Edit: Cá Bơn Vui Vẻ | Beta: June
***
Kết thúc hoan ái tràn trề say mê sảng khoái, Trần Uyên ôm chặt Mục Tinh Thần hô hấp nhẹ nhàng, đến khi lí trí đi mất hoàn toàn trở lại, Trần Uyên mới ít nhiều cảm thấy xấu hổ vì hành động của mình, hắn chống người dậy rút dương vật ướt sũng ra.
Một tiếng "póc" khẽ vang lên, chất lỏng nồng nặc mùi thuốc theo đó chảy ra ngoài cơ thể, nhưng Trần Uyên chú ý thấy những thứ chảy ra từ bên trong không có tinh dịch của mình.
Hắn khẽ nhíu mày lại.
Lần trước làm trong nước không thấy tinh dịch là bình thường, tại sao lần này cũng không có?
"Ưm... Buồn ngủ quá, con ngủ một lát đây." Chữ cuối vừa dứt, Mục Tinh Thần duy trì tư thế mở rộng hai chân, mệt đến ngủ thiếp đi.
Trần Uyên nhìn người nháy mắt đã ngủ say, lần nữa cắm ngón tay vào hậu huyệt tạm thời không thể nào khép lại của đồ đệ, ngón tay cẩn thận đào vét một vòng, lúc kéo ra chỉ có chất lỏng thơm ngọt.
Nhận thấy tinh dịch đã biến mất trong cơ thể của Mục Tinh Thần, Trần Uyên nhất thời chìm vào mê mang, tại sao lại... không thấy?
...
Mục Tinh Thần tỉnh lại đã thấy mình nằm trên giường hàn băng, trong phòng chỉ có mình cậu, dưới giường là một đống chăn đệm: "... Nóng thế này sao sư tôn còn đắp chăn cho ta làm gì."
Cậu trở mình ghé lên giường bàn băng, thoải mái kêu hừ hừ.
"Hệ thống, sư tôn đi đâu rồi?"
"Không rõ."
Mục Tinh Thần mở to mắt, nhìn hệ thống bay bay trên không trung, hơi kỳ quái hỏi: "Sao thế giới này thường không thấy hệ thống đâu vậy?"
"Ký chủ không cần tôi làm bạn."
"Đúng vậy, tôi có sư tôn rồi mà nhỉ~"
"..." Cậu có thể khách sao một tí được không?
Hệ thống vừa thu thập số liệu được chuyển về, nghĩ đến có lẽ còn hai thế giới nữa là biết được rốt cuộc Mục Tinh Thần có thể tỉnh lại hay không, nếu như có thể tỉnh đương nhiên tất cả đều vui vẻ, nếu không tỉnh được...
Nhìn ký chủ toàn thân tràn đầy hơi thở vui sướng, hệ thống đột nhiên hỏi: "Trước khi cậu gặp tai nạn xe cộ có chuyện gì cực kỳ muốn làm không?"
"Có!" Đáp án thốt ra, nhưng khi muốn nói cụ thể là chuyện gì thì Mục Tinh Thần tạm ngừng, hơn nữa nghĩ thế nào cũng không ra đành bất đắc dĩ nói: "Quả thật tôi có chuyện cực kỳ cực kỳ muốn làm, nhưng tôi không nhớ nổi."
"À, có thể là do số liệu ghi vào làm hỗn loạn trí nhớ của cậu."
Mục Tinh Thần vội vàng truy vấn: "Số liệu ghi vào? Cái gì là số liệu ghi vào? Hiện tại tôi đang là hình thái số liệu hả?"
"Không khác lắm."
Hệ thống trả lời xong liền vội vàng offline, Mục Tinh Thần muốn đuổi theo hỏi nhưng không có cơ hội, tuy nhiên mặc kệ là số liệu ghi vào hay thứ gì khác, tóm lại mấy thế giới này trải qua vẫn rất vui vẻ, dù cậu không nhớ kỹ mấy thế giới trước đã xảy ra chuyện gì.
Lúc Trần Uyên trở về Mục Tinh Thần lại ngủ thiếp đi, quần áo ban đầu mặc quy củ trên người bị giật ra, làn da phủ kín dấu hôn mập mờ kề sát giường hàn băng, miệng nhỏ khẽ nhếch há mồm thở hổn hển, nhìn có vẻ rất nóng.
