Tôi Thực Sự Không Muốn Cướp Nam Chính

Chương 35: Thẩm du cách cánh cửa




Edit: Moon Flower | Beta: June

Động tác lau ngón tay của Arlos ngừng lại, anh chợt nhận ra bé điên không cố ý đùa giỡn anh khi bảo anh thơm. Thay vào đó, anh cảm thấy máu và thứ gì đó đang xuất hiện một chút thay đổi ngoài ý muốn.

Nhìn người đàn ông cứ tiếp tục lau ngón tay của mình, cuối cùng Mục Tinh Thần không thể không thuyết phục anh: "Đừng lau nước dãi của em, nước dãi của em có thể giúp cho vết thương trên ngón tay anh mau lành đó."

Đúng rồi, đó là một trong những biến đổi.

Arlos lặng yên nhìn hai vết thương đã gần như biến mất khỏi ngón tay của mình, rõ ràng hai lỗ máu trên đó đã biến mất, giờ phút này đã sắp khỏi hẳn, đó rõ ràng không phải là tốc độ tự lành của một con người bình thường.

Có lẽ bé điên này thật sự không phải là một kẻ có đầu óc bệnh hoạn.

"Em -----" Arlos vừa ngước mắt lên liền thấy người ngồi bên cạnh đang nhìn anh bằng ánh mắt đầy nóng bỏng và khao khát, sau khi biết rõ khát vọng đó nghĩa là gì thì anh lại cảm thấy khó hiểu, cảm xúc bắt đầu len lỏi khắp nơi.

"Em làm gì vậy?"

Mục Tinh Thần vẫn không cưỡng lại được mùi thơm trên người Arlos, cậu dụi đầu vào người anh như một con vật nhỏ, lại vừa nheo mắt mê mẩn ngửi mùi hương không thể nào che giấu được đó, cậu trả lời một cách vô hại rằng: "Em là ma cà rồng mà."

Mặc dù trong lòng đã đoán được chuyện này từ lâu nhưng giờ phút này chính tai nghe thấy câu trả lời như vậy, nó vẫn khiến cho hô hấp Arlos như ngưng trệ, thậm chí quên luôn rằng phải ngăn thứ lông xù đang vùi đầu vào cổ của mình.

Anh nghe thấy giọng nói của mình có phần xáo rỗng: "Ma cà rồng có thật trên đời này sao?"

"Tất nhiên là có rồi ạ." Mục Tinh Thần vùi mặt vào cổ Arlos rồi cọ đi cọ lại cách qua một lớp cổ áo, cậu chỉ hận không thể dùng răng để cắn phăng cái cổ áo cản trở này, áp môi lên làn da ấm áp rồi phát ra những tiếng thở đầy thỏa mãn.

Cuối cùng sau khi tiêu hóa được lượng thông tin khổng lồ, Arlos đưa tay tóm gáy Mục Tinh Thần rồi kéo cậu ra phía sau, nghiêng đầu tránh đi cái hôm và liếm cổ của cậu, nhưng lý trí muốn được ăn của Mục Tinh Thần đã bị dụ dỗ đi hết nên sống chết không chịu tách anh ra.

Ngay khi cậu nhận ra Arlos chuẩn bị kéo mình đi, Mục Tinh Thần đã vội vàng chuyển từ vị trí phó lái sang ngồi đối mặt hẳn lên đùi người đàn ông, hai chân cậu dang rộng ra, mút liếm lên làn da anh như một con chó nhỏ, chiếc răng nanh nho nhỏ cũng ngo ngoe cọ nhẹ vào đó.

"Ưm thơm quá, anh thơm quá đi ~"

Arlos bị quấn chặt lấy, mùi thơm nồng này khiến đầu óc anh hơi choáng váng, bàn tay tóm lấy Mục Tinh Thần dường như cũng hơi mất sức đi.

Mấy ngày trời mà Mục Tinh Thần chỉ mới ăn được chút máu trên ngón tay, cậu khó nhịn được mà phải nằm trên người đàn ông ngậm lấy phần vai đó mút lấy mút để, đôi mắt xinh đẹp ngập nước, nức nở nói: "Arlos cho em cắn một cái đi làm ơn, hu hu hu."

