Tôi Thực Sự Không Muốn Cướp Nam Chính

Chương 28: Anh đói




Biên tập: Cá bơn vui vẻ

Chỉnh sửa: June

***

Phó Tẫn cụp mắt nhìn gương mặt Mục Tinh Thần thẹn thùng đỏ bừng, trên khuôn mặt tuấn tú chưa hề xuất hiện thay đổi cảm xúc gì quá lớn: "Ừm." Nhưng bàn tay đang xoa nắn mông thịt lại siết chặt hơn, rõ ràng bị tiếng anh trai mềm nhũn này kích thích.

Đàn ông vừa được ăn mặn tối hôm qua sao chịu nổi chút kích thích này, Phó Tẫn hít một hơi thật sâu, kiềm chế rút tay khỏi quần lót của Mục Tinh Thần, thuần khiết ôm người cách quần áo: "Bôi thêm ít thuốc nhé?"

Nhóm Chu Hiểu Diệp đã dựng lều vải xong, tuy nhiên tính riêng tư của lều vải kém xa so với phòng ở, Mục Tinh Thần vừa nghĩ tới cách một lớp vải vóc mà phải cởi quần bôi thuốc, vội vàng lắc đầu: "Không muốn, không khó chịu quá đâu."

Thật ra vẫn khó chịu nhưng lòng xấu hổ khiến cậu không thể nào trốn trong lều vải bôi thuốc dưới tình huống có nhiều người như vậy.

Biết da mặt cậu mỏng, Phó Tẫn ừm, không tiếp tục đề tài này nữa.

Hiện tại mới là thời kỳ đầu tận thế, những gia đình xuất hiện ở đây đều có người sở hữu dị năng cho nên tạm thời đồ ăn cũng không thiếu, nhưng về cơ bản không cách nào giống đội Phó Tẫn, có thể nấu cơm xào rau ăn.

Không phải không có những vật tư này, mà là bây giờ không có điều kiện. Dù sao phải gom được đủ dị năng giả hệ hỏa, dị năng giả hệ băng hoặc thủy, dị năng giả hệ thực vật và dị năng giả hệ không gian mới có thể ăn cơm nóng canh nóng mỗi lần dừng chân.

Ở thời kỳ đầu tận thế tất cả mọi người còn đang khủng hoảng, muốn tạo thành đội ngũ đạt đủ những điều kiện này thật sự rất khó khăn.

Một mình Mục Tinh Thần nhận được một bát cháo hoa, thêm rau cải thìa xào và ít dưa muối đơn giản ăn xong cơm tối. Cậu làm ổ trong ngực Phó Tẫn buồn bực ngán ngẩm thưởng thức bàn tay thon dài đẹp mắt của người đàn ông.

Cậu đặt tay mình lên so sánh, phát hiện nhỏ hơn tay Phó Tẫn hẳn một cỡ, không nhịn được cảm thán: "Anh Phó, tay anh lớn thật đó."

Phó Tẫn nắm cái tay kia, sửa nó thành tư thế mười ngón đan xen: "Gọi anh là gì?"

"Anh... " một từ vô thức phát ra từ trong miệng, Mục Tinh Thần kịp nhận ra ý của Phó Tẫn, đỏ mặt mềm giọng sửa miệng: "Anh trai."

"Ừm." Phó Tẫn xoa bóp eo cậu: "Sau này còn sai sẽ bị phạt."

Giọng điệu không giống bình thường lắm, cho dù âm sắc không có biến đổi lớn nhưng Mục Tinh Thần vẫn nghe ra sự dung túng và dịu dàng trong giọng nói của hắn, Phó Tẫn đối xử rất đặc biệt với cậu.

Nhận ra điều này, nhịp tim Mục Tinh Thần rối loạn, mắc cỡ đỏ mặt ôm chặt cổ Phó Tẫn, đến bên tai hắn mềm giọng gọi hắn: "Anh trai ơi ~."

Hô hấp của Phó Tẫn rõ ràng ngừng lại, màu mắt dường như tối hơn chút, hắn cố gắng đè nén phản ứng của mình, cau mày cảnh cáo: "Trước khi mông hết đau thì đừng quyến rũ anh."