Tâm tình Trần Uyên phức tạp bước nhanh đến bên giường. Mới vừa ngồi xuống giường, người ngủ trên giường dường như cảm giác được hắn đã về, rõ ràng ngủ như chết nhưng vẫn lẩm bẩm dịch tới ôm lấy tay hắn, khuôn mặt nhỏ ỷ lại cọ cọ lòng bàn tay hắn, bất động giữ nguyên tư thế đó.
Im lặng ngồi cạnh giường một lát, ánh mắt rõ ràng tránh né của Trần Uyên cuối cùng rơi xuống quả xanh treo trên đầu Mục Tinh Thần, trái cây đã lớn hơn một chút, bên trên điểm xuyết màu trắng nhạt trông rất rõ ràng.
Nghĩ đến vô số thư tịch mình xem qua mới tìm được đáp án có khả năng nhất, Trần Uyên chớp chớp mắt, mím môi đưa ngón tay đến trên trái cây. Một giây sau, lòng bàn tay hắn xuất hiện một vết cắt, máu tuôn ra, dưới cái nhìn chăm chú của con ngươi đen như mực, chậm chạp nhỏ xuống quả cây.
Mặc dù quả đã lớn hơn không ít nhưng cũng chỉ lớn hơn giọt máu này một chút, máu lăn xuống để lại một dấu vết rồi lại tiếp tục rơi xuống, nhưng bất ngờ lại xảy ra ngay lúc này.
Chỉ thấy quả cây dính đầy máu tươi của Trần Uyên phát ra ánh sáng nhỏ yếu, bằng nhãn lực của Trần Uyên, hắn có thể trông thấy rõ ràng máu đã bị trái cây hấp thu, nháy mắt chút máu cuối cùng bị hấp thu, hắn rõ ràng cảm giác được một sự tồn tại có liên quan đến mình.
Biến hóa giống hệt với những gì viết trong cổ tịch.
Cả người Trần Uyên cứng đờ bên giường, ánh mắt chớp chớp nhìn chằm chằm trái cây sau khi thấm máu của hắn lại yên lặng tiếp, nghĩ đến đây thật sự là... Nét mặt hắn liền thoáng hốt hoảng.
Tại sao tại sao? Tại sao lại như thế?
Thế là chờ Mục Tinh Thần lần nữa tỉnh dậy khỏi giấc ngủ, vừa mở mắt liền thấy Trần Uyên đang mím môi, ánh mắt hốt hoảng.
Mục Tinh Thần vốn chưa từng thấy sư tôn như vậy bao giờ, trong ấn tượng của cậu, ngoại trừ lúc Trần Uyên ân ái với cậu là có biểu cảm biến hóa phong phút, thời gian còn lại đều là cao lãnh đạm bạc.
Thấy hắn như vậy cậu liền hơi bối rối, bỗng đứng dậy chuẩn bị đi sang hỏi chuyện, vừa có động tác liền bị Trần Uyên ôm vào trong ngực: "Sư tôn."
Trần Uyên cau mày, ánh mắt nhanh chóng xẹt qua quả cây vì động tác của Mục Tinh Thần mà lắc lư kịch liệt, khàn giọng răn dạy: "Sao lại cử động mạnh như thế, lắc rơi mất quả thì làm sao bây giờ."
"Hả?" Mục Tinh Thần kinh ngạc trừng mắt nhìn Trần Uyên, giơ tay muốn sờ quả, trước khi sờ tới tay bị đè lại, cậu ngơ ngác: "Sao thế ạ? Con cảm thấy nó lớn lên tốt lắm, không rơi đâu."
"Nếu rơi mất..." Trần Uyên không nói tiếp, nét mặt cực kỳ phức tạp nhìn đạo lữ mặt mũi đầy vẻ ngây thơ trong ngực, giờ khắc hắn phát hiện mình càng giống cầm thú.
Tiểu yêu tinh vừa hóa hình mấy tháng thì biết cái gì?
