Tôi Thực Sự Không Muốn Cướp Nam Chính

Chương 29: Màn trời chiếu đất play




Biên tập: Cá bơn vui vẻ

Chỉnh sửa: June

***

Gương mặt Mục Tinh Thần nóng hổi đứng tại chỗ nhìn Phó Tẫn cởi quần áo, lúc cơ bụng đẹp mắt kia va vào đôi mắt, cậu gần như lập tức nhớ lại trải nghiệm bị làm ngất đi hồi tối hôm qua, chưa bắt đầu làm gì mà đã run chân.

Toàn bộ quá trình cởi quần áo, Phó tẫn đều nhìn chằm chằm Mục Tinh Thần, khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ lạnh nhạt, nếu không phải hắn nhanh chóng lột mình sạch sành sanh thì dù là ai cũng không nghĩ người đàn ông biểu cảm lạnh nhạt trước mắt này, trước đó không lâu còn lấy cớ là đi dạo rồi đưa con thỏ nhỏ ngây thơ này ra ăn sạch tại chỗ.

Nhìn người đàn ông trần trụi, Mục Tinh Thần nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy khi nãy người này cởi quần áo là đang cố ý quyến rũ cậu!

Mặc dù tối hôm qua đã làm kịch liệt nhưng Mục Tinh Thần không cảm thấy đau đớn gì, vì vậy trên người Phó Tẫn rất hoàn hảo, không để lại vết cào.