Mục Tinh Thần nhỏ giọng biện giải cho mình: "Em đâu có quyến rũ anh."

Phó Tẫn đưa tay nhẹ nhàng xoa tóc Mục Tinh Thần, hồi lâu sau mới lên tiếng: "Chỉ cần em còn sống thì chính là đang quyến rũ anh, hiểu chưa?"

"Anh đang tỏ tình với em đó hả?"

"Không."

"Thật sao?"

"Ừm."

Hai người trò chuyện riêng tư trong phạm vi tinh thần lực bao phủ. Những người sống sót không có chuyện để làm bắt đầu thương lượng chuyện gác đêm, bình thường đều là Chu Hiểu Diệp sắp xếp ai gác tới nửa đêm, ai gác từ nửa đêm tới sáng, lần này cũng không ngoại lệ.

Nhanh chóng sắp xếp xong việc gác đêm, Chu Hiểu Diệp chuẩn bị tìm một dị năng giả khác thương lượng một chút việc hợp tác gác đêm, dù gì bọn họ có nhiều người sống như vậy dừng ở đây, khó tránh khỏi sẽ hấp dẫn zombie đến, mà chỉ bằng mấy người bọn họ không có khả năng chú ý tới mọi phương hướng, việc này nhất định phải phối hợp với dị năng giả khác.

Trước khi chuẩn bị đi tìm dị năng giả khác, Chu Hiểu Diệp còn cố ý đến báo cho Phó Tẫn: "Anh Phó, tôi đi thương lượng việc gác đêm với bọn họ."

"Không cần nói với tôi."

Sắc mặt Chu Hiểu Diệp hơi sượng cười cười, nhìn qua phía Mục Tinh Thần gật gật đầu rồi vội vàng bước nhanh rời đi, đi xa hắn mới quay đầu lặng lẽ nhìn hai người thân mật ngồi ở ghế salon, đưa tay xoa xoa mồ hôi trên trán.

Lúc nãy đứng ở kia luôn có cảm giác nguy hiểm khi bị sinh vật đáng sợ để mắt tới, đi đến đây cảm giác đó mới biến mất, cậu gần như xác định trăm phần trăm cảm giác nguy hiểm vừa rồi có liên quan đến Phó Tẫn.

Rốt cuộc là loại dị năng gì?

Chu Hiểu Diệp nghĩ mãi không rõ cũng không dám tiếp tục suy nghĩ nữa, sợ làm Phó Tẫn không thoải mái.

Những người sống sót từng sinh hoạt trong xã hội hiện đại hiển nhiên chưa thể thích ứng với cuộc sống ngoài chạy trốn ra thì chẳng có hoạt động gì khác như hiện tại, Mục Tinh Thần cũng không kém gì bọn họ, nhàm chán đếm tóc Phó Tẫn.

Phó Tẫn tùy ý để cậu nắm tóc mình đếm đếm, ánh mắt không có tiêu cự nhìn phía trước, nhìn qua giống như đang ngẩn người.

Dĩ nhiên không phải hắn đang ngẩn người mà đang điều khiển tinh thần lực lan ra bốn hướng, vốn định lan ra đằng xa xem có zombie tới gần hay không, nhưng thông qua tinh thần lực nhìn thấy một cảnh tượng mà dừng lại.

Phó Tẫn bỗng rút tinh thần lực lan tràn về, quay đầu nhìn Chu Hiểu Diệp đang cầm tay một bé gái, ký ức sớm bị xem như rác rưởi ném đến hơi hẻo lánh cuối cùng được kéo ra vào lúc này.

Chu Hiểu Diệp là dị năng giả hệ chữa trị, suýt quên mất.

Phó Tẫn quay đầu nhìn nhóc hàng xóm trong ngực vẫn đang đếm tóc trên đầu hắn, trên khuôn mặt tuấn tú hiếm khi lộ nụ cười vui vẻ. Hắn xoa nắn eo Mục Tinh Thần, trầm giọng nói: "Lát nữa ra ngoài một chút."

