Edit: Moon Flower | Beta: June
Arlos nhìn thiếu niên chỉ biết nắm tay mình liếm mút, lặng lẽ thở dài. Anh đưa bàn tay lạnh buốt đó nắm dục vọng của mình, phát ra tiếng rên khe khẽ, mái tóc tán loạn che khuất đôi mắt.
"Chạm vào nó."
Bàn tay trắng nõn đang bị một bàn tay màu lúa mạch nắm lấy. Côn thịt thô to dữ tợn dồn dập chọc vào lòng bàn tay mềm mại. Nhiệt độ cơ thể của ma cà rồng rất thấp nên lúc bàn tay tiếp xúc với vật cứng nóng hổi, Mục Tinh Thần cảm thấy vô cùng thoải mái. Rất nhanh sau đó, không cần bàn tay người đàn ông giúp đỡ, cậu chủ động xóc tay xoa dịu tính khí trong lòng bàn tay.
Dù sao cảm giác được người khác an ủi khác hẳn khi mình tự thủ dâm, Arlos vô cùng tận hưởng với những động tác trúc trắc của người kia. Thậm chí anh còn dùng bàn tay còn xoa xoa mái đầu vàng óng đang dụi vào lồng ngực mình, rồi lần xuống vòng eo mềm mại, mơ hồ bóp nhẹ, hơi thở gấp gáp.
Mục Tinh Thần ngậm ngón trỏ của Arlos hút máu trong mấy phút, đến khi trong miệng không còn máu mới thì cậu mới miễn cưỡng rời đi, cậu còn dùng đầu lưỡi liếm liếm trên hai lỗ máu, chỗ mà vẫn chưa hút ra được nhiều máu.
Vì bị liếm nên tà hỏa trong người Arlos chạy tán loạn hết lên, cánh tay vốn dĩ chỉ là cái ôm tượng trưng cũng bất ngờ siết chặt lại, nhốt thiếu niên vẻ mặt đỏ bừng vào giữa cơ thể và cánh cửa.
Arlos cúi đầu quan sát phản ứng của Mục Tinh Thần, thấy cậu vẫn không ngừng liếm ngón trỏ của mình, trên khuôn mặt ửng hồng đầy vẻ tủi thân, anh biết rằng cậu không nghe thấy những gì anh vừa nói.
Vốn dĩ đã hoang đường sẵn, Arlos cũng không có ý muốn dừng lại giữa chừng, anh tuân thủ lời hứa rút ngón trỏ vẫn còn đang bị liếm láp, trước khi Mục Tinh Thần ủy khuất kháng nghị, anh nhẹ nhàng đút ngón tay mình vào.
Anh bất đắc dĩ thở dài, nhẹ giọng nói: "Cắn đi."
Mục Tinh Thần hưng phấn nhìn Arlos, không đợi nổi mài cắn ngón tay của anh, thỏa mãn híp mắt hút máu.
Thơm quá, ngon quá.
Arlos, người bị cắn rên nhẹ lên một tiếng, dùng bàn tay nóng hổi ôm lấy vòng eo mềm mại nhỏ bé của thiếu niên vào trong lòng, cằm cọ vào đầu của người trong lòng khiến cả người đều vô cùng thoải mái.
Nghi vấn lúc nãy dường như đã được chứng minh, răng của người bạn nhỏ có hiệu quả kích dục, nếu không sao anh bị cắn mà lại cảm thấy thoải mái như thế?
Arlos thở hồng hộc, bàn tay không biết từ lúc nào đã chui vào trong quần áo nhẹ nhàng vuốt ve làn da lạnh lẽo mềm mại kia. Bàn tay không an phận còn muốn thọc vào trong quần, nhưng bị người đàn ông dùng lý trí của mình cản lại, kiềm chế bản thân, chỉ cho phép tay mình vuốt ve trên lưng của Mục Tinh Thần.
Sau khi cắn hết bảy ngón tay của Arlos, Mục Tinh Thần đã thỏa mãn cơn thèm cuối cùng cũng tỉnh táo lại. Cậu chột dạ liếm liếm mấy chỗ mình cắn, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông mặt mũi đều là mồ hôi.
Cậu nhẹ nhàng nói lời cảm ơn: "Em hơi no no rồi."
Arlos nhìn cậu, giọng anh khàn khàn: "Tôi vẫn chưa no."
