Edit: Cá Bơn Vui Vẻ | Beta: June
***
Đối với lời giải thích của Trần Uyên, Mục Tinh Thần cái hiểu cái không, nhưng mà không sao, điều này không cản trở cậu biết rằng bé con đang lớn lên bên trong quả cây, chỉ cần cậu và sư tôn thường xuyên sờ sờ quả là có thể trợ giúp trái cây nhanh chóng lớn lên có được ý thức thật sự.
Ngoài viện đã sớm bố trí tầng tầng lớp lớp không biết bao nhiêu kết giới, Trần Uyên vẫn chưa quá yên tâm, vì sau khi nhỏ máu cho quả cây, hắn phát hiện dược lực trên người Mục Tinh Thần phát tán rất mạnh.
Nghĩ đến dược lực bàng bạc có thể dễ dàng làm hắn không dự tính được chấn động tầng vách ngăn đột phá phi thăng, nhìn lại đồ đệ được hắn cho ăn rất nhiều linh lực tinh khiết, bỏ ra trăm năm mới hóa hình thành công, bây giờ nhục thể chỉ đụng một cái đã để lại dấu vết, tâm trạng hơi nôn nóng.
Thời gian dần trôi, sớm muộn gì hắn cũng sẽ không thể nào áp chế cảnh giới đột phá, một ngày nào đó sẽ phi thăng, mà hiện tại người cần quan tâm từ một biến thành hai, không thể mang theo người nhà cùng nhau phi thăng, làm sao hắn có thể yên tâm phi thăng rời đi?
Mục Tinh Thần không hề phát hiện ra tâm tư của Trần Uyên, cậu nằm trong ngực Trần Uyên phơi nắng ngoài sân, cảm xúc hưng phấn tăng vọt rồi lại nhanh chóng rút xuống, dù sao hiện tại trên đầu cậu có một đứa bé - yêu tinh!
Cậu trở mình nằm sấp trong ngực Trần Uyên, nhích lên trước hôn lên cằm Trần Uyên, đầy mắt sầu não hỏi: "Bé con sẽ nằm trong trái cây bao lâu vậy? Nếu sinh ra, đứa bé sẽ là một nụ hoa hả?"
"Đến lúc đó rồi biết."
Mục Tinh Thần tuột xuống vùi mặt vào cổ Trần Uyên, ngửi ngửi mùi thơm ngát thoang thoảng, ném ra một vấn đề khác: "Nếu sinh ra là nụ hoa, chẳng phải sẽ giống như con trăm năm mới có thể hóa hình sao? Nói không chừng nó rất ngốc, mấy trăm năm cũng chưa làm được."
Vừa nghĩ sau này mình có thể sẽ ôm một nụ hoa con trai hoặc con gái, Mục Tinh Thần không nhịn được cười một tiếng.
Trần Uyên cũng khó tránh khỏi bị vấn đề này ảnh hưởng, nếu thật sự như thế, chỉ sợ hắn nhất định phải tìm cách khác để trì hoãn thời gian đột phá.
Hơn nữa... Sau này không thể ăn dược lực biến thành chất lỏng của bảo bối ngoan được, nếu không chẳng bao lâu hắn sẽ bị ép ngênh đón thiên kiếp phi thăng mất.
Vì có thêm bé con, lần này Trần Uyên trực tiếp thông báo với chưởng môn, muốn bế tử quan, trên cơ bản tránh khỏi tình huống bị quấy rầy trong lúc đó. Giờ khắc này trong viện chẳng những có vô số tầng kết giới bảo vệ, còn có trận pháp chưởng môn tự mình bày.
Dưới sự vuốt ve của hai người cha, quả cây chỉ dài đến bằng một đốt ngón tay liền dừng lớn lên, ý thức còn chưa sinh ra vẫn như cũ.
Hơn nửa tháng đầu, sinh hoạt hai người mười phần hài hòa, nên ôm nên sờ nên ân ái vẫn duy trì như cũ, nhưng nửa tháng sau, sau khi nụ hôn của Mục Tinh Thần lần nữa bị từ chối khéo, cuối cùng cậu cũng mơ mơ màng màng nhận ra không thích hợp.
