Tôi Thực Sự Không Muốn Cướp Nam Chính

Chương 27: Gọi anh trai nghe chút đi




Biên tập: Cá bơn vui vẻ

Chỉnh sửa: June

***

Mục Tinh Thần bị chịch hôn mê bất tỉnh, chờ đến lúc cậu rầm rì tỉnh lại, dương vật của Phó Tẫn vẫn còn cắm trong hậu huyệt chầm chậm cọ xát, không đợi cậu hoàn toàn tỉnh táo liền bị va chạm bỗng nhiên sâu sắc mãnh liệt hơn đưa lên đỉnh cực lạc.

Phía trước cao trào xuất tinh, động thịt cũng phản ứng mạnh đột ngột dùng sức kẹp chặt vật to lớn đang cắm trong hành lang.

Quy đầu chọc vào chỗ sâu trong động thịt và cán thịt đồng thời bị hút gắt gao, giống như có vô số cái miệng nhỏ của Mục TInh Thần đang liếm hắn.

Phó Tẫn nhẫn nhịn dục vọng xuất tinh đến mức gân xanh ở thái dương nhảy thình thịch, hắn thở một hơi nặng nhọc, bóp eo Mục Tinh Thần điên cuồng di chuyển, không ngừng chọc vào điểm mẫn cảm ở chỗ sâu trong cúc hoa, kéo dài thời gian cao trào của nhóc hàng xóm.

Cao trào song song khiến Mục Tinh Thần thoải mái hét thất thanh, ngẩng cần cổ xinh đẹp thon dài kề sát vào người Phó Tẫn, khóe miệng vì cao trào kích thích quá độ mà chảy không ít nước bọt xuống, không đợi chảy đến cổ đã bị một bàn tay to thon dài đẹp mắt nhẹ nhàng lau đi.

Cao trào qua đi, Mục Tinh Thần lại nhanh chóng bị chịch hôn mê bất tỉnh một lần nữa. Phát hiện điều này Phó Tẫn giật mình, hơi bất mãn dùng sức chọc chọc vào động thịt dâm đãng trong lòng: "Làm tình thôi mà ngất hai lần, sao có thể yếu ớt như thế?"

Mục Tinh Thần sướng phát ngất đương nhiên không nghe thấy người đàn ông vừa bất mãn vừa bất đắc dĩ thấp giọng phàn nàn, trong lúc đó mặc kệ Phó Tẫn dùng sức giày vò thế nào cũng không tỉnh lại, ngủ một giấc thẳng đến hừng đông.

Hơn tám giờ sáng, Mục Tinh Thần mơ mơ màng màng mở to mắt trong lồng ngực ấm áp của Phó Tẫn. Cậu ngửi ngửi thấy mùi hương quen thuộc, dựa vào chỗ cổ ấm áp cọ xát, lập tức có một bàn tay rơi xuống đầu dùng sức xoa xoa.

Đỉnh đầu vang lên giọng nói lành lạnh của Phó TẪn: "Rời giường đi."

Hôm qua bị giày vò đến khuya, Mục Tinh Thần vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, lẩm bẩm nũng nịu trong ngực Phó Tẫn: "Buồn ngủ, không muốn rời giường đâu."

Liên quan đến phương diện an toàn, Phó Tẫn không chiều theo cậu, thấy cậu thật sự không muốn liền cầm lấy quần áo sạch đặt ở đầu giường, mặc quần áo tử tế trong chăn cho cậu, vỗ vỗ tay đang ôm chặt eo mình: "Buông tay."

Mục Tinh Thần nũng nịu không tránh thoát được việc rời giường đến lúc được mặc quần áo cho liền tỉnh hẳn. Cậu không tiếp tục làm nũng muốn ngủ tiếp nữa, lè lưỡi liếm liếm đôi môi hơi đau nhức, chậm rãi buông lỏng tay ra, uất ức hỏi: "Có phải miệng em sưng lên rồi không?"

Phó Tẫn vén chăn mặc quần áo cúi đầu nhìn môi của Mục Tinh Thần, quả thật có hơi sưng lên, hơi bất đắc dĩ: "Đêm hôm qua đã bôi thuốc cho em rồi." Bôi thuốc rồi mà vẫn sưng, thật là yếu ớt.

"Đau quá đi." Mục Tinh Thần đụng đụng nhẹ nhàng lên bờ môi, lên án nói: "Anh hôn mạnh quá, còn hôn quá lâu nữa."