"Em giúp anh~" Mục Tinh Thần ăn uống no say nên rất dễ nói chuyện, liếm ngón tay của anh thêm hai lần, sau đó cúi đầu dùng hai tay nắm lấy phần dưới (bịch sữa chua) của anh, sau gần hai mươi phút nó vẫn chưa mềm xuống, cậu mong chờ hỏi: "Ngày mai em có thể đến cắn ngón tay của anh không?"
Arlos thở hồng hộc ôm lấy cậu thiếu niên đang 'lao động' nghiêm túc vào lòng, bàn tay nhàn rỗi để lên mái tóc mềm mại, nhẹ nhàng xoa xoa, nhớ lại lý do tại sao mình giữ lại cậu bạn nhỏ này.
Thay vì trả lời câu hỏi, anh lại hỏi: "Tại sao không đi hút máu người khác?"
"Máu người khác hôi quá." Mặt Mục Tinh Thần tràn đầy vẻ tủi thân, cậu dụi dụi khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong ngực Arlos, ngửi ngửi lấy mùi thơm ngào ngạt từ anh, nhẹ nhàng giải thích: "Chỉ có anh mới thơm, siêu thơm luôn."
Sự độc nhất vô nhị luôn khiến lòng người cảm thấy có chút rung động, huống chi là dưới tình huống huyết mạch đang bị một ma cà rồng mềm mại lấy lòng trấn an, hầu kết của Arlos di chuyển lên xuống, nghe thấy tiếng mình hỏi cậu: "Thơm nhiều không?"
"Siêu thơm!"
Mục Tinh Thần suy nghĩ về những tính từ khác, nhưng cậu phát hiện bất kể tính từ nào cũng không hình dung được mùi hương của Arlos, cho nên cậu đổi sang cách nói khác, "Mùi hương mà em muốn lúc nào cũng ở trên người anh, em còn muốn liếm anh. Muốn liếm cổ anh, muốn cắn anh, nếu anh đồng ý cho em cắn cổ thì càng tốt ~ Cả hai đứa mình đều sẽ vui cùng thoải mái!"
Đây có lẽ là tỏ tình thẳng thắn nhất trên thế giới này, Arlos tỉnh táo biết rõ là bạn nhỏ này bị mê hoặc bởi máu của mình, nhưng cơ thể thành thật phản ứng lại rất mạnh, bởi vì mấy câu nói này, bịch sữa chua trong bàn tay lạnh lẽo cậu bạn nhỏ bắn luôn.
Tinh dịch bắn đầy ra trên lòng bàn tay, trên quần thậm chí là quần áo của Mục Tinh Thần, mặt cậu hơi đỏ, nhưng mà mùi của tinh dịch hình như cũng rất thơm, dường như cậu không thể khống chế được đưa tay lên ngửi thử.
Sau khi bắn xong, Arlos ôm Mục Tinh Thần tỉnh táo lại, vừa mở mắt thì thấy bé mặt ma cà rồng ửng hồng, híp mắt ngửi tinh dịch lòng bàn tay, thậm chí còn lè lưỡi ra liếm liếm. Trong vòng chưa tới mười giây, bịch sữa chua của anh lại cứng lên tiếp.
Arlos: "..."
Anh lập tức vươn tay nắm lấy cái tay đang dính đầy tinh dịch kéo ra, nhức đầu nói: "Đừng liếm."
Mục Tinh Thần có hơi ngượng ngùng, cậu để cho anh cầm tay, nhỏ giọng giải thích: "Em không định liếm mà, nhưng mà thơm quá nên em muốn nếm thử mùi vị xem ra sao."
Vậy không phải vẫn muốn liếm à?
Arrlos cảm thấy mình như bị ném vào chảo dầu chiên đi chiên lại nhiều lại nhiều lần. Anh cau mày đưa ba ngón tay chưa bị cắn đến miệng của Mục Tinh Thần, nói: "Cắn đi, đã nói từ trước rồi, em giúp tôi phát tiết ra ngoài nên mười ngón này đều cho em cắn hết."
Mục Tinh Thần gần như no nê lại theo bản năng ngậm lấy ngón tay của Arlos. Sau khi phản ứng lại, cậu vội vàng nhả ra, cúi đầu nhìn bịch sữa chua cứng rắn của anh, cậu bỗng nhiên đỏ mặt: "Vậy, vậy, vậy nếu em dùng miệng giúp anh, anh có thể cho em cắn cổ không?"