Cậu tỉnh khỏi tình dục, co chân đá vào lưng Trần Uyên, hơi thở bất ổn chất vấn: "Có phải người ghét con rồi không? Mỗi lần muốn hôn người đều không chịu!"
Trần Uyên vươn tay nắm chặt cái chân đá vào lưng mình, rút một nửa dương vật ra rồi dùng sức giã vào: "Không phải."
Khom lưng ôm lấy người vừa thoải mái lại vừa tức giận hừ hừ, Trần Uyên nhẹ nhàng dán lên môi Mục Tinh Thần, lưỡi mềm vươn ra rồi nhanh chóng rút lui. Đối mặt với đồ đệ ngoan trợn tròn mắt, hắn bất đắc dĩ ôm chặt người khàn giọng giải thích: "Không ghét bỏ ngươi mà."
"Thả... hừ hừ..." Lời tàn nhẫn vừa nói được một từ cứ thế bị đâm ép về.
Chuyển động vòng eo của Trần Uyên không chậm lại, hôn lên mắt Mục Tinh Thần nói ra ngọn nguồn: "Hôn ngươi sẽ ăn phải dược lực của ngươi biến thành nước, nếu ăn nhiều thì vi phu không thể nào ngăn chặn linh lực trong cơ thể được."
Tư vị khi quy đầu địt vào chỗ sâu bị thịt mềm điên cuồng hút giữ lại quá mỹ diệu, giọng Trần Uyên hơi bất ổn, hắn thở hổn hển nói: "Phi thăng rồi thì không thể nào ở cùng ngươi được nữa."
"Ưm ha... Vậy sao người không... A... Nói sớm...!"
"Sợ ngươi không vui."
"Hiện tại con càng không... Ưm ha... Không vui... Người không hôn con..."
Trần Uyên không ngờ đã giải thích ngọn nguồn rồi mà bảo bối ngoan không vui vẫn không chịu hôn hắn, vừa bắt đắc dĩ vừa buồn cười, nhưng nếu mềm lòng thì càng không được, nhiều nhất chỉ có thể hôn nhẹ lên môi một chút.
Làm tình xong được ôm đi tắm rửa, Mục Tinh Thần còn đang không vui vì Trần Uyên không hôn cậu, nhưng việc phi thăng quả thật sự là chuyện lớn, vì thế cậu còn cố ý lén lút hỏi hệ thống xem cậu có thể phi thăng theo không, đáp án là không xác định.
Có được câu trả lời không xác định từ hệ thống, sau khi truy vấn cũng không được đáp lại, sự chú ý của Mục Tinh Thần một lần nữa rơi lên người Trần Uyên nằm bên cạnh, hỏi hắn: "Sau khi phi thăng thì người sẽ đi đâu?"
"Tiên giới."
Tiên giới... Hình như trong cốt truyện cũng đâu có tiên giới đâu? Mục Tinh Thần không quá xác định, dù gì cậu chỉ là người qua đường Giáp, cốt truyện biết được có hạn.
Tay Mục Tinh Thần tiến vào trong quần áo Trần Uyên, sờ đường có bụng rõ ràng, nhỏ giọng hỏi: "Có thể không phi thăng không?"
Trần Uyên bắt đắc dĩ lắc đầu: " Đến lúc đó thiên đạo của thế giới này sẽ bài xích ta, thiên kiếp hạ xuống ta chỉ có thể lựa chọn phi thăng."
Quá lợi hại cũng không được?
Mục Tinh Thần hơi buồn bực: "Không cách nào né tránh hả?"
"Có lẽ là có." Vấn đề này thật sự không thể nào xác định, dù sao rất nhiều năm qua, vô số tu giả đều theo đuổi phi thăng, chưa từng nghe nói có người không muốn phi thăng, tuy nhiên nếu thật sự không muốn phi thăng, ngược lại có một con đường khác có thể đi.