Nghe thế, giữa lông mày Phó Tẫn ngược lại nhiễm một tầng ý cười, giọng nói luôn lạnh lùng kia cũng dịu dàng hơn bình thường rất nhiều: "Em quấn lấy anh muốn anh hôn, muốn anh mạnh mà."

"Rõ ràng em bảo anh dùng sức ở bên dưới..." Mục Tinh Thần vô thức phản bác bỗng ngừng nói lại, trên khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn nháy mắt phủ kín ráng đỏ, xấu hổ tức giận trừng Phó Tẫn một chút, bị người đàn ông sờ, hôn lên mắt.

Phó Tẫn mặc quần áo tử tế, vén chăn vớt nhóc hàng xóm thẹn thùng ra, thấy cậu cứng ngắc trợn tròn mắt liền đoán có lẽ phía dưới cũng đau, trên khuôn mặt tuấn tú khó tránh khỏi hiện lên vẻ lúng túng và chột dạ.

Đêm hôm qua đúng là hắn không tiết chế ôm người làm thật lâu, lúc rửa ráy nhìn thấy cúc hoa trắng trẻo mũm mũm thịt kia hơi sưng mới bắt đầu hối hận.

Từ đầu đến mông Mục Tinh Thần đều đau nhức, hiện tại cậu cảm giác toàn thân chỗ nào cũng đau, cơ thể giống như bị mấy trăm chiếc xe nghiền ép qua rồi ráp lại, đau muốn khóc.

Có suy nghĩ muốn khóc, con mắt liền tự nhiên dâng lên một tầng hơi nước, Mục Tinh Thần nhớ lại tối hôm qua mình bị làm ngất rồi sau đó tỉnh lại vẫn bị chịch, tức giận đánh bả vai Phó Tẫn, hỏi hắn: "Tối hôm qua em ngất rồi có phải anh vẫn làm thật lâu đúng không hả?"

"Ừm." Sau khi Phó Tẫn đối diện với đôi mắt lên án phủ đầy nước kia mấy giây, lần đầu tiên công khai thỏa hiệp với người khác: "Lần sau sẽ không như vậy."

Mục Tinh Thần tủi thân hừ hừ hai tiếng: "Anh nói phải giữ lời."

"Ừm, nói lời giữ lời."

Phó Tẫn mang theo hai ba lô, ôm Mục Tinh Thần toàn thân đau nhức khó chịu, hoàn toàn không thể nào tự mình đi bộ ra khỏi phòng. Dị năng sau lưng bọc lấy các loại đồ vật có thể mang đi như chăn mền chai nước đưa hết đến trước mặt Chu Hiểu Diệp.

Chu Hiểu Diệp yên lặng thu đồ vật vào không gian, không dám đi dò xét Phó Tẫn và Mục Tinh Thần, vì cậu ra cuối cùng cũng nhận ra người đàn ông mạnh mẽ trước mắt này chỉ sợ không chỉ thức tỉnh một dị năng hệ băng, có lẽ còn một loại dị năng còn mạnh và đáng sợ hơn mà bọn họ không biết.

Từ lúc hai người vào phòng tối hôm qua đến giờ, một chút tiếng động cũng không lọt ra khỏi căn phòng, phải biết rằng mấy người bọn họ đều là dị năng giả, ngay cả âm thanh ngoài đường phố đều có thể nghe rõ ràng, sao có thể không nghe thấy tiếng động cách một bức tường?

Lời giải duy nhất là có người dùng dị ngăn bọn họ quan sát và nghe trộm.

Ngay cả khi Lâm Nhuyễn thấy Mục Tinh Thần lại được ôm ra, ghen tỵ và ghét bỏ trong mắt cũng thu liễm rất nhiều, nhỏ giọng hỏi: "Anh Phó, muốn ăn sáng chưa?"

Hiện tại sắc trời bên ngoài đã sáng tỏ, đội xe cùng dừng trên đường đã đi một nửa, vài xe bị bọn họ chặn đằng sau cũng đi đường vòng, mà những người sống sót đi theo bọn họ vẫn canh ở cửa, muốn cùng đi.

Phó Tẫn không có bất kỳ cảm giác gì với những người khác, nhưng nơi này quá nhiều người sống, ở lâu quả thật không tốt, bèn nói: "Đi thôi."