Tiếng nức nở khe khẽ của người con trai đó khiến động tác của Arlos thoáng ngừng lại vài giây, khi anh cảm nhận được người con trai trong lòng mình đang nhẹ nhàng liếm láp chiếc cổ, từng lớp mồ hôi rịn ra trên gương mặt khôi ngô của anh, bộ phận sinh dục bị cặp mông đè lên cũng dần dần ngẩng đầu dậy.

Bị một bé điên trêu chọc đến cửng lên.

Lòng bàn tay Arlos vẫn đỡ trên trán Mục Tinh Thần nhưng nghiễm nhiên lực đạo đang dần vơi bớt, trong đôi mắt lam thâm thúy hiện lên cảm xúc cực kỳ phức tạp.

Chiến đấu với dục vọng nửa phút, cuối cùng lý trí vẫn chiếm thượng phong. Arlos đẩy Mục Tinh Thần đang ra sức liếm mút cổ mình ra, thở dốc cau mày: "Không được."

Kiên quyết từ chối lập tức nghênh đón ánh mắt trách móc bất mãn và áy náy của người trong vòng tay, Arlos bị ánh mắt như thú con kia nhìn làm mềm lòng, anh bất đắc dĩ nói thêm: "Có thể cắn ngón tay, nhưng không thể cắn cổ."

Mục Tinh Thần bị cảm xúc thất vọng bủa vây cuối cùng cũng lấy lại chút tinh thần, đôi mắt sáng lấp lánh rời khỏi bàn tay đặt trên trán, lễ phép hỏi: "Bây giờ có thể cắn sao?"

Bây giờ.

Arlos nhớ lại cảm giác tê dại lan ra tứ chi khi bị cắn ở quán cà phê vừa rồi, đồng thời cảm nhận tính khí cứng rắn khó chịu bị đặt dưới mông, dứt khoát từ chối: "Bây giờ thì không."

Mục Tinh Thần giận dỗi cụp mắt xuống, hơi bất mãn ngậm ngón tay người đàn ông vào miệng. Trước khi khi anh rút tay ra còn nhanh chóng giải thích: "Em không cắn, em chỉ liếm chút thôi." Nói xong ngước mắt nhìn Arlos một chút.

Mặc dù cậu không nói gì nhưng Arlos lại có thể dễ dàng đọc được suy nghĩ từ trong ánh mắt của bé điên. Chắc chắn cậu muốn hỏi nếu không cho cắn vậy liếm xíu xíu được không?

Vì xấu hổ nên Arlos không ngăn Mục Tinh Thần liếm ngón tay. Nhưng khi cơ thể mềm mại mát lạnh hoàn toàn dựa vào trước người anh, lúc bờ mông đầy đặn mềm mại cọ vào hạ bộ cứng ngắc của anh, anh bắt đầu hối hận vì đưa cậu vào xe hơi riêng tư thế này.

Mục Tinh Thần, người được vây quanh bởi mùi hương thơm ngon ngọt lịm không quan tâm đến lúc này tâm trạng của người đàn ông ấy phức tạp đến bao nhiêu, cậu chỉ biết rằng sau mấy ngày kiên trì, không ngừng lễ phép hỏi han của mình, cuối cùng Arlos cũng đã mềm lòng rồi!

Tuy rằng hiện tại anh chỉ chịu để cậu cắn ngón tay, nhưng ai biết chừng hai ngày nữa là đã có thể cắn cổ thì sao?!

Nghĩ đến tương lai xán lạn, mặc dù chỉ có thể liếm liếm ngón tay để thỏa mãn dục vọng, nhưng trong lòng Mục Tinh Thần dâng lên cảm giác thỏa mãn, càng liếm mãnh liệt hơn.

Âm thanh mút mát vang lên trong xe kín, ý chí của Arlos nhanh chóng tan rã, khi phát giác bản thân không tự chủ được làm động tác thẳng lưng đẩy hông, anh bỗng rút ngón tay từ trong khoang miệng không mấy ấm áp ra, cũng nhéo nhéo lấy vòng eo mềm mại của người trong vòng tay mình, dùng sức quăng cậu qua ghế lái phụ.