Lúc ma cà rồng nhỏ nói chuyện, Arlos có thể nhìn thấy hai chiếc răng nanh bén nhọn dính máu kia, nếu nhét nó vào miệng cậu, chỉ sợ con cu ngoẻo mất. Sau lưng anh bỗng lạnh toát, anh từ chối không một chút đắn đo: "Không thể!"
Mục Tinh Thần tiếc nuối nhìn cổ Arlos, nắm bàn tay anh liếm liếm, nói: "Em muốn để dành để mai hút tiếp."
"Bây giờ không hút nữa?"
Mục Tinh Thần lắc đầu, lại cúi đầu liếm ngón tay thon dài xinh đẹp kia, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Lỡ đâu mai anh không cứng nổi thì sao?"
"..."
Arlos quyết định sẽ đi tắm rửa, đồng thời tìm cho Mục Tinh Thần một bộ quần áo của mình, để ma cà rồng nhỏ có thể thoải mái tắm rửa. Lúc nhìn thấy làn da trắng nõn của ma cà rồng nhỏ lấp ló dưới áo sơ mi, anh im lặng một lát rồi mới ngập ngừng hỏi: "Sao em không mặc quần?"
Mục Tinh Thần xấu hổ kéo vạt áo, xắn tay áo đi về phía Arlos, nhỏ giọng giải thích: "Quần anh rộng quá, em mặc không vừa."
Đôi chân dài trần như nhộng trắng phát sáng, Arlos không nhìn thêm nữa, đảo mắt sang chỗ khác chờ cậu đi qua ngồi kế bên mình, lúc này mới ngẩng đầu nhìn sofa đối diện: "Lại kia ngồi."
"Không thể ngồi cạnh anh sao?"
"Không thể."
Dù cảm thấy hơi tiếc vì không thể ngồi cạnh Arlos thơm ngào ngạt, nhưng vừa được ăn no nê trong phòng vệ sinh xong, bây giờ cậu có thể khống chế bản thần, xoay người đến sofa đối diện ngồi xuống, ngoan ngoãn nhìn người đàn ông cau mày đối diện.
Vừa định nói, Arlos thoáng nhìn thấy chỗ nhạy cảm của thiếu niên: "..."
Bởi vì tư thế ngồi mà chiếc áo sơ mi vốn có thể che đến đùi bỗng hơi co lên trên. Đôi chân dài trắng nõn khó tránh khỏi hoàn toàn lộ ra ngoài không khí, nhưng nếu chỉ có vậy thì không sao, cái khiến Arlos vô cùng nhức đầu là ma cà rồng thế mà không thèm mặc quần lót!
"Khép chân lại."
Mục Tinh Thần vâng lời khép hai chân lại, ánh mắt dính chặt vào chiếc cổ ẩm ướt sau khi tắm của Arlos, nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.
Thơm quá, muốn cắn quá.
Arlos buộc mình không nhìn vào đôi mắt nóng bỏng khát vọng của ma cà rồng trước mặt, cân nhắc lời nói, hỏi: "Em sinh ra là ma cà rồng à?"
Mặc dù Mục Tinh Thần đóng vai người qua đường Giáp nhưng gia đình của cậu vẫn còn đầy đủ, cho nên câu hỏi này rất dễ trả lời: "Ma cà rồng còn sống đến ngày hôm nay đều cách xa gia đình* rồi."
*后天: hậu thiên; lớn lên; sau này; thời kỳ lớn lên (thời kỳ sống tách riêng của con người hoặc động vật sau khi lọt lòng mẹ)
Sau đó Arlos hỏi thêm mấy vấn đề, xác nhận rằng ma cà rồng sẽ sống sót nếu không tiếp xúc với ánh sáng xong mới hỏi cậu mà anh muốn biết đáp án nhất: "Em có thể biến người khác thành ma cà rồng không?"
Theo lý thuyết thì cậu có thể nhưng thực tế Mục Tinh Thần lại không. Nhờ vậy mà cậu đột nhiên nhớ tới nguyên nhân bắt đầu đoạn tình cảm của nhân vật chính công thụ trong cốt truyện gốc. Hình như nhân vật thụ chính biến nhân vật công chính sắp chết thành ma cà rồng, do đó nhân vật công chính mới động tâm.