Những người sống sót thấy bọn họ đi ra đều nhẹ nhàng thở phào, tất cả vội vàng đi theo trở lại xe.

Trải qua một đêm tiến hóa, zombie càng lợi hại hơn, dị năng giả bình thường đã không thể dễ dàng giết zombie như lúc ban đầu, trong lòng mỗi người đều bao phủ một tầng mây đen.

Nếu mỗi ngày zombie đều tiến hóa mạnh hơn mà bọn họ lại không có đường để mạnh hơn, vậy có phải chứng minh bất kể giãy dụa thế nào cuối cùng đều sẽ chết hết dưới vuốt zombie?

Tinh Thần lực của Phó Tẫn khuếch tán dọc theo đội xe không dài, ngăn cản zombie giương nanh múa vuốt ở đằng xa, dĩ nhiên không phải tốt bụng muốn bảo vệ những người sống sót này, chỉ không muốn để nhóc hàng xóm nghe thấy tiếng kêu thảm của những người kia, ảnh hưởng đến việc ăn uống.

Mục Tinh Thần rửa mặt xong đang cầm bánh mì đồ hộp ăn nghi hoặc: "Hôm nay ít zombie thật, tối hôm qua bọn họ cho người xử lý hả?"

Phó Tẫn không nói chuyện, im lặng ăn bánh mì.

Chu Hiểu Diệp đang lái xe châm chước một lát mới nói: "Tối hôm qua tiếng động không lớn, hẳn không phải người giết zombie.:

Mà cậu có dự cảm mơ hồ, hiện tại không có zombie tới chỉ sợ là Phó Tẫn đã làm gì, có lẽ là một loại dị năng có thể vô thanh vô tức ngăn zombie ở đằng xa chăng?

"Tập trung lái xe."

Chu Hiểu Diệp giật mình, lập tức không dám nghĩ gì nữa.

Mọi người qua loa giải quyết bữa sáng trên xe, đến giữa trưa đổi thành Tiêu Thành lái xe và gặm bánh mì giải quyết cơm trưa, Mục Tinh Thần ăn xong liền đi ngủ.

Phó Tẫn yêu cầu chăn lông sạch sẽ từ Chu Hiểu Diệp, bao bọc người thiếp đi trong ngực, một lần dùng tinh thần lực lan ra ngoài ngăn cản zombie, lấy tinh hạch ra hấp thụ bổ sung năng lượng. Dị năng của hắn tiêu hao rõ ràng ít hơn trước, giống như đang vô hình mạnh lên.

Thêm một ngày đi đường, cuối cùng đội xe cũng thoát khỏi thành phố sắp hoàn toàn biến thành thành phố chết, tiến lên đường cao tốc đến thành phố Z.

Đường cao tốc này trước tận thế ít xe đi nên giờ phút này trên đường không có bao nhiêu xe bị bỏ phế, cũng không thấy bóng zombie đây, có lẽ là bị các dị năng giả của đội xe phía trước dọn dẹp rồi.

Trời sắp tối đen, trời tối mà tiếp tục đi sẽ dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dưới sự cho phép của Phó Tẫn, Tiêu Thành dừng xe: "Anh Phó, đội trưởng có lều vải." Ý muốn hỏi có xuống xe dựng lều nghỉ ngơi không.

Bảy người ngồi trên xe van nghỉ ngơi cũng không tốt, huống chi đã có lều vải, Phó Tẫn cũng không muốn làm khổ bản thân và nhóc hàng xóm yếu ớt, hắn lạnh lùng nói: "Xuống xe thôi."

Bọn họ vừa xuống xe, những người sống sót ở xe trước sau đều xuống theo.

Chu Hiểu Diệp lấy lều vải ra, tự giác dựng giúp Phó Tẫn, Lâm Nhuyễn cũng yên lặng đốt đống lửa cho người duy nhất sợ lạnh trong đội là Mục Tinh Thần sưởi ấm.

Mục Tinh Thần nhìn thái độ của lâm Nhuyễn rõ ràng có thay đổi, không khỏi ghé vào bên tai Phó Tẫn, nhỏ giọng hỏi: "Cô ấy không thích anh nữa à?"

Phó Tẫn: "?"