Anh tức giận khởi động xe: "Muốn cắn ngón tay tôi thì ngồi đàng hoàng."

Mục Tinh Thần vẫn còn muốn ngồi lên đùi Arlos đành phải ngoan ngoãn trèo xuống, nhìn sang người đàn ông đang cầm lái: "Anh lái xe một tay được không ạ?"

Lái xe một tay, vậy tay còn lại cho cậu liếm à?

Đừng hòng.

"Thắt dây an toàn đi.''

Quãng đường từ quán cà phê về nhà ngắn ngủi chỉ nửa tiếng có lẽ chính là hành trình khó khăn nhất từ trước đến nay với Arlos. Bỏ qua chuyện anh cương cứng ngắc, mỗi lần có đèn giao thông thì người bên cạnh lại nhìn sang một cách đầy trông đợi rồi vội vàng nhích lên nhậm lấy ngón tay anh.

Chỉ cần toát ra chút ý từ chối thì bé điên này sẽ liều mình vùi mặt vào cổ anh, dù sao còn đang lái xe trên đường lớn nên Arlos đành phải bất đắc dĩ đưa tay ra, sau đó còn bị liến đến cứng hơn nữa.

Ngoan ngoãn đi theo Arlos vào phòng khách, khi được lệnh ngồi xuống sô pha, Mục Tinh Thần còn không biết phải để tay để chân ở chỗ nào, lại còn cảm thấy chột dạ xấu hổ.

Nhưng chắc là Arlos không biết chuyện tối hôm qua đâu nhỉ?

Nhìn thấy ánh mắt thấp thỏm sợ hãi của Mục Tinh Thần, Arlos lập tức hiểu được là cậu đang nghĩ đến điều gì. Anh không muốn nhắc đến chuyện tối hôm qua mình bị đè xuống ghế salon, đã nhẫn nhịn hơn nửa giờ nhưng vẫn không thể an ủi được tính khí đã bắt đầu đau đớn.

Arlo liếc nhìn thủ phạm, hít một hơi thật sâu để bản thân bình tĩnh lại: "Ở đây đợi tôi, tôi có vài câu cần hỏi em."

"Dạ ~ Chờ anh ạ ~"

Arlos như chạy trốn vào phòng vệ sinh, nhìn gương mặt bị tình dục khống chế trong gương, cau mày đưa tay mở dây lưng, kéo khóa quần xuống giải phóng dương vật thô to dữ tợn ra.

Nghĩ đến thủ phạm dụ dỗ mình đang ngồi trên sô pha ngoài phòng khách, Arlos cau chặt mày, tội lỗi vươn hai tay nắm lấy dương vật đang cương cứng. Trong lúc tuốt súng, anh tức giận nghĩ: Không biết có phải do răng hoặc nước bọt của nhóc điên kia có tác dụng kích dục không nữa.

Trong phòng khách, Mục Tinh Thần đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha chờ Arlos đột nhiên ngẩng đầu lên. Cậu híp mắt ngửi ngửi mùi máu trong không khí, cảm thấy mùi thơm của máu càng nồng hơn.

Vừa rồi chút máu cậu đã uống ở quán cà phê không đủ để cậu giải tỏa cơn đói, Mục Tinh Thần vốn chưa được no bụng cũng ngồi không yên, hai cái răng nanh nhỏ không ngừng cọ vào môi dưới của cậu: "Anh ta, anh ta đang làm, làm gì vậy nhỉ? Sao thơm quá vậy?"

"Ký chủ đi xem thử là biết ngay."

Gông xiềng trên chân bị lời nói của hệ thống mở ra trong nháy mắt, Mục Tinh Thần đột nhiên đứng lên, mặt đỏ bừng chạy theo mùi hương đến trước cửa toilet, nghe tiếng thở hổn hển bị đè nén bên trong, cậu nuốt nước miếng một cách chật vật.

Thơm, thơm quá đi.

Suy cho cùng vẫn còn một xíu lý trí, Mục Tinh Thần không dám vặn nắm cửa, cả người áp sát lên cửa, hít hà mùi thơm càng ngày càng nồng nặc bay ra từ khe cửa, đầu choáng váng nghĩ, có phải Arlos bị chảy máu trong nhà vệ sinh không? Sao mà thơm dữ vậy?

