Ngày đi nộp đề, Ứng Lê nói với Trương Thiếu Lăng xin nghỉ một ngày, đối phương rất sảng khoái đáp ứng.
Ăn sáng xong, Number tới trung tâm thể thao Olympic diễn tập, đoàn quay phim cũng đi quay tài liệu, Ứng Lê tự mình đi xe đến trường, buổi khai mạc diễn ra vào buổi chiều, cậu phải về ký túc xá để chuẩn bị, sửa lại báo cáo.
Đẩy cửa ký túc xá ra, liền thấy Dương Hữu An ngồi bên cạnh bàn.
Ứng Lê đi đến vị trí của mình, đặt cặp sách xuống: "Sao cậu về rồi?"
"Tôi mang đồ đến cho cậu. "Dương Hữu An đứng lên, đưa túi trong tay cho Ứng Lê nói, " Lần trước không phải cậu nói cậu muốn ăn bánh mứt táo bên ngoài trường học sao? Mẹ tôi liền nướng một chút để tôi mang tới, khẳng định ngon hơn bên ngoài, cậu thử đi."
Đôi mắt đen của Dương Hữu An tràn ngập sự chân thành, làm cho người ta khó lòng từ chối.
* Chỗ này thấy dịch ra là "mắt hắc bạch phân minh", rồi cái gì mà"trắng ngần", có "đen trắng" nữa nên để đen thôi ha, mấy cái kia hơi kì.*
Bánh táo trong túi được cắt ngay ngắn, phía trên rắc vừng trắng và nho khô, nguyên liệu rất đầy đủ, mỗi chiếc đều được đóng gói riêng lẻ, thể hiện sự cẩn thận.
Ứng Lê nếm thử một miếng, Dương Hữu An nhìn chằm chằm vào môi cậu, không hiểu sao bắt đầu cảm thấy căng thẳng.
Bánh táo tàu mềm mại, táo đỏ hỗn hợp với sữa trong nháy mắt tràn ngập trong miệng, Ưng Lê đã lâu không được ăn bánh táo đỏ ngon như vậy, không khỏi cong cong con mắt.
Dương Hữu An bị nụ cười này lan nhiễm, ý cười trong mắt lan ra: "Ăn ngon không?"
Ứng Lê gật đầu: "Ngon, ngon hơn bên ngoài nhiều lắm."
Mặc kệ Ứng Lê khách khí khen hay là thật lòng khen ngợi, Dương Hữu An đều cảm thấy vô cùng hài lòng.
Nhìn bên môi cậu một chút vụn bánh ngọt, Dương Hữu An đưa tay muốn giúp cậu lau, Ứng Lê lại theo bản năng né tránh: "Sao vậy?"
Động tác né tránh của cậu giống như một mũi kim đâm vào lòng Dương Hữu An, tay hắn dừng lại giữa không trung, siết chặt rồi thả lỏng, cuối cùng vẫn thu lại, chạm nhẹ vào khóe môi, nói: "Dính vào."
"Vậy sao? "Ứng Lê giơ tay lên chạm vào, đầu ngón tay có thêm một ít vụn táo tàu màu nâu sẫm, " Cảm ơn."
Thấy cậu đã ăn xong một miếng, Dương Hữu An mới cảm thấy cậu thực sự khen ngon: " Mẹ tớ còn lo cậu không thích."
Ứng Lê lau ngón tay: "Sao có thể, tay nghề của dì rất tốt."
Dương Hữu An: "Cậu thích là tốt rồi, những thứ này cậu cầm đi."
"Vậy thì tôi không khách sáo đâu, "Ứng Lê nhận lấy, nói cảm ơn, " Thay tôi cảm ơn dì, và cũng cảm ơn cậu."
Dương Hữu An: "Cậu với tôi còn khách khí cái gì..."
Ứng Lê đeo kính lên, mở máy tính sửa chữa phần mở đầu, ngũ quan trên khuôn mặt cậu đặc biệt ưu tú, chân núi dốc, xương mũi cao thẳng, màu môi đỏ nhạt, khi nghiêm túc với công việc môi sẽ nhẹ nhàng mím lại, khi gặp phải vấn đề lông mày sẽ vô thức co lại một chỗ, mang theo một sức hút riêng.
Rõ ràng là kính gọng đen bình thường, Dương Hữu An lại cảm thấy cậu đeo kính trông đẹp hơn bất kỳ ai khác.
Lần thay đổi này kéo dài hai tiếng, Ứng Lê xoa xoa cái cổ đau nhức, mở điện thoại ra thì thấy đã gần trưa.
"Cổ cậu đau à? Có muốn tôi giúp cậu ấn không? "Phía sau đột nhiên có người lên tiếng.
Ứng Lê quay lại, thấy Dương Hữu An còn ngồi bên cạnh bàn học của một người bạn cùng phòng khác: "Cậu còn chưa đi à?"
"Đợi cậu cùng ăn cơm" Dương Hữu An hỏi, "Ăn ở căn tin?"
"Được."Ứng Lê đứng dậy, sắc mặt đột nhiên thay đổi, nói:" Chân tôi tê dại."
Dương Hữu An: "Tôi cũng vậy." Ứng Lê ngồi hai tiếng, hắn cũng ngồi hai tiếng.
Hai người không hẹn mà cùng nở nụ cười.
Thời gian mở đề là hai giờ chiều, Dương Hữu An nói muốn đi theo cậu nghe một chút.
Ăn cơm trưa xong, hai người cùng đi đến phòng học, Dương Hữu An nói: "Dù sao tôi cũng không có việc gì để làm."
Ứng Lê quay đầu nhìn hắn: "Cậu không về nhà?"
