Đi vệ sinh xong, Ứng Lê thở phào nhẹ nhõm, mở cửa phòng ra, nhìn thấy Kỳ Tà đang rửa tay.
Dòng nước chảy qua lại giữa những đốt ngón tay thon dài trắng nõn, Kỳ Tà vốn định cúi đầu rửa tay, nhưng mắt thoáng nhìn thấy cánh cửa hé mở trong gương, liền lấy một chút nước rửa tay rồi rửa lại một lần nữa.
Trong gương phản chiếu thân hình cao lớn và đôi mắt cực kỳ nhợt nhạt của Kỳ Tà, Ứng Lê đứng từ xa nhìn hắn.
Đằng sau cặp kính mỏng, đôi mắt Ứng Lê lóe lên, cậu nhớ tới việc mở nhầm cửa phòng Kỳ Tà, đi đến bồn rửa gần đó, nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, vừa rồi tôi không biết có người ở trong, tôi có chút vội vàng."
Đều là con trai, Kỳ Tà có lẽ sẽ không để ý đi, hồi đi học tất cả mọi người đều đứng thành một hàng đi tiểu, thỉnh thoảng còn đùa giỡn ai đi tiểu xa hơn.
Nhưng nói thật, Ứng Lê kỳ thật khó tưởng tượng Kỳ Tà có thể cũng trải nghiệm qua chuyện như vậy, bởi vì hắn trông quá lạnh lùng, không hề tỏ ra quan tâm đến bất cứ điều gì, ở chung vài ngày Ứng Lê cũng không nói với hắn được mấy câu.
Kỳ Tà rút một tờ giấy lau tay, không có biểu cảm gì nhìn Ứng Lê trong gương: "Ừ."
Sau khi rửa tay, Ứng Lê nhìn thấy Tống Tức Mặc đứng ở rìa hành lang, ánh đền tự đầu hành lang chiếu lên mặt hắn, biểu cảm giữa hai lông mày vô cùng dịu dàng.
"Xong rồi sao?" Tống Tức Mặc nói với giọng trêu chọc, sau đó nhìn về phía sau Ứng Lê, nhướng mày. "Đội trưởng cũng đi vệ sinh à?"
Kỳ Tà không để ý tới anh ta, rời đi.
Ứng Lê đi tới hỏi: "Anh cũng đi vệ sinh sao?"
"Đi vệ sinh? " Tống Tức Mặc đột nhiên cười khúc khích. " Tôi sợ cậu không tìm được đường về nên đặc biệt đứng đây để đợi."
Ứng Lê: "Không cần..." Nơi này tuy cậu không quen thuộc lắm, nhưng cũng không khoa trương đến mức lạc đường.
Number sắp chính thức phát sóng trực tiếp, mọi người đều nâng ly chúc họ có lượng người xem bùng nổ, ăn uống vui chơi được một lúc liền giải tán.
Ăn một bữa cơm, trong danh sách wechat của Ứng Lê có thêm một số người liên lạc mới, đều là nhân viên của nhóm chương trình.
Khi họ trở về, trời bắt đầu đổ mưa nhẹ, cơn mưa như những sợi chỉ bạc cuốn trôi đi bầu không khí oi bức, họ vừa bước ra ngoài, đèn đường lần lượt sáng lên như đang chào đón lữ khách trở về nhà.
Giữa buổi chiều trời đã bắt đầu hạ nhiệt độ, Ứng Lê quên mặc áo khoác, vừa rồi ở trong phòng bao còn không cảm thấy lạnh, vừa đi ra đã có chút lạnh lẽo.
Thẩm Nghiêu còn mặc áo ngắn tay, hai tay đút trong túi quần, cơ bắp trên cánh tay săn chắc, Ứng Lê nhìn hắn, cảm thấy rất lạnh, hỏi: "Anh không lạnh sao?"
"Không lạnh, tôi chống lạnh. "Mùa đông lạnh nhất Thẩm Nghiêu cũng chỉ mặc áo tay ngắn thêm áo khoác ngoài.
Một trận gió mang theo mưa cuốn tới, Ứng Lê run rẩy, Thẩm Nghiêu tự giác nhích lại gần cậu, nghiêng người chặn hơn nửa cơn mưa gió: "Trong xe ấm áp, nhanh lên xe đi."
Xe của bọn họ dừng hơi xa, phải đi một đoạn đường mới có thể đến nơi.