Nghe được tiếng lòng của cậu, hệ thống giải thích: "Khi con người đổ mồ hôi, ma cà rồng sẽ ngửi thấy mùi hương nồng hơn."

Hóa ra là thế này à, nhưng tại sao lại thơm như vậy nhỉ?

Hệ thống: "..."

Bên trong cửa, Arlos đang liên tục tuốt lên tuốt xuống dương vật thô to của mình, nhưng không hiểu sao sau vài phút thủ dâm, anh không cảm nhận được bất kì khoái cảm nào, thậm chí còn thấy hơi đau vì dùng sức quá mạnh lên dương vật.

Sau khi tuốt thêm năm sáu phút nữa, Arlos - người hoàn toàn không thể phát tiết ra - sốt ruột dừng lại, nhét dương vật vẫn còn đang cương cứng vào trong quần lót, kéo khóa lại, đeo thắt lưng lên, sắc mặt nặng nề bước về phía cửa, sau đó đưa tay kéo cửa ra.

Mục Tinh Thần đang nằm trên cửa ngã vào trong vòng tay của Arlos, hai tay vòng quanh cổ anh như một con rắn, kiễng chân vùi mặt vào cái cổ ướt đẫm mồ hôi, tham lam kêu lên: "Năn nỉ anh đó, cho em cắn một cái đi mà."

"Chỉ cắn một cái thôi, hu hu hu, cho em cắn một cái đi, em đói quá à."

Giọng nói mềm mại mà tha thiết xuyên qua từng tầng da thịt, đánh thẳng vào trái tim mềm yếu nhất, Arlos ôm chặt lấy cậu nhóc đang ôm chầm mình, thầm nghĩ nhất định là mình đã bị điên rồi, nếu không sao lại đồng ý cho cậu cắn mình?

Arlos giơ tay bóp lấy cằm Mục Tinh Thần, giữ cậu xa khỏi cổ mình: "Đừng cắn cổ."

Mục Tinh Thần, người bị từ chối một lần nữa lập tức bật khóc, nước mắt lạnh buốt lộp bộp rơi xuống như mấy hạt đậu.

Thấy cậu khóc lóc thảm thiết, Arlos khẽ thở dài, đưa ngón tay vừa bị cắn ở quán cà phê vào khoang miệng không mấy ấm áp đó, đau đầu nói: "Cắn đi."

Vừa dứt lời, hai chiếc răng nanh be bé đã vội vàng đâm vào da thịt, khoái cảm tê tê dại dại lập tức truyền từ nơi bị cắn đến bụng dưới, bộ phận sinh dục không thể phát tiết vốn đã cứng đột nhiên trở nên cứng rắn hơn.

Arlos hít một hơi thật sâu, đẩy thanh niên đang quấn chặt trên người mình vào cửa, cổ họng phát ra những tiếng ậm ừ không thể kiểm soát, khàn giọng nói: "Bạn nhỏ, em đã từng nghe qua nguyên tắc cho đi là nhận lại chưa? "

Mục Tinh Thần, người bị ám ảnh bởi việc ăn uống, không quan tâm đến những gì người đàn ông này đang nói. Cậu nắm lấy bàn tay to của anh mà hút máu một cách say sưa và háo hức, trong cổ họng thỉnh thoảng phát ra một hai tiếng rên rỉ đầy thỏa mãn.

Không một người đàn ông bình thường nào có thể kìm được ham muốn của mình khi được ôm và bú liếm ngón tay, mà người liếm và bú ngón tay của anh ta còn quyến rũ đến thế.

Arlos cũng là một người đàn ông bình thường, anh đưa tay sờ mái tóc vàng mềm mại của Mục Tinh Thần, một tay cởi thắt lưng, kéo khóa để giải phóng cho dương vật đang nóng như lửa đốt, nắm chặt bàn tay mềm mại và mát lạnh đó từ từ đưa xuống: "Giúp tôi ra đi, mười đầu ngón tay đều cho em cắn hết."