Không phải Lâm Nhuyễn không thích Phó Tẫn hay không muốn quyến rũ, chỉ là hiện tại cô ta không dám. Ban ngày, sau khi Chu Hiểu Diệp nói một chút với cô suy đoán của mình ở trên xe, những tâm tư đó liền mạnh mẽ bị ép xuống sâu trong đáy lòng.

Mặc dù cô muốn ôm đùi dị năng giả cường đại là không sai, nhưng nếu cái đùi vàng này thật sự quá mạnh thì cũng phải suy nghĩ chút xem mình có tư cách ôm không nữa, mà từ thái độ Phó Tẫn xem cô như người công cụ, chắc chắn cô không có tư cách này.

Những người sống sót khác cũng chầm chậm vây quanh, các dị năng giả đều ăn ý bảo vệ người mình quý trọng và người nhà không có dị năng ở tận trong cùng.

Mục Tinh Thần ghé lên bờ vai Phó Tẫn, nhìn những người sống sót kia tụ tập ở một chỗ đầy bụi đất, nhận ra những người này đều là người bình thường giống cậu, cậu không khỏi vẫy vẫy tay với một bé trai nhìn có lẽ chưa đến năm tuổi.

Bé trai cẩn thận trốn sau lưng người nhà, cuối cùng dưới sự cổ vũ của người nhà rụt rè đi đến trước mặt Mục Tinh Thần, giọng nói rất nhỏ chào hỏi cậu: "Anh trai."

Mục Tinh Thần bị một tiếng ca ca này gọi mà lòng sắp tan ra, quay đầu hỏi Phó Tẫn: "Anh Phó, em có thể cho đứa bé chút gì để ăn không?"

Phó Tẫn thậm chí không có hứng thú, nghiêng đầu nhìn đứa bé một chút, tay xoa nắn eo Mục Tinh Thần giúp cậu giảm đau lưng: "Em muốn cho thì cho, không cần hỏi anh."

"Cảm ơn anh Phó." Mục Tinh Thần vui vẻ hôn một cái lên mặt Phó Tẫn, lấy hai lon đồ hộp trong ba lo đưa cho đứa bé trai: "Anh trai cho em ăn nè."

Đứa bé trai quay đầu nhìn người nhà, thấy người thân gật đầu mới dám vươn tay nhận, ngoan ngoãn nói lời cảm ơn: "Cảm ơn anh trai."

"Quay về đi ~."

Đưa mắt nhìn bé trai về bên người thân, Mục Tinh Thần trực tiếp quay đầu không chú ý tới những người sống sót bên kia nữa. Không phải cậu không nhìn thấy khát vọng trong mắt một số người, nhưng trong tận thế, cậu có thể vì cao hứng nhất thời mà cho một đứa bé hai lon đồ hộp đã là không tệ rồi, nếu người nào cũng cho thì không chỉ cậu sẽ chết đói mà còn liên lụy đến Phó Tẫn.

Phó Tẫn rất hài lòng với hành động không tiếp tục phân phát lòng tốt của cậu, tay núp dưới chăn lông vươn vào lớp quần áo trong cùng, sờ lên làn da non mịn bóng loáng, thấp giọng nói: "Gọi anh trai nghe một chút."

"Anh Phó."

Phó Tẫn sờ eo của cậu, bàn tay luồn vào trong quần, trừng phạt nhéo nhéo cái mông phủ đầy dấu vết bị bóp bị liếm cắn tối hôm qua: "Sai."

"Ưm!" Mục Tinh Thần bị bóp, cả người run rẩy, hô hấp trở nên bất ổn: "Có, có người, nghe được."

"Không nghe được."

Quả thật không nghe được, lúc Phó Tẫn luồn tay vào trong quần Mục Tinh Thần, tinh thần lực khổng lồ của hắn đã bao phủ ghế sô pha nho nhỏ này từ lâu, xem như là dị năng giả thì cũng không có khả năng nghe thấy bất kỳ âm thanh gì.

Hắn làm sao có thể để tiếng rên rỉ ngọt ngào của nhóc hàng xóm lộ ra ngoài được, dù chỉ là xíu xiu khả năng bị lộ ra, cảm xúc vặn vẹo ẩn sâu trong lòng sẽ khiến hắn phát điên muốn giết người.

Mục Tinh Thần cho rằng Phó Tẫn đang dỗ cậu, cắn môi dưới bắt lấy bàn tay to đang làm loạn trên mông mình, gương mặt đỏ hồng mềm giọng gọi: "Anh trai ~."