"A?" Vẻ mặt Mục Tinh Thần tràn đầy mờ mịt dừng động tác đếm tóc lại: "Xung quanh toàn là đất hoang, anh muốn đi dạo à?"

"Ừm."

Mục Tinh Thần theo thói quen ỷ lại Phó tẫn, nghe hắn nói muốn đi lại một chút liền ngoan ngoãn gật đầu: "Được." Lập tức bổ sung: "Nhưng em không đi bộ với anh được, mông em đau, chân cũng hơi đau, anh phải ôm em cơ."

Chuyện này đúng lúc đụng tới chuyện Phó Tẫn đang nghĩ, trên gương mặt lạnh lùng một lần nữa bị ý cười bao phủ: "Ừm, ôm em."

Phó Tẫn cũng không vội, ôm Mục Tinh Thần nói chuyện phiếm, đợi Chu Hiểu Diệp thương lượng với các dị năng giả khác việc gác đêm xong quay về mới ôm người đứng lên đi qua tìm, nói lý do mình tìm tới.

Chu Hiểu Diệp hơi ngơ ngác, vô thức hỏi: "Vì vậy hai ngày qua Tinh Thần không thể xuống đất đi đường là do bị thương hả?"

Hỏi xong lập tức bắt đầu hối hận, vội vàng chữa cháy: "Tôi không có ý gì khác, chữa trị cho Tinh Thần ngay đây." Nói rồi hơi do dự: "Tôi phải nắm tay cậu ấy mới làm được."

Lời còn chưa nói hết, loại cảm giác bị dã thú để mắt tới kia lại tới, Chu Hiểu Diệp ứa mồ hôi lạnh giải thích: "Dị năng của tôi phải tiếp xúc mới có tác dụng!"

"Cậu muốn bỏ tôi vào trong không gian hả?"

"Không phải, tôi muốn chữa cho cậu."

Lúc nãy Phó Tẫn nói chuyện, Mục Tinh Thần thất thần kinh ngạc trong giây lát, bấy giờ mới nhớ ra Chu Hiểu Diệp là dị năng giả hệ chữa trị, lập tức cảm thấy hai ngày này nhận không hành hạ, tủi thân túm tóc Phó Tẫn: "Tôi quên mất cậu là dị năng giả hệ chữa trị."

Nói rồi chủ động đưa bàn tay trắng nõn của mình qua: "Cảm ơn!"

Phó Tẫn chưa đồng ý, Chu Hiểu Diệp nào dám nắm cái tay này, trên trán túa mồ hôi lạnh, đồng thời trong lòng cảm thấy có chút không nói nên lời, dị năng giả hệ chữa trị quý hiếm biết bao! Thế mà hai người đều quên sạch!

"Anh Phó? Anh xem thế nào."

Phó Tẫn cau mày: "Nhất định phải nắm tay?"

"Không cần nắm tay, chỉ cần chạm vào tay cũng được!"

Phó Tẫn cau mày, nhìn cái tay thành thành thật thật đưa đến trước mặt Chu Hiểu Diệp, trầm giọng nói: "Tay, quay đầu."

Mục Tinh Thần ngoan ngoãn quay đầu.

Cuối cùng Chu Hiểu Diệp cũng nhìn thấy Phó Tẫn gật đầu, chịu đựng cảm giác nguy hiểm làm cậu tê cả da đầu, cẩn thận từng li từng tí dùng ngón tay mình chạm vào mu bàn tay Mục Tinh Thần, nháy mắt chạm đến đó, thậm chí cậu ta có cảm giác Phó Tẫn muốn giết mình.

Đệt!

May là Lâm Nhuyễn muốn quyến rũ Phó Tẫn, nếu là muốn quyến rũ Mục Tinh Thần, chỉ sợ đã chết từ lâu không còn sót lại tí cặn nào!

Dưới áp lực to lớn, Chu Hiểu Diệp dốc toàn lực, dùng tốc độ nhanh nhất chữa trị vết thương đau nhức trên người Mục Tinh Thần. Cậu ta thở hổn hển nhanh chóng thu tay lại, còn chưa kịp nói gì chỉ thấy một dòng nước được điều khiển rất tốt, rửa sạch chỗ ngón tay cậu ta vừa đụng vào.