Mục Tinh Thần cũng không thật sự là hoa mới hóa hình, cảm thấy cảm xúc của Trần Uyên không ổn liền vội vàng ôm chặt cổ hắn, nhỏ giọng hỏi: "Rốt cuộc là sao ạ? Tại sao người không vui?" Nghĩ nghĩ rồi cậu bổ sung một câu: "Có phải cơ thể con có vấn đề không?"
"Ừm."
Mục Tinh Thần từng được hệ thống cam đoan nên không lo lắng mấy về cơ thể mình, thấy Trần Uyên lo lắng cho cơ thể của cậu bèn yên lòng, mềm giọng an ủi: "Con không cảm thấy khó chịu, coi như có thể có vấn đề thì chắc chắn cũng không phải vấn đề lớn."
Trần Uyên im lặng suốt hai phút, nhìn đồ đệ ngoan cố gắng an ủi mình, khàn giọng nói: "Ngươi... Có thai."
"Có gì ghê gớm đâu, chẳng phải chỉ là... cái gì?!" Mục Tinh Thần bỗng trừng lớn mắt, vẻ mặt không thể tin nhìn Trần Uyên: "Con làm sao cơ?"
Thấy cậu phản ứng mạnh như vậy, tâm tình Trần Uyên càng phức tạp hơn. Mặc dù hắn chưa từng nghĩ rằng mình sẽ có con nhưng giờ phút này cảm nhận được liên hệ yếu ớt với sinh mệnh nhỏ bé kia, trong lòng tự nhiên cũng không nỡ.
Nhưng cuối cùng vẫn phải lấy suy nghĩ của bảo bối ngoan làm chủ, bàn tay chậm rãi chuyển đến phần gáy của Mục Tinh Thần khẽ vuốt vuốt: "Nếu ngươi không thích thì ảnh hưởng cũng không lớn." Dừng một chút mới nói tiếp: "Chờ nó tự lớn lên rồi rụng ra là được."
Cả người Mục Tinh Thần vẫn còn trong trạng thái khiếp sợ mờ mịt, nghe thấy Trần Uyên nói tự lớn lên rồi tróc ra, vô thức hỏi: "Rụng ra? Rớt từ nơi nào?" Mông... Từ mông hả?
Cuối cùng câu hỏi kia cậu không hỏi ra, bởi vì quá kinh dị, trong thế giới của cậu có rất nhiều cặp đôi nam nam thai nghén con cái, nhưng... Nhưng những đứa bé đó đều được nhân giống nhờ khoa học kỹ thuật, chưa từng thấy có đàn ông tự mình sinh con đâu?!
Biết cậu bị dọa, Trần Uyên cũng không cảm thấy câu hỏi này có chỗ nào không đúng, trấn an hôn hôn lên trán Mục Tinh Thần: "Đương nhiên là từ trên đầu ngươi."
"Cái gì?! Trên đầu con?!"
Mục Tinh Thần hoảng sợ giơ tay che đầu, còn chưa kịp kinh hãi hỏi chẳng lẽ yêu tinh đều sinh con từ trên đầu, liền bị Trần Uyên nắm tay kéo xuống: "Đừng đụng nhiều vào nó."
Thấy bảo bối ngoan sợ hãi, Trần Uyên vừa ôm cậu an ủi vừa thấp giọng giải thích, chủ yếu chính là không thể đụng vào quả cây, nếu quả tiếp xúc nhiều với khí tức của hai người cha sẽ nhanh chóng sinh ra ý thức, đến lúc đó không muốn cũng không được.
Cuối cùng Mục Tinh Thần cũng hiểu được qua lời giải thích của Trần Uyên, cậu thật sự có con, nhưng con không nằm trong bụng cậu mà là mầm nhỏ treo trên đầu cậu.
Biết được chân tướng này, Mục Tinh Thần chưa tỉnh hồn nắm lấy quần áo của Trần Uyên: "Quả chính là con của chúng ta hả?"
"Ừm."
Có được đáp án khẳng định, cuối cùng Mục Tinh Thần cũng thả lỏng, vẻ mặt như vừa trở về từ cõi chết ngã oặt trong ngực Trần Uyên.
Quá tốt rồi... Hóa ra chỉ là trên đầu có em bé.