Ứng Lê vừa mở ô, Tạ Văn Thời liền chui vào đáy ô, nhanh nhẹn như một con cá.
Thẩm Nghiêu đưa tay muốn kéo Ứng Lê: "Không phải cậu có ô sao?"
Tạ Văn Thời cầm lấy cánh tay Ứng Lê né ra sau, vẻ mặt đắc ý: "Em muốn ở cùng một chỗ với anh bảo mẫu."
"Cậu ấy không có tên à? "Phía sau đột nhiên vang lên thanh âm của Kỳ Tà, quay đầu nhìn lại, một đôi mắt đen kịt nhìn bọn họ, giống như suối lạnh trong núi, ý lạnh thấu xương.
Tạ Văn Thời nhăn nhó nói: "Gọi tên lạ lắm......"
"Gọi anh bảo mẫu là đủ để thân thiết rồi à? "Thẩm Nghiêu bắt chước giọng nói của hắn, sứt sẹo lại buồn cười.
Tạ Văn Thời liếc mắt, căn bản không muốn cùng hắn nói chuyện, ngược lại hỏi Ứng Lê: "Anh muốn nghe em gọi anh là gì?"
"A? "Ứng Lê không biết vì sao lại ném vấn đề này đến chỗ cậu, "Cậu cứ... Gọi tên tôi đi." Những người xung quanh về cơ bản đều gọi thẳng tên cậu, họ đều đã quen với việc đó.
"Vậy sao được, anh lớn hơn em, em phải gọi anh là anh. "Tạ Văn Thời lại dựa vào người Ứng Lê vài phần, " Vậy sau này em gọi anh là anh Tiểu Lê đi."
"Anh Tiểu Lê? gọi thật thân thiết." Thẩm Nghiêu chậc một tiếng, có chút bất mãn hỏi, "Chúng tôi đều lớn hơn cậu, sao cậu không gọi chúng tôi là anh?"
Tạ Văn Thời cười híp mắt nhìn hắn: "Đương nhiên có thể, anh Đại Nghiêu~"
"Đừng, tôi vừa ăn cơm, sắp nôn rồi." Thẩm Nghiêu rùng mình một cái, da gà nổi đầy tay.
Ứng Lê phì cười, nhìn thấy Kỳ Tà cầm ô đi trong mưa, gần như hòa làm một thể với bóng đêm.
Tạ Văn Thời vẫn vui vẻ cọ lên người Ứng Lê, Thẩm Nghiêu cười lạnh một tiếng, hắn không mang dù, trực tiếp chạy vào trong màn mưa, rất nhanh liền biến mất không thấy tăm hơi.
Hai người chen chúc trong một cái ô vẫn có chút miễn cưỡng, Tạ Văn Thời dứt khoát ôm lấy vai Ứng Lê, hai người cũng có chiều cao ngang nhau, vai kề vai, nhìn qua có chút đẹp mắt.
Thẩm Nghiêu vừa chui vào trong xe, một giọng nói lạnh như băng liền vang lên.
"Ngồi phía trước."
Kỳ Tà cũng không nhìn hắn nói: "Có mùi rượu."
"Vậy sao? " cầm quần áo của mình ngửi ngửi, đúng là có mùi rượu. "Tôi uống không nhiều, cậu chịu đựng chút được không?"
Kỳ Tà mở mắt, nghiêm túc nhìn hắn, gằn từng chữ một: "Ngồi ở phía trước."
Bình thường chỉ cần Kỳ Tà không vừa lòng liền dùng loại giọng điệu này nói chuyện, Thẩm Diệu lạnh lùng nhìn hắn nói: "Được, cậu là đội trưởng, nghe lời cậu."
Kỳ Tà rất cao lãnh, lạnh lùng giống như một người gỗ không có sức sống, từ lúc bắt đầu chương trình tuyển chọn, thái độ của hắn vẫn lạnh lùng như vậy, rất ít khi thấy hắn cười, cũng rất ít lúc thấy hắn tức giận, lần tức giận duy nhất là bởi vì có một thực tập sinh tay chân không sạch sẽ trộm đồ của hắn, hắn đánh cho người ta mặt mũi bầm dập, còn vào bệnh viện, tiếp theo chính là người trộm đồ kia chủ động rút khỏi cuộc thi. Lúc đó chuyện này ầm ĩ rất lớn, nhưng không ai tiết lộ ra ngoài.