Dương Hữu An nhún nhún vai nói: "Một mình ở nhà khá nhàm chán."
"Báo cáo mở đề nghe có lẽ cũng nhàm chán, hơn nữa còn không thể chơi điện thoại." Ứng Lê cười với hắn.
Bọn họ đi dưới bóng cây, lá cây rậm rạp cắt ánh mặt trời thành từng mảnh nhỏ, một tia sáng chiếu vào mặt Ứng Lê như ảo như mộng, khiến cậu không thể nhìn rõ, trong nháy mắt đó, Dương Hữu An hy vọng con đường này dài hơn một chút thì tốt rồi, thật muốn cứ như vậy đi tiếp với cậu.
"Không sao đâu."Trái tim Dương Hữu An run lên, vô thức nói: "Có em thì không nhàm chán."
Hắn gần như buột miệng thốt ra câu này trong đầu, chợt nhận ra có một số ẩn ý kỳ lạ bên trong mà chính hắn cũng không để ý, nên nhanh chóng nói thêm: "Ý tôi là có người nói chuyện cùng nhau cũng không hề nhàm chán."
Nhưng Ứng Lê cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy mình thực sự quá trượng nghĩa.
Ứng Lê rút thăm được vị trí thứ ba, bởi vì công tác chuẩn bị giai đoạn đầu làm rất đầy đủ, nên khi giáo viên đã hỏi cậu đã trả lời trôi chảy tất cả các câu hỏi, thuận lợi thông qua bảo vệ mở đề.
Hai người cùng nhau ra khỏi phòng học, Dương Hữu An hỏi cậu: "Hiện tại thời gian còn sớm, cậu muốn trở về làm việc sao?"
"Ừ. "Ứng Lê nói, sắp đến giờ ăn tối rồi, cậu phải về nấu cơm tối.
Dương Hữu An: "Nếu không tôi..."
Nói được nửa câu, điện thoại của Ứng Lê vang lên, cậu lấy ra: "Ngại quá, tôi nghe điện thoại."
Là cuộc gọi thoại của Thẩm Nghiêu, Ứng Lê ấn nút kết nối, giảm âm lượng xuống, chỉ có mình cậu mới nghe được.
"Kết thúc chưa?" Bên kia hỏi.
Ứng Lê: "Kết thúc rồi."
Thẩm Nghiêu: "Mọi chuyện có suôn sẻ không?"
Ứng Lê nói: "Thuận lợi, thầy rất tốt, không làm khó tôi."
"Chúc mừng." Thẩm Nghiêu nói, "Giám đốc Lý nói tối nay liên hoan, cậu vẫn ở trường phải không? Chúng tôi sẽ đến đón cậu."
Ứng Lê có chút kinh ngạc: "Tôi cũng đi sao?"
Thẩm Nghiêu: "Ừ, tất cả mọi người đi."
"Không sao đâu, "Ứng Lê lại nói, "Anh không cần đến đón tôi, chỉ cần cho tôi địa chỉ, tôi sẽ tự đi taxi."
Nếu là không cẩn thận bị người nhận ra, sẽ phải gây nên bao lớn phản ứng đây?
Đầu kia điện thoại, giọng Thẩm Nghiêu nhẹ nhàng: "Tiện đường."
Cúp điện thoại, Ứng Lê hỏi Dương Hữu An: "Xin lỗi, Cậu vừa rồi muốn nói cái gì?"
Động tác chỉnh âm lượng theo bản năng của Ứng Lê bị Dương Hữu An nhìn thấy, nhíu mày, trong lòng cảm thấy rất không vui, nhưng vẫn đè nén xúc động, cũng không hỏi là ai gọi điện: " Tôi nói tôi đưa cậu qua, dù sao tôi cũng không có việc gì."
Ứng Lê: "Không cần đâu, sẽ có người đến đón tôi."
Dương Hữu An siết chặt đốt ngón tay, cổ họng đau rát, "Người đó là ai?"
Ứng Lê ở trường học không xã giao, bạn bè bên cạnh Dương Hữu An trên cơ bản đều biết, quan hệ tốt cũng chỉ có vài người, vậy ai sẽ đến đón cậu?
Ứng Lê: "Ông chủ của tôi."
Một nụ cười hiện lên trên mặt cậu.
"Vậy ông chủ của cậu khá chu đáo."Dương Hữu An giật khóe miệng, trong lời nói có vị chua mà chính hắn cũng không nhận ra.
Buổi chiều, nắng cũng không nóng lắm, một chiếc Mercedes Benz màu đen xe bảo mẫu dừng ở cổng trường đại học Nam Thành, dưới gốc cây ngô đồng cao lớn, một người đàn ông cao lớn được che kín từ trên xuống dưới đứng cạnh xe. Cao một mét chín, tỷ lệ vàng của tam giác ngược, thu hút sự chú ý của học sinh.
Thẩm Nghiêu đứng ở bên ngoài đã năm phút, nhìn từng đợt học sinh ra vào trước cổng trường, tràn đầy sức sống thanh xuân, hắn tựa như đã bị lây nhiễm, cảm giác chờ đợi càng thêm vui vẻ.
Từ xa, hắn đã nhìn thấy Ứng Lê đi ra, thiếu niên eo thon chân dài, dung mạo ưa nhìn nên sẽ không bị chen vào trong đám đông.
Thẩm Nghiêu đang định vẫy tay gọi hắn thì một nam sinh đột nhiên từ phía sau hét lên "Ứng Lê", sau đó chạy tới gần như sánh vai.
Sắc mặt Thẩm Nghiêu đột nhiên tối sầm.