Tôi Trở Nên Nổi Tiếng Sau Khi Làm Bảo Mẫu Cho Một Nhóm Nhạc Nam Hàng Đầu

Chương 11: Kỳ Tà run rẩy, tay ướt đẫm




"Ứng Lê. "Dương Hữu An chạy nhanh tới, thấy Ứng Lê còn chưa đi, trong lòng cảm thấy may mắn.

Ứng Lê thấy hắn lo lắng chạy tới, cho rằng đã xảy ra chuyện gì: "Sao vậy?"

Dương Hữu An thở hổn hển, đưa đồ trong tay cho Ứng Lê: "Bánh táo, cậu quên cầm rồi."

"Vừa rồi tôi vội quá nên quên mất." Ứng Lê nói với giọng tiếc nuối. "Cảm ơn, đã làm phiền cậu rồi."

Dương Hữu An nói: " Không sao, tôi đưa cậu đến cổng trường."

"Ứng Lê! "Giọng nói trong trẻo của người đàn ông vang lên.

Ứng Lê theo phản xạ có điều kiện ngước mắt nhìn qua.

Dưới gốc cây ngô đồng, một thanh niên cao lớn đội mũ đeo khẩu trang đang vẫy tay chào cậu, ánh hoàng hôn chiếu xuyên qua tán lá cây ngô đồng, kéo dài bóng hắn, khiến dáng người của hắn trông càng cao hơn.

Ứng Lê căng thẳng, chạy chậm tới: "Sao cậu lại xuống xe? Bị fan nhận ra thì sao?"

Trường học của cậu có không ít người hâm mộ Number, bộ dáng của Thẩm Nghiêu quá bắt mắt, cho dù họ không biết hắn là thành viên của Number, họ vẫn sẽ bị bao vây.

"Tôi sợ cậu không tìm được, liền xuống dưới chờ." Thẩm Nghiêu thản nhiên cười, "Tôi che dấu như vậy, ai biết được."

Ứng Lê hạ thấp giọng, nói: "Có chút hồng... mắt người độc, chỉ cần cậu lộ đầu tóc bọn họ đều có thể nhận ra."

Thẩm Nghiêu làm ra vẻ mặt kinh ngạc nói: "Có phóng đại như vậy không?"

"Đương nhiên là có."Trong lớp có vài bạn học nữ theo đuổi ngôi sao, Ứng Lê đã chứng kiến ​​khả năng nhận biết thần tượng của các cô chỉ bằng một cái bóng.



"Ứng Lê, anh ta là ai vậy?" Dương Hữu An người bị bỏ lại, đuổi theo cậu, nghe giọng điệu quen thuộc của họ, giống như là người quen.

Ứng Lê nói: "Ông chủ của tôi."

Ông chủ?

Dương Hữu An cho rằng ông chủ ít nhất cũng là một người trung niên ba mươi bốn mươi tuổi, không ngờ lại trẻ như vậy.

Người thanh niên trước mặt cao hơn hắn nửa cái đầu, dưới vành mũ có đôi lông mày và đôi mắt sắc sảo, thân hình cường tráng, nhìn rất khó khiêu khích, hơn nữa hắn lại đứng quá gần với Ứng Lê, giống như là trong đem đối phương nhốt lại trong lãnh địa của mình.

Khi từ 'ham muốn chiếm hữu' xuất hiện mạnh mẽ trong đầu Dương Hữu An, hắn cảm thấy mình quá tầm thường, không phải ai cũng đồng tính như hắn thích đàn ông.

Hắn kiền chế cảm xúc, lễ phép chào hỏi Thẩm Nghiêu: "Chào ông chủ, tôi là bạn cùng phòng của Ứng Lê, Dương Hữu An."

"Xin chào, cứ gọi tôi là anh Thẩm." Thẩm Nghiêu vươn tay về phía hắn.

Dương Hữu An kinh ngạc, sau đó đưa tay cầm tay đối phương, tay Thẩm Nghiêu rất lớn, thon dài mạnh mẽ, hắn lắc một cái muốn thu tay lại, lại cảm giác giác lực đạo trên tay càng lúc càng lớn. Đôi mắt Thẩm Nghiêu giấu dưới vành mũ, như cười như không, Dương Hữu An thấy từ trong nụ cười này có mang theo uy hiếp.

Hắn nở nụ cười nói: "Tay anh Thẩm thật mạnh."

Thẩm Nghiêu nhướng nửa bên lông mày: "Tôi thích tập thể hình, bình thường luyện tập rất nhiều."

Dương Hữu An không chịu thua, sức lực được kích thích lên, gân cốt và thịt của hắn cũng không phải trắng nõn, trên tay cũng tăng thêm chút lực đạo: "Trùng hợp thay, tôi cũng thích thể thao, giỏi đấu vật và đấu kiếm. Còn anh Thẩm thì sao?"

"Tôi cũng khá thích, nhưng tôi thích nhất là quyền anh, vật lộn." Thẩm Nghiêu cười không chút cảm xúc.

Cuộc cạnh tranh thầm lặng diễn ra giữa hai người, khi nhìn kỹ hơn, người ta sẽ nhận thấy cánh tay của họ nổi lên những đường gân xanh.

Một tiếng còi chói tai vang lên.

"Đang nói chuyện gì vậy? Lão Trương đã mấy lần thúc giục rồi."Lại một giọng nói xa lạ vang lên, khác hẳn với giọng nói khàn khàn của Thẩm Nghiêu, giọng nói này càng ôn hòa, nhưng càng dịu dàng thì lại càng nguy hiểm.