Bình thường có thể sẽ chỉ lãnh đạm và thờ ơ, nhưng sẽ không có tính người khi hắn lạnh lùng và tàn nhẫn. Loại người này rất nguy hiểm, mọi người đều có chút sợ hãi hắn.
Trên ghế lái phụ có một cái cặp, là của Ứng Lê, Thẩm Nghiêu xách lên, còn rất nặng, lại không khỏi nhếch khóe miệng, người thơm, cặp cũng thơm.
Ứng Lê đưa Tạ Văn Thời lên xe rồi quay trở lại, vừa định đưa tay kéo cửa xe, cửa sổ bỗng nhiên hạ xuống, Thẩm Nghiêu thò nửa cái đầu ra nói: "Cậu ngồi phía sau đi, đội trưởng chê trên người tôi có mùi rượu, sẽ lan đến chỗ anh ấy."
"Được." Ứng Lê cười đáp ứng, thấy hắn ôm cặp của mình trong lòng, nói:" Vậy cậu đưa cặp cho tôi đi."
Thẩm Nghiêu siết chặt cặp như ôm một món bảo bối: "Tôi cầm cho cậu, đảm bảo sẽ không mất."
Ứng Lê đi ra ghế sau, kéo cửa xe muốn đóng lại nhưng bị một bàn tay to vừa vặn kẹt lại.
Tống Tức Mặc mở cửa xe, nhướng mày: "Ngồi phía sau?"
Ứng Lê gật đầu, dịch vào trong một chút, nhường chỗ cho hắn.
Tống Tức Mặc chống cửa xe, ánh đèn mờ ảo làm mờ nụ cười trên mặt hắn: "Tôi cao như vậy sao? Lui nữa sẽ chen vào người đội trưởng."
Vừa dứt lời, Ứng Lê liền đụng phải chân Kỳ Tà.
Chất liệu quần áo mùa hè mỏng manh, nhiệt độ cơ thể nóng rực xuyên qua chất liệu quần áo truyền đến lòng bàn tay, Ứng Lê bị bỏng một chút, cậu rụt tay lại: "Thật xin lỗi."
Kỳ Tà không để ý tới cậu, hay nói đúng hơn là không quan tâm chút nào..
Tống Tức Mặc cùng Kỳ Tà đều không uống rượu, trên người Tống Tức Mặc có một loại hương gỗ nồng nặc, không hề có tính công kích, ôn hòa và dịu dàng bất luận ai cũng sẽ thích hắn, mùi vị trên người Kỳ Tà giống như tuyết, trong trẻo nhưng lạnh lùng, xa cách. Hơi dựa sát một chút sẽ hóa thành một vũng nước, lại từ trong kẽ ngón tay len lén chạy qua, nắm cũng nắm không được.
"Ngồi thẳng như vậy?" Tống Tức Mặc nhìn Ứng Lê, đột nhiên mỉm cười, "Thư giãn đi."
Bị hắn nhắc nhở như vậy, Ứng Lê mới nhận ra lưng mình vẫn ưỡn thẳng, chẳng trách mệt đến thế, tựa lưng vào ghế như bị xẹp hơi, hai chân thả lỏng, di chuyển sang bên cạnh một chút. Ở nơi cậu không nhìn thấy, mấy ống quần vô thức dây dưa cọ xát vào nhau.
Tống Tức Mặc sờ vào chân cậu và nói: "Cậu đã đọc tin nhắn hôm qua tôi gửi chưa?"
Tối hôm qua Ứng Lê phát sóng trực tiếp, không biết Tống Tức Mặc đã gửi tin nhắn cho mình, nói: "Tôi còn chưa kịp nhìn, trở về tôi xem có được không?"
Tống Tức Mặc cười híp mắt nhìn cậu: " Được."
Không biết từ lúc nào, Kỳ Tà mở cửa sổ xe, bên ngoài trời mưa to, một cơn gió mát lùa vào, xua tan cái nóng trong xe.
Kỳ Tà có vẻ rất thích đội mũ, chiếc mũ bóng chày rộng và to của hắn dày đến mức khó nhìn rõ khuôn mặt, Ứng Lê nghĩ rằng hắn đang ngủ, trong khi Thẩm Nghiêu cũng đang ngủ ở ghế phụ, cúi đầu xuống và vùi toàn bộ khuôn mặt vào trong cặp.