Đại khái đoán được Arlos muốn hỏi gì, Mục Tinh Thần vẫn thành thật lắc đầu: "Em không thể ạ."
Quả nhiên cậu trông thấy sự thất vọng trên khuôn mặt của Arlos, Mục Tinh Thần do dự vài giây, nhỏ giọng nói: "Nhưng bạn em có thể."
Nghe được câu trả lời này, Arlos nhịn không được đứng dậy đi tới trước mặt Mục Tinh Thần, ngồi xổm nắm chặt hai tay đang đặt bên hông.
Chậm rãi nói ra quyết định sau một loạt đấu tranh nội tâm: "Ông nội tôi sắp chết, nếu em bằng lòng giúp ông tôi, tôi sẽ cho các em hút máu mọi lúc mọi nơi."
Mục Tinh Thần để ý lời anh nói là "các em" nên trong lòng bỗng hơi khó chịu. Cậu né tránh đôi mắt xanh lam xinh đẹp đó, ủ rũ nói: "Em giúp anh hỏi một chút."
Arlos dễ dàng nhìn ra cậu đang buồn, nhưng không thể nào để một ma cà rồng khác cứu ông nội mà không trả công được. Song khi trông thấy ma cà rồng nhỏ cau mày không vui, anh cũng cảm thấy không thoải mái.
Rõ ràng cả hai mới biết nhau không lâu thôi mà.
Arlos vươn tay sờ mái tóc vàng mềm mại của Mục Tinh Thần, chủ động đặt ngón tay trước đôi môi đỏ mọng: "Em cắn không?"
Mục Tinh Thần chống lại cám dỗ đẩy ngón tay trước miệng ra: "Không cắn." Nói xong liền đi xuống sofa: "Em muốn về nhà."
"Ừm."
Arlos cũng không ngăn cản cậu, mãi đến khi anh phát hiện ma cà rồng nhỏ định mặc sơ mi nhưng nửa dưới trống không rời đi, mới đau đầu tiến lên ngăn cản, bất đắc dĩ nói: "Tôi đi mua cho em bộ quần áo mới, em đổi đồ lại đi."
"Vâng."
"Chờ tôi về."
"Dạ."
Trước khi Arlos lái xe mua quần áo, anh quay đầu nhìn ma cà rồng nhỏ phụng phịu đứng trước cửa nhà, nhức đầu lấy tay che trán.
Tất nhiên hắn biết ma cà rồng nhỏ không vui bởi vì không muốn chia sẻ "đồ ăn" với ma cà rồng khác, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đau lòng sắp khóc của cậu làm cho anh nghĩ rằng ma cà rồng khổ sở là vì anh chứ không phải vì dòng máu chảy trong cơ thể mình.
Ý thức được cảm giác hụt hẫng vi diệu trong lòng mình, Arlos càng thêm đau đầu. Anh sợ mình không kiểm soát được trái tim mà động lòng trước một ma cà rồng không còn nhịp đập.
Trong ấn tượng của anh, chuyện tình cảm vốn đã rắc rối, huống chi là yêu đương với một ma cà rồng thậm chí không phải là người.
Cả đoạn đường thao túng tâm lý mình không thể động lòng, Arlos nhanh chóng mua xong quần áo rồi quay lại. Nhưng đến nhà, anh phát hiện ma cà rồng nhỏ đã biến mất. Anh đi vào phòng tắm và nhìn, thấy quần áo đã thay và đồ lót của Mục Tinh Thần vẫn nằm yên ở chỗ cũ.
Cho nên cậu thực sự chỉ mặc độc cái áo sơ mi liền đi rồi ư?!
Arlos vô cùng tức giận với suy đoán của mình, vội vàng ra garage lái xe đi tìm người.
Lúc này, Mục Tinh Thần đang đi dọc theo con đường về nhà của mình. Tất nhiên cậu không mặc mỗi sơ mi mà đi, trên người cậu còn mặc quần tây của người đàn ông, ống quần phải gấp mấy vòng mới không bị vướng chân.
"Haizz."
"Kí chủ, cậu thở dài hơi nhiều rồi."
Mục Tinh Thần thở dài một tiếng nữa mới đau khổ đáp: "Tôi không vui."