Tổn thương người khác quá.

Mục Tinh Thần mông không đau chân không nhức thần thanh khí sảng, tinh thần tràn đầy kéo kéo quần áo Phó Tẫn: "Phó... anh trai, em muốn xuống."

Phó Tẫn thuận theo thả cậu xuống, mặt không cảm xúc lấy đi tấm chăn lông trên người cậu: "Ừm."

Thế là Mục Tinh Thần vừa định tự mình đi hai vòng đã bị đông cứng đến ôm chặt cánh tay người đàn ông, răng run lập cập tủi thân ba ba muốn ôm: "Anh trai, ôm em."

"Không đi dạo nữa, quay về à?"

Mục Tinh Thần cực kỳ uất ức: "Lạnh quá."

Phó Tẫn nhìn chằm chằm cậu mấy giây mới dùng chăn lông ấm áp trùm lên Mục Tinh Thần bị cóng rùng mình, khom lưng lần nữa ôm người vào trong ngực: "Lạnh thì đừng chạy loạn."

Đâu có chạy loạn đâu, chỉ là hai ngày qua không tự mình xuống đất đi bộ nên muốn tự mình đi, ai biết lạnh như thế.

Mục Tinh Thần thở dài nắm tay rụt vào trong ngực Phó Tẫn, nhỏ giọng phàn nàn: "Không phải hôm nay lạnh hơn hai ngày trước đấy chứ? Nếu cứ tiếp tục lạnh xuống thế này thì người bình thường không có dị năng phải sống sao!"

Phó Tẫn nghe thế cũng không nói lời an ủi, vì điều này là sự thật, người bình thường không có khả năng chống lạnh mạnh như vậy, một khi nhiệt độ tiếp tục hạ xuống, gần như không cần zombie ra tay, có lẽ người bình thường sẽ chết cóng trong thời tiết khốc liệt này.

Hắn không quan tâm sống chết của người khác, chỉ cần cẩn thận giữ nhóc hàng xóm yếu ớt trong ngực còn sống, rời xa rét lạnh và nguy hiểm là đủ rồi.

Lúc Phó Tẫn ôm Mục Tinh Thần đi về hướng đất hoang, Chu Hiểu Diệp và những người sống sót khác không nhịn được đưa mắt nhìn, bọn họ đều vì Phó Tẫn mạnh mẽ nên mới có thể lựa chọn đi theo, nếu Phó Tẫn rời đi, vậy còn bằng hôm qua đi theo phần lớn đội rời đi!

"Anh Phó."

Phó Tẫn không có hứng thú giải thích với bọn họ.

Ngược lại Mục Tinh Thần nghe ra ý Chu Hiểu Diệp chưa hỏi, quay đầu nhìn cậu ra phất phất tay: "Chúng tôi ra ngoài đi dạo một lát, tối nay sẽ trở về, không cần lo lắng."

Vừa mới nhận ra tầm quan trọng của Mục Tinh Thần với Phó Tẫn, Chu Hiểu Diệp nghe thấy cam đoan của cậu liền nhẹ thở phào.

Còn Mục Tinh Thần ngây thơ cho rằng Phó Tẫn dẫn cậu ra ngoài đi dạo một lát, mãi đến khi cậu bị đặt xuống đất, người đàn ông im lặng gỡ chăn lông trên người cậu xuống trải lên cỏ dại dày đặc, bốn phía mảnh đất trống là bốn đống lửa đang cháy mới chợt nhận ra chuyện không đơn giản như vậy!

Tinh Thần lực khổng lồ bao phủ khu vực này, bất kể zombie hay người sống đều không thể tới gần, càng không cách nào dò xét được tí tẹo âm thanh nào, nơi này đã biến thành vùng trời đất chỉ thuộc về hai người bọn họ.

Sau khi chuẩn bị sẵn sàng mọi việc, đảm bảo sẽ không làm Mục Tinh Thần đông lạnh, Phó Tẫn nhìn người đỏ bừng mặt, mặt không cảm xúc bắt đầu cởi quần áo: "Anh đói."