"Khăn giấy." Tu Thần Khước lạnh nhạt đưa mắt qua hướng Adam đứng phía sau, miệng phun hai chữ.
"A... khăn giấy..." Adam lắp bắp mất một lúc lâu mới ổn định lại được thần trí, vội vàng đi đến bàn quầy tiếp tân rượu lấy một gói khăn giấy ướt sau đó dùng bộ tư thái kính sợ cẩn trọng đưa qua cho hắn.
Tu Thần Khước cầm lấy gói khăn giấy ướt, ngón tay Adam vẫn còn đang run run không ngừng, mồ hôi sớm đã phủ toàn bộ sau lưng cậu ta ướt đẫm...
Nữ nhân chết tiệt kia! Thời thế yên bình, cô ta lại đột nhiên đem náo thành đại loạn!
Cậu ai oán nhìn cô gái vũ công đang quỳ rạp trên nền đất đau tới độ ngũ quan đều vặn vẹo, cố gắng khắc chế bản thân không mắng cô ta một trận ra trò, da đầu cậu tê dại căng thẳng đỉnh điểm.
Chung quanh, kể cả nhóm Lôi Báo cùng Lục Thiếu Sơ cũng không hé miệng phát ra nửa thanh âm, bộ dáng không thể nào nghĩ tới cô gái kia lại cứ như vậy hành động ngu xuẩn bán mạng cho âm ti địa phủ.
Tu Thần Khước không nhìn cô ta, thẳng ngồi lên mép ghế sa lon, thong thả mở gói khăn giấy ướt kéo ra một tờ ở trên mu bàn tay trắng như khối ngọc bắt đầu chà xát lau chùi.
Hai đầu ngón tay nắm khăn giấy ướt lau qua lau lại mu bàn tay, sức lực càng lúc càng tăng mạnh dần, tới khi mu bàn tay đỏ thành một mảng lớn cũng không có ý định dừng lại.
Sắc mặt người đàn ông hoàn toàn như bị đêm đông lạnh buốt giá bao trùm, con ngươi hắc diệu thạch đen nháy không chút tàn dư ánh sáng. Các đường nét cáu kỉnh thâm u, như tên đao phủ tàn nhẫn đang đưa phạm nhân ra pháp trường xử chém.
Cô gái vũ công mặt mũi trắng bệch quỳ trên đất tay vẫn còn đang ôm lấy bụng đầy đau đớn, cả người run lên lẩy bẩy nước mắt đã giàn giụa ra từ khi nào.
Dung nhân nữ nhân này vốn đã vô cùng đẹp mắt bây giờ lại như hoa lê đái vũ, trên má trào ra từng hạt từng hạt chân trâu khiến bộ dáng càng thêm mê hoặc lòng người, bất cứ ai nhìn thấy cũng phải rủ lòng thương cảm.
Nhưng mà hiện tại ở trước mặt Tu Thần Khước, cô ta chẳng khác gì một con bọ dơ bẩn. Điều chứng minh chính là, khuôn mặt hắn bây giờ nếu có thể sẽ đem người khác đóng băng ngay lập tức.
Hắn lau chùi mu bàn tay càng lau càng tăng mạnh sức lực, da trắng như ngọc sớm đã đỏ gay gắt, muốn tróc thịt chảy máu.
"Anh Tu, cái này nữ nhân mới đụng anh một chút anh lại biến thái như vậy? Ghét bỏ tới mức muốn đem tay mình chặt đi hay sao a..." Thẩm Kiêu ở một bên muốn anh hùng cứu mỹ nhân, chính mình mở miệng nói nói.
Tu Thần Khước động tác lau chùi không dừng, đôi con ngươi hắc diệu thạch nhẹ di chuyển hướng lên người cậu ta nhìn một cái.
Ánh mắt lạnh bạc không mang độ ấm, Thẩm Kiêu rùng mình, da gà da vịt thi đua nhau nổi lên. Cảm giác áp bách kéo tới tàn phá không gian, cậu ta toát mồ hôi hột quay người né tránh trốn ra đằng sau lưng Lôi Báo, tim nhỏ thiếu chút nữa vọt ra khỏi cuống họng.
Cố Tư Vũ ngồi đằng xa cũng bị bầu không khí này gây chú ý, cô nhìn phác qua thôi cũng đủ hiểu hết thảy tình hình. Ở bên cạnh Tu Thần Khước kiếp trước tám năm, kiếp này tính thêm bốn năm, điều cấm kỵ duy nhất của hắn đó chính là sự đụng chạm của nữ nhân đối với mình vô cùng chán ghét.
Cô cũng không hiểu được tại sao chỉ riêng cô thì được, vô luận nữ nhân khác đều không được...
Không gian giống như quanh quẩn vong linh địa ngục ám phủ, chỉ cần sai sót một chút nhỏ liền hồn phi phách tán.
"Anh Lôi, xem thế nào khuyên anh Tu tha cho người ta đi? Anh xem nữ nhân xinh đẹp thế kia, chết thì quá uổng phí rồi." Thẩm Kiêu trốn đằng sau Lôi Báo nói nhỏ.
"Đây chính là thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại vào." Lôi Báo bất lực lắc đầu, nữ nhân kia định sẵn giờ tử đi là vừa.