Còn Trần Uyên cho rằng cậu bị dọa sợ, ôm người không ngừng hôn an ủi.
Mục Tinh Thần hưởng thụ nụ hôn dịu dàng của Trần Uyên, cũng không biết vừa nãy có phải quá mức khiếp sợ bối rối rồi hay không mà giờ phút này tỉnh táo lại, cậu rõ ràng cảm giác được liên hệ đặc biệt giữa mình và trái cây, thân thiết và ấm áp.
Nếu nhue em bé không nằm trong bụng mình, Mục Tinh Thần nháy mắt hưng phấn hài lòng tiếp nhận, không kịp chờ vươn tay sờ quả: "Vậy, vậy nếu chúng ta luôn sờ nó, có phải nó sẽ có thể nhanh chóng sinh ra ý thức không?"
Phản ứng hưng phấn vui vẻ như vậy khiến Trần Uyên có chút chờ mong, vội vàng ừm một tiếng.
Mục Tinh Thần mau chóng kéo tay Trần Uyên đặt lên trái cây, cơ thể bị sờ mềm nhũn, mặt đỏ tới mang tai thở dốc nói: "Người sờ nhiều vào đi."
Chờ mong gần như biến thành sự thật, Trần Uyên nhìn đồ đệ ngoan mềm mại nằm trong ngực mình, khàn giọng hỏi: "Muốn đứa bé này sao?"
"Muốn!" Dù sao cũng không lòi ra từ trong bụng cậu, tại sao lại không cần con chứ!
Tất cả cảm xúc phức tạp trong mắt Trần Uyên lập tức bị vui sướng che lấp, hắn gần như không thể nào khống chế đè Mục Tinh Thần xuống giường, từng nụ hôn rơi xuống khuôn mặt của bảo bối ngoan: "Ngoan quá."
Mục Tinh Thần bị sờ quả cây cực kỳ mẫn cảm, cậu lẩm bẩm nhấc chân vòng quanh eo Trần Uyên, tràn đầy tính ám chỉ cọ cọ: "Phu quân..."
Trần Uyên đè chân cậu lại, từ chối: "Nơi đó của ngươi bị sưng rồi."
"Nhưng con không đau!"
"Bôi thuốc."
Mục Tinh Thần không tin, cảm thấy là do Trần Uyên không muốn làm tình nên mới tìm cớ, hừ nhẹ thò tay xuống muốn tự mình sờ xác nhận, bị Trần Uyên dở khóc dở cười nắm cổ tay.
"Ngoan, mang bé con ra ngoài phơi nắng mặt trời."
Nhắc đến con, dục vọng của Mục Tinh Thần hạ xuống một chút, dù sao cũng là lần đầu "mang thai" em bé, sự hưng phấn vẫn chiếm phần hơn.
Cậu lập tức bỏ suy nghĩ muốn làm tình xuống, nũng nịu bảo Trần Uyên ôm mình ra ngoài, lúc đi tới cửa mới đỏ bừng mặt hỏi: "Tại sao người sờ quả cây thì con lại cảm thấy thật thoải mái muốn ân ái? Chẳng lẽ nó còn chưa có ý thức đã là một sắc quả rồi sao?"
Vấn đề này muốn giải thích cũng khá phức tạp, Trần Uyên không muốn bé con còn chưa có ý thức đã bị hiểu lầm, bất đắc dĩ giải thích đơn giản vài ghi chép khó hiểu khô khan trong cổ tịch cho Mục Tinh Thần nghe.
Một vài thực vật hóa thành yêu sẽ giống như Mục Tinh Thần, mọc quả chính là hình thức thai nghén đời sau, mà thời điểm bé con còn ở trong quả cây dù đã có ý thức cũng không thể nào cảm giác được bên ngoài, chỉ có thể thông qua huyết mạch liên hệ cảm giác được hai người cha của mình.
Nhưng vì một nguyên nhân tương đối phức tạp nào đó, nơi thai nghén bé con liền biến thành nơi mẫn cảm nhất.
Trần Uyên không đụng vào trái cây, Mục Tinh Thần không có cảm giác gì, nhưng chỉ cần hắn đụng vào, Mục Tinh Thần liền nháy mắt mềm thành một vũng nước.