ra, ánh trăng sáng vằng vặc chiếu rọi xuống đổ lên thân ảnh hai con người một nam một nữ càng tăng thêm độ nét, cho thấy dung mạo thần tiên phi thường.

Còn chưa hoàn thành câu nói nam nhân đã dùng động tác nhanh nhẹn vung tay bắt lấy cằm ả, thân thể anh ta cao hơn ả những một cái đầu, vì thế mà ít tàn thuốc vụn liền đó rơi lên khuôn mặt xinh đẹp kia.

"Đối với các người tầm thường, đối với tôi thì đáng để đánh đổi mọi thứ." Anh hơi dùng quá sức khiến cằm ả phát đau, ánh mắt xanh thẳm tức khắc tràn ngập nguy hiểm "Vậy nên tốt nhất đừng làm gì tổn hại tới cô ấy."

"Được rồi được rồi, anh mau buông tay..." Là muốn bóp chết ả hay sao?

Nam nhân trấn tĩnh thần trí lại, rốt cuộc ở trên cằm nhỏ của ả mạnh bạo buông ra.

Ả lùi về sau mấy bước, hơi nghiến răng ném thuốc xuống nền đất dùng mũi giày cao gót di nát.

"Lawrence, anh tốt nhất nên nhớ cuộc giao dịch này hai bên đều có lợi. Tôi không làm hại người phụ nữ đó thì đồng thời anh cũng đừng có ý định gì đối với anh ấy."

Anh câu môi cười, thế nhưng từng đừng nét trên cơ mặt lại trở nên bất tuân cùng tàn nhẫn "Đương nhiên."

Đương nhiên, thế nhưng đương nhiên có rất nhiều nghĩa, và tất nhiên anh không nói rõ đương nhiên ở đây là nghĩa nào...

Yến tiệc vẫn linh đình diễn ra, khiêu vũ ca hát, ở một bên quầy rượu lại khác biệt lộ ra lạnh nhạt yên tĩnh.

Thẩm Kiêu không nhịn được vò đầu bứt tóc, ghé sát Lôi Báo ngồi trên ghế sa lon nói nhỏ "Anh Lôi, thần thánh phương nào vậy?"

"Không nhầm thì chính là cái nữ nhân thích gây chuyện khắp nơi trong lời đồn đó." Lôi Báo hút thuốc không ngừng thả khói, híp híp mắt hướng Cố Tư Vũ cẩn thận quan sát.

Nữ nhân này theo anh biết là chuyên gia phóng hoả từ khi nào đã trở thành lính cứu hoả mất rồi hả?

"Hả? Đệch? Cái nữ nhân đại nghịch bất đạo coi trời bằng vung đấy hả? Anh Lôi, không đùa tôi chứ?" Cậu ta trợn trừng mắt nhìn theo hướng Lôi Báo, ôm theo bụng nghi ngờ đánh lên trên người Cố Tư Vũ lần nữa.

Cố Tư Vũ so vai rụt cổ, ngồi im thin thít không dám ho he nửa lời.

Cái kia, cô cùng lắm cũng chỉ nghe Adam qua dập lửa giúp mà thôi, vì cái gì bây giờ có cảm giác giống như bảy toà thái sơn đè lên trên đầu mình thế nhỉ?

Khoé môi Cố Tư Vũ co giật mấy cái, rốt cuộc không nhịn nổi ngước mắt lên lén coi người đàn ông bên cạnh mình.

Tu Thần Khước tay thon tinh xảo hời hợt đặt dưới cằm, dường như mọi thứ chung quanh không dính dáng tới hắn, hơi hếch mặt trên ngũ quan đều trước sau như một đạm bạc lạnh nhạt, sợi tóc đen nhánh rủ trên trán hắn càng tôn thêm sự quyến rũ trí mạng đối với bất cứ người phụ nữ nào.

Nhất là trong thời khắc này hắn dùng đôi mắt tràn đầy sự nguy hiểm nhìn cô chăm chú, mang theo hàm xúc thăm dò khoá ở trên cơ thể cô từ đầu chí cuối chưa hề rời đi dù chỉ nửa giây.

Hắn không nói, cũng không ai dám mở miệng.

Cố Tư Vũ lòng bàn tay giăng kín mồ hôi lạnh vặn chặt vạt váy bên dưới bắp đùi mình.

Hắn không thích ồn ào, càng không ưa nữ nhân, cho dù hắn vẫn chưa thể nhớ ra cô là ai nhưng khi nhìn tới khuôn mặt xinh đẹp thanh tú của cô giống như con mèo nhỏ bị chủ nhân dạy dỗ sợ hãi trốn vào một góc, mắt hạnh nhân ươn ướt thi thoảng còn len lén ngước lên nhìn hắn rồi lại cụp xuống, bộ dáng căng thẳng đáng thương, nhưng mà hắn ngược lại không hề bài xích còn vô cùng thuận mắt, thần sắc lúc này mới hoà hoãn lại chút ít.

Cô cắn răng, nghiêng đầu trừng Adam một cái như biểu đạt ý nói 'Tất cả đều tại anh!' đem cô đi thí mạng!

Adam toát mồ hôi, chỉ còn biết cách né tránh, cậu cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi a...

"Số đại nạn không chết, còn không mau đi còn quỳ đó khóc lóc giải quyết việc gì?"

Lục Thiếu Sơ tuỳ tiện rút chiếc khăn giấy ướt tháo kính trên mắt xuống tỉ mỉ lau chùi, trong lời nói bâng quơ nhắc nhở "Hay là còn muốn câu dẫn đàn ông ở chỗ này?"

Cô gái vũ công khổ sở ôm phần bụng vừa lãnh trọn cú đánh của hắn khóc lóc ngồi trên đất nghe thấy vậy liền vội vàng bò dậy, trên khuôn mặt tái xanh đều là nước mắt, giọng nghẹn ngào "Em không dám... tiên sinh, em không dám có lần nữa... xin tha cho em..."

Tu Thần Khước mắt không rời khỏi người Cố Tư Vũ, cô ta nói gì đều không quan trọng đặt vào thần trí tiếp tục duy trì im lặng.

"Tiên sinh... các vị đại nhân, xin tha cho em, em cam tâm tình nguyện chuộc lỗi lầm..." Cô ta miệng không ngừng lắp bắp nói, nơm nớp lo sợ người đàn ông trước mắt mình liền đó thay đổi đem cô ta xử lý.

"Ra ngoài." Lúc này hắn mới lộ ra vẻ không mấy kiên nhẫn, khí tức phát tán.

Cô vũ công như tên tù binh nhận án tử giây phút trước còn nằm trên thớt của tên đồ tể liền sau đó được tha tội chết, rối rít dập đầu quỳ lạy "Thật cảm ơn ngài! Thật cảm ơn ngài... cảm ơn tiên sinh, cảm ơn các vị đại nhân..."

Đồng thời cùng các vũ công khác có mặt ở đó trốn mất dạng, trước khi đi khỏi yến tiệc còn vô cùng biết ơn xen lẫn tò mò nhìn qua nữ nhân vừa mới cứu mình một mạng ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh hắn.

Hoá ra người đàn ông so với nước đá còn lạnh lùng hơn này bản chất không phải chán ghét không gần phụ nữ, mà chính là bên cạnh đã có người bản thân mình đặc biệt dung túng...