Đại khái biết tại sao cậu không vui, hệ thống an ủi: "Dù sao hai người cũng là nhân vật công thụ chính, tình tiết quay về cốt truyện gốc cũng bình thường thôi. Cậu đừng bực nữa, chắc chắn cậu sẽ tìm được nhân loại có máu thơm ở thế giới này."
Mục Tinh Thần như bị đâm vào tim, cụp mắt xuống, vẻ mặt sắp khóc đến nơi: "Trước đây tôi có biết anh ấy không?" Nếu không tại sao vừa gặp đã cảm thấy thân thiết rồi.
"Không biết nha, đây là lần đầu kí chủ đến thế giới này mà, làm sao quen nhân vật công chính được."
Mục Tinh Thần cũng tự hiểu là hai người không thể nào quen biết được, vì vậy ủ rũ gật đầu, hai tay giữ lưng quần quá rộng so với cậu, chậm rãi đi về nhà. Trong lòng cậu thầm nghĩ, nếu Arlos thực sự để nhân vật thụ chính cắn cổ vậy thì cậu không cắn Arlos nữa, có thành ma cà rồng chết đói cũng không thèm cắn.
Đang nghĩ tới đây, bỗng một chiếc ô tô dừng bên cạnh, thân hình cao to của Arlos từ trên xe bước xuống, trông thấy Mục Tinh Thần ngoan ngoãn mặc quần mới dám buông lỏng tâm tình, dịu dàng nói: "Lên xe đi, tôi đưa em về."
"Cảm ơn."
Trên đường đi, Mục Tinh Thần không nói lời nào, Arlos thấy cậu ủ rũ không chút tinh thần, ngay cả khi anh chủ động đưa ngón tay qua cũng không cắn mút, đành phải bất đắc dĩ tập trung vào lái xe.
Mất gần một tiếng mới đến dưới nhà Mục Tinh Thần, Arlos lấy lý do tham quan muốn theo cậu lên nhà, nhìn thấy căn phòng nhỏ xíu đặt không vừa cái giường, không khỏi cau mày.
Mục Tinh Thần nhìn quanh gian phòng mình, không tìm thấy một chiếc ghế nào để ngồi bèn đi tới quan tài, vỗ vỗ hỏi: "Anh muốn ngồi trên giường của em không?"
"Không cần đâu." Arlos tiến lên xoa đầu Mục Tinh Thần, nhỏ giọng nói: "Mai tôi tới đón em."
"Vậy tối anh hẵng đến, trước khi mặt trời lặn em không thể ra ngoài."
"Tôi biết rồi."
Trước khi rời đi, Arlos nhỏ giọng hỏi lại: "Em không muốn cắn ngón tay thật à?"
Lúc đầu Mục Tinh Thần định tiếp tục từ chối nhưng lời từ chối vừa đến bên miệng, cậu bỗng nghĩ đến nếu hai ngày nữa nhân vật chính thụ giúp ông nội Arlos biến thành ma cà rồng, vậy Arlos chắc sẽ để cho nhân vật chính thụ hút máu. Nói cách khác, cậu chỉ còn hai ngày để hút máu Arlos mà thôi.
Nghĩ vậy, Mục Tinh Thần lại cảm thấy vừa tức vừa khó chịu, cắn một cái vào ngón tay Arlos. Hai răng nanh nhỏ mạnh bạo đâm vào trong máu thịt, mút thật mạnh như trút giận.
Cảm giác ngứa ran dọc theo nơi bị cắn truyền xuống dưới bụng, Arlos đang căng thẳng giờ có thể thở phào nhẹ nhõm, bàn tay rảnh rỗi của anh vuốt ve mái đầu của Mục Tinh Thần. Anh nghĩ mình hơi động lòng rồi, thấy ma cà rồng nhỏ bằng lòng cắn ngón tay thì lại cảm giác thỏa mãn dễ chịu, không phải dễ chịu từ cơ thể mà là trái tim.
Ba ngón tay nguyên vẹn liền xuất hiện mấy lỗ máu nhỏ. Arlos không ở trong căn phòng nhỏ thêm nữa, tạm biệt Mục Tinh Thần xong thì trở lại xe hơi.
Anh ngồi trên ghế lại, dõi mắt về phía cửa sổ kéo rèm thật chặt, nheo mắt lại cho đến khi dục vọng hoàn toàn lắng xuống. Xác định cửa sổ không có động tĩnh gì anh mới khởi động xe.