Tiếng mưa rơi trên cửa sổ xe rất dễ ngủ, đầu Ứng Lê cũng có chút nặng nề, vừa định nheo mắt ngủ một lúc, Tống Tức Mặc đột nhiên hỏi cậu: "Người đứng ở cổng trường hôm nay có phải người bạn đã gọi cho cậu tối hôm đó không?"
Ứng Lê: "Đúng vậy."
Tống Tức Mặc nhẹ nhàng nói: "Có phải là bạn cùng lớp không?"
Ứng Lê: "Không phải, cậu ấy đến từ khoa thể thao."
"Vậy sao hai người lại ở chung một ký túc xá? " Tống Tức Mặc khẽ cau mày.
Trong xe còn có người đang ngủ, Ứng Lê nhẹ nhàng nói: "Ký túc xá của chúng tôi rất lộn xộn, người của các khoa khác có thể ở cùng nhau, ngoài ra còn có hai người ở khoa mỹ thuật và khoa tiếng Trung..."
Tống Tức Mặc học đại học tại một trường ở Úc, có vẻ rất thích thú với cuộc sống đại học ở Trung Quốc, vẫn hỏi đông hỏi tây, hai người rất nhanh liền bắt đầu trò chuyện.
Trong vô thức, đã tới Bích Thủy Loan, xe chạy vào gara ngầm, vừa dừng lại, cửa xe bên cạnh mở ra, Kỳ Tà cũng mặc áo len và đội mũ, đầu cúi xuống rời khỏi xe, mỗi một hành động đều mang theo một cơn gió nhỏ.
Ứng Ly sờ mũi, nhỏ giọng nói: "Có phải chúng ta vừa làm phiền anh ấy không?"
"Cậu ta chính là như vậy. ", Tống Tức Mặc nhún vai.
Khi đang mơ màng ngủ, Thẩm Nghiêu nghe thấy có người đang gọi mình.
"Thẩm Nghiêu, tỉnh dậy, xuống xe đi."
Hắn ngơ ngác mở mắt ra, nhìn thấy một thiếu niên đứng trước mặt mình, lưng gầy gò, gió nhẹ thổi tóc cậu, trên người mặc một chiếc áo phông rộng, ôm lấy vòng eo đẹp đẽ không thấy rõ.
Hình ảnh quá tốt đẹp cho nên có chút không chân thật, vì thế hắn liền vươn tay nắm lấy cổ tay thiếu niên, cảm giác mịn màng mang theo chút mát lạnh, nhỏ nhắn đến mức một tay cũng có thể cầm trọn.
Ứng Lê nhẹ nhàng chạm vào hắn: "Anh làm sao vậy?"
Thẩm Nghiêu dùng tay còn lại đỡ đầu, vẻ mặt thống khổ nói: "Rượu lên rồi, đau đầu."
Hắn vịn vào cánh cửa xuống xe, chân dài vấp suýt ngã xuống đất, Ứng Lê nhanh tay vội đỡ lấy hắn, "Anh không sao chứ?"
"Tôi dìu anh vào đi. " Ứng Lê kéo tay hắn khoác lên vai mình," Sao lại say như vậy?"
Thẩm Nghiêu đè một nửa trọng lượng cơ thể lên người Ứng Lê.
Bả vai thiếu niên nhìn gầy nhưng cũng không yếu đuối, từng bước từng bước đi kiên định vững vàng, Thẩm Nghiêu lại ngửi thấy mùi thơm kia, lúc này không phải nhàn nhạt, mà là rõ ràng từ trên người Ứng Lê tản ra, tràn ngập khoang mũi của hắn, hắn nhịn không được nghĩ, sao có người có thể thơm như vậy ~~....
Bọn họ dù không uống rượu, nhưng dù sao cũng phải có người uống chứ.
Đêm nay nói là liên hoan, thực tế chính là một buổi xã giao, truyền thông Tinh Việt có vài lãnh đạo cấp cao đều tới, xã giao trên bàn ăn cho tới bây giờ đều không thể thiếu rượu, trong nhóm bọn họ một người có thể uống cũng không có, vậy không được.
Ứng Lê đỡ hắn về phòng, thấy hắn say còn nói: "Tôi đi nấu canh rượu cho anh, anh uống xong rồi ngủ sẽ dễ chịu hơn."
Thẩm Nghiêu nằm ở trên giường, híp nửa mắt, mơ mơ màng màng nói: "Được..."
Cạch một tiếng, cửa phòng ngủ nhẹ nhàng khép lại, Thẩm Nghiêu mở mắt, đôi mắt sáng ngời.