Còn nhớ hồi trước anh an bài sắp xếp giúp hắn ta một mỹ nhân cực độ xinh đẹp tiếp cận kiểm tra giới tính, mỹ nhân đó liền chưa đầy một tiếng xuất hiện trên báo chí với dòng tile 'Cô gái hai mươi ba tuổi nhảy lầu tự tử chết ngay tại chỗ, thi thể không lành lặn.'
Từ đó về sau anh cũng không mất công giở trò với người bạn này của mình nữa, đơn giản bởi vì không muốn người vô tội chết thảm. Bán kính Tu Thần Khước mười mét không có con vật giống cái nào huống hồ là nữ nhân, chỉ mãi sau này, cô gái họ Cố đó xuất hiện anh mới biết giới tính của hắn đích thực là bình thường.
Người đàn ông ngồi trên sa lon ngũ quan đều hiện rõ vẻ chán ghét vô độ liên tục lau chùi mu bàn tay, cho tới thời điểm này đã lau hết phân nửa gói khăn giấy ướt, da thịt đỏ nhức mắt còn thêm vài vết da trầy, rớm máu.
"Khước, dừng lại." Lục Thiếu Sơ nhăn mày bắt lấy cổ tay hắn "Dừng lại đi."
Tu Thần Khước mắc chứng bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế, anh đã biết rất lâu trước đây, người bị ảnh hưởng của bệnh có những ý nghĩ và hành vi lặp lại một cách vô nghĩa mà không kiểm soát được chẳng hạn rửa tay hàng chục lần mặc dù tay đã sạch hay chán ghét sự đụng chạm của người khác đối với thân thể mình.
Chính bản thân anh cũng mắc chứng bệnh này, nhưng ở mức độ nhẹ nhất, chỉ là ưa sạch sẽ và có thói quen dành quá nhiều thời gian để sắp xếp đồ vật quá mức gọn gàng cần thiết.
Tu Thần Khước kéo tay ra khỏi tay Lục Thiếu Sơ, tiếp tục rút khăn giấy lau chùi...
Không ai ngăn cản nổi hắn lúc này.
Adam không biết nên làm gì tiếp theo, lại sợ ông chủ lớn này tự hành mình thành bị thương. Gấp gáp tới độ đều không suy nghĩ thông ra cái gì nữa rồi, mỗi lần thế này ông chủ đều lau tới máu thịt lẫn lộn chảy cũng không ngừng.
Lúc này cậu nhìn qua yến tiệc, trông thấy Cố Tư Vũ đang ngồi cách đó không xa.
Mâu quang liền loé ra, nếu là cô ấy thì chắc là được chứ? Lúc trước, Cố tiểu thư đã từng từ kẻ phóng hoả trở thành cứu hoả.
Ông chủ này của cậu không đụng chạm với bất cứ ai ngoài Cố tiểu thư, dễ như vậy mà cậu còn không nghĩ ra, đem Cố tiểu thư ứng cứu chẳng phải là được rồi sao?
Adam như được khơi thông, mặc dù ông chủ hiện thời không nhớ Cố tiểu thư nhưng cảm xúc đối với cô ấy chắc chắn cũng vẫn còn, chí ít thì sẽ không quá làm tổn thương cô ấy.
Cậu ta mím môi, lén lút di chuyển chậm rãi qua bên sa lon đằng kia...
Cố Tư Vũ ngây ngẩn nhìn sự tình phát sinh, bị động tác lay vai của Adam làm giật mình. Cô quay lại, ngạc nhiên thốt lên "Adam? Sao cậu lại qua đây?"
Adam giơ giấu yên lặng trước miệng, lén lút nhìn quanh một vòng rồi mới ghé sát xuống bên tai cô nói nhỏ, cô để ý thấy trên mặt cậu ta đều là kinh hồn thất sắc tới độ tái xanh.
"Cái kia, Cố tiểu thư, ông chủ bởi vì cô gái vũ công kia đụng vào bây giờ chính mình chán ghét làm tự thương bản thân... xin cô hiện thời cứu a." Cậu ta khổ sở nói.
"Tôi? Tôi thì giúp được gì?"
Sợ rằng mới lại gần đó đã bị Tu Thần Khước giống lần trước bóp chết mất.
"Cầu xin cô a, cô liền khuyên nhủ ông chủ mấy câu, hoặc là dỗ ngài ấy..." Adam sợ cô từ chối nói không ngừng.
"Thân thể ngài ấy gần đây luôn không tốt đẹp, bây giờ còn chính mình làm bị thương, sợ rằng chút nữa tính khí không tốt đem cô gái kia giết chết tại chỗ, cô coi như niệm tình nhiều năm ông chủ luôn chiếu cố cô giúp đỡ ngài ấy cũng coi như giúp người giữ mạng, làm việc thiện một lần a..."
"Dừng lại..." Cố Tư Vũ bị cậu ta nói tới độ đầu choáng mắt hoa, không tiếp thu nổi liền giơ tay ra ngăn cản.
Đây là muốn kéo cô vào một huyệt cùng chết chung hả trời?
Tâm tính hắn không tốt, cô có ngốc mới đi tự mình đi chọc vào mãnh thú.
"Tôi e rằng không..."
Cô còn chưa kịp từ chối, Adam đã ở trước mặt cô khom người cúi xuống "Cố tiểu thư, chỉ có cô mới giải quyết được mọi việc mà thôi."