Trần Uyên ôm Mục Tinh Thần, suy nghĩ một con đường khác khả thi, trầm giọng nói: "Có một biện pháp cần nghiệm chứng mới biết được hay không, có điều muốn thử nghiệm thì cần rời khỏi tông môn một thời gian."
Nếu là ngày trước, hắn sẽ để Mục Tinh Thần ở lại trong tông môn, nơi này có vô số kết giới hắn bố trí, có thể ngăn cản dược lực khuếch tán, hơn nữa chỉ cần không chủ động ra ngoài thì sẽ không có người khác đến đây. Trong tông môn có chưởng môn sư huynh và các sư đệ sư muội khác, còn có đại trận hộ sơn, phương diện an toàn không thành vấn đề.
Nhưng bây giờ hắn tình nguyện bất chấp nguy hiểm dẫn người theo bên cạnh cũng không dám để Mục Tinh Thần một mình, lại còn có bé con còn chưa sinh ra ý thức ở lại nơi này.
Vì vậy không đợi Mục Tinh Thần nói muốn đi cùng, Trần Uyên đã chủ động nói: "Ngươi đi cùng ta."
Lời đến khóe miệng Mục Tinh Thần vội vàng đổi giọng: "Vâng! Cùng đi!"
"Trên đường phải nghe lời."
"Ừm, chắc chắn sẽ nghe lời ạ!"
Cho dù đã được cam đoan, Trần Uyên cũng không cách nào yên tâm, tiểu yêu tinh vừa hóa hình không bao lâu bước vào phàm trần, sợ là không cách nào chống lại một chút dụ hoặc.
Thời gian rời khỏi tông môn là sáng ngày hôm sau, không cần chuẩn bị thứ gì nhưng không lập tức xuất phát là vì Trần Uyên cảm thấy Mục Tinh Thần vừa trải qua một lần làm tình khá kịch liệt, cần nghỉ ngơi.
Sáng sớm Trần Uyên liền im lặng rời khỏi viện che kín kết giới và trận pháp.
Ra khỏi viện không bao lâu, Mục Tinh Thần biến thành bản thể được giấu trong quần áo của Trần Uyên dùng rễ lay lay lồng ngực Trần Uyên, truyền âm nũng nịu: "Con muốn uống nước."
"Nhịn một chút trước."
Chuyện hai người rời khỏi tông môn không thể để bất kỳ ai biết, hiện tại bên ngoài tất cả mọi người cho rằng Trần Uyên đang bế tử quan đột phá tầng cảnh giới cuối cùng kia.
Trần Uyên dẫn theo Mục Tinh Thần rời khỏi tông môn thì lập tức ẩn nấp đi vào rừng cây, cẩn thận bố trí mấy tầng kết giới mới lấy Mục Tinh Thần trong ngực ra, ấm giọng nói: "Được rồi."
Hàn Sương Tuyết Liên trắng tinh lập tức biến thành một thiếu niên xinh đẹp trần trụi, Mục Tinh Thần vừa tiếp nhận nước ấm Trần Uyên đưa tới uống ừng ực, vừa phối hợp giơ tay để hắn mặc quần áo cho mình.
Trần Uyên tự tay mặc quần áo tử tế cho Mục Tinh Thần, chờ cậu uống nước xong liền cầm mặt nạ chuẩn bị trong tay đeo lên mặt cậu, thấy cậu giơ tay sờ trái cây, hắn giải thích: "Mặt nạ có thể che giấu sự tồn tại của quả, không cần lo lắng."
Mục Tinh Thần yên tâm, nhét bàn tay vào bàn tay to của Trần Uyên, hưng phấn nói: "Lên đường thôi!"
...
Tại một khách sạn nào đó trên đường phố phồn hoa, một âm thanh thần thần bí bí nói: "Nghe nói gì chưa, Trần Uyên tôn giả có đạo lữ đó!"
"Không thể nào?"
"Sao không thể, nghe nói tin tức truyền ra từ trong miệng đại đồ đệ của Trần Uyên tôn giả! Tin tuyệt đối chân thực!"