"Ngay lập tức." Ứng Lê nghe ra đây là giọng của Tống Tức Mặc, cậu không chú ý tới bầu không khí không khí căng thẳng giữa Thẩm Nghiêu và Dương Hữu An, nói với Dương Hữu An," Chúng tôi phải đi rồi, lần sau gặp lại."

Dương Hữu An dẫn đầu thả tay ra, gật đầu với cậu.

Thẩm Nghiêu đột nhiên cảm thấy tâm tình vô cùng thoải mái, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Sau khi lên xe, Ứng Lê nhìn thấy Kỳ Tà cũng ngồi ở ghế sau, tựa người vào cửa sổ, đội mũ che mắt, cũng không biết có đang ngủ hay không.

Ứng Lê ôm cặp sách vào lòng, thắt dây an toàn: "Sao các cậu lại ở đây?"



Tống Tức Mặc dựa người về phía trước, chống tay lên lưng ghế trước và nói: "Đặc biệt đến đón cậu, cậu sẽ không cho rằng thực sự chỉ là tiện đường chứ?"

Ứng Lê: "..." Không có ông chủ nào tới đón nhân viên cả.

"Các cậu là người của công chúng, vạn nhất bị người ta chụp......"

Thẩm Nghiêu nói: "Nào có nhiều vạn nhất như vậy, vặn vẹo khiến người ta nghi ngờ, nhưng hào phóng rộng lượng ngược lại sẽ không ai chú ý."

"Đúng rồi, vừa rồi có một số nữ sinh viên đến muốn thêm Wechat của Thẩm Nghiêu chúng ta "Tống Tức Mặc nửa đùa nửa thật nói.

Thẩm Nghiêu trừng mắt nhìn hắn, vội vàng giải thích: "Ứng Lê cậu đừng nghe anh ta nói bậy, tôi một người cũng không thêm."

Ứng Lê mỉm cười, sau đó nghĩ đến có người hỏi tài khoản WeChat, nhóm họ quá chói mắt, đi tới đâu cũng là sự tồn tại thu hút sự chú ý của mọi người.

Địa điểm tập trung là nhà hàng ẩm thực Tứ Xuyên với không gian sang trọng, đội ngũ chương trình đã bao toàn bộ cửa hàng.

Ứng Lê đến bàn nhân viên công tác, đều là người trẻ tuổi, cho nên không khí cũng rất sôi động.

Ứng Lê sau khi ngồi xuống cởi khẩu trang ra, ngồi bên cạnh cậu là trợ lý chụp ảnh, một chị gái khoảng hai mươi bảy tuổi.

Trợ lý chụp ảnh đã vào nghề được ba năm, đã quen nhìn những anh chàng đẹp trai trong ngành, cô cho rằng mình đã miễn nhiễm với sắc đẹp, nhưng khi nhìn thấy Ứng Lê, cô không khỏi kinh ngạc trước vẻ đẹp này. khuôn mặt cậu sáng sủa và sạch sẽ, cô đã vô tình yêu khi nhìn thấy nó.

Ứng Lê nhận ra ánh mắt của cô, quay đầu hỏi: "Chị, trên mặt em có cái gì sao?"

Trợ lý chụp ảnh: "A a a cậu ấy gọi tôi là chị!!!"

Cô chậm lại, giọng điệu vẫn hưng phấn: "Cậu, lông mi của cậu dài quá, da cũng trắng, lỗ chân lông cũng không có, giống như sữa vậy...."

"Vậy sao? "Ứng Lê nâng kính trên sống mũi, cười cười, "Tôi không chú ý lắm."

Trợ lý chụp ảnh lại một lần nữa bắt gặp động tác Ứng Lê cầm kính, ôm tim một lúc mới hồi phục lại.

Ứng Lê không biết uống rượu, chỉ uống nước trái cây, lúc nào mọi người cùng nâng chén cậu cũng uống theo, uống hai ba ly thì có chút muốn đi vệ sinh.

Trong phòng có người đang hút thuốc, Tống Tức Mặc đi ra hít thở một hơi, vừa ra khỏi cửa đã bị ai đó đụng vào ngực.

Cả hai đều bị ngã vì cú va chạm đó, Tống Tức Mặc vỗ nhẹ bộ quần áo nhăn nheo nói: " Làm gì mà vội thế?"

"Xin lỗi, tôi muốn đi vệ sinh, bạn có biết nhà vệ sinh ở đâu không?" Ứng Lê lần đầu đến đây, còn chưa biết rõ phương hướng, tìm hồi lâu cũng không biết nhà vệ sinh ở đâu.

Mặt Ứng Lê hơi đỏ, Tống Tức Mặc đoán rằng cậu đang kìm nén, cũng không có ý định trêu chọc người khác: "Đi thẳng từ đây, đi đến lối vào thứ hai, sau đó rẽ trái."



"Cảm ơn."

Tống Tức Mặc nhìn thấy bóng lưng vội vã của cậu, im lặng mỉm cười, đột nhiên cảm thấy trong mũi vẫn còn thoang thoảng mùi hương trái cây nồng nặc.

Trong nhà vệ sinh có ngăn, Ứng Lê có chút khó khăn nhịn xuống, vừa bước vào nhà vệ sinh liền mở cửa ngăn gần nhất, sau đó lập tức sững sờ.

Trong đó có người quen.

Kỳ Tà đang đi vệ sinh thì cửa đột nhiên mở ra, hắn cũng sững sờ trong giây lát.

"Thật xin lỗi!!"

Ứng Lê giật mình, dừng lại hai giây, sau đó đóng cửa lại cho hắn, đi sang ngăn tiếp theo.

Không lâu sau, tiếng nước từ ngăn bên cạnh vang lên, đập vào tai hắn.

Kỳ Tà run rẩy, tay ướt đẫm.

Chết tiệt...