"Oa! Cái này... Đạo lữ của tôn giả là ai? Có thân phận gì?"
"Đạo lữ của hắn chính là... Đừng, đừng kéo ta mà! Ta còn chưa kể xong đâu!"
Mấy người ngồi vây quanh bàn hai mặt nhìn nhau, chờ người kia bị kéo ra khỏi tầm mắt của bọn họ, mấy người liền tụ lại một chỗ thảo luận xem đạo lữ của Trần Uyên tôn giả là nhân sĩ phương nào.
Tại một con đường phồn hoa khác, Mục Tinh Thần bị nắm tay, mặt đầy vẻ chưa thỏa mãn: "Con còn chưa kể hết với họ mà!"
Trần Uyên im lặng mấy giây mới nói: "Sau khi về tông chúng ta sẽ bổ sung lễ kết thành đạo lữ, đến lúc đó sẽ có rất nhiều đến tặng lễ, không cần như thế."
Mục Tinh Thần mặt đỏ hồng, xấu hổ giải thích: "Chình là con thích xem dáng vẻ kinh ngạc của họ!"
Đúng vậy, bây giờ chuyện liên quan đến đạo lữ của Trần Uyên lưu truyền sôi sùng sục, căn bản không phải do nhân vật thụ chính truyền ra mà do tự Mục Tinh Thần hưng phấn truyền bốn phía sau khi được dẫn ra khỏi tông môn.
Bọn họ đi hơn ba tháng, bé con đã sinh ra một chút xíu ý thức, Mục Tinh Thần cũng không phát hiện Trần Uyên nghiệm chứng thứ gì, lúc trở về khách sạn, cậu lập tức nhào vào trong ngực Trần Uyên giở trò.
Tò mò hỏi: "Hai ngày trước người nói đã tìm được biện pháp, chừng nào thì người tìm được vậy? Con vẫn luôn đi theo người sao không phát hiện gì hết."
Trần Uyên thuận thế ôm eo Mục Tinh Thần, mặc cho cậu lôi kéo quần áo mình: "Tu vi ngươi quá thấp, tất nhiên không phát hiện được."
Mục Tinh Thần giật mình, lập tức nhận ra sư tôn lại muốn nói cậu không cố gắng tu luyện, nhanh chóng nhón chân lên dùng miệng chặn miệng Trần Uyên, còn rất tri kỷ không vươn đầu lưỡi, nhưng không ngờ Trần Uyên lại chủ động hé miệng duỗi đầu lưỡi.
Bốn tháng không được hôn, Trần Uyên vừa duỗi đầu lưỡi, Mục Tinh Thần liền vô thức muốn kết thúc nụ hôn này, nhưng không đợi cậu làm động tác lui lại thì đã bị ôm cạy mở khóe miệng, đầu lưỡi của sư tôn tiến quân thần tốc.
"Ưm ưm..."
Không phải nói không thể hôn hả?
Trần Uyên đuổi theo lưỡi mềm né tránh của Mục Tinh Thần, đôi mắt chứa ý cười vươn tay vuốt ve trái cây đã dừng lớn lên kia, người trong ngực lập tức mềm nhũn, phát ra tiếng kháng nghị mềm nhũn.
Rất lâu chưa được hôn nên Mục Tinh Thần vốn đã không nhịn nổi, cộng thêm Trần Uyên gian lận sờ sờ quả nên ý chí chống cự không quá nửa giây liền mềm mại hừ hừ khuất phục.
Tuy nhiên lần này không làm đến cuối, Trần Uyên hầu hạ Mục Tinh Thần phát tiết một lần, sau khi tắm rửa liền ôm người nằm xuống.
"Thích sống ở đây ư?"
"Thích ~" Mục Tinh Thần đáp rồi ôm Trần Uyên hôn nhau dính dính, đôi mắt sáng lấp lánh bổ sung: "Bởi vì người ở đây cùng con nên con mới thích."
Tác giả có lời muốn nói:
Ban đầu muốn khó khăn trắc trở một chút, được rồi! Ngọt rồi giờ kết thúc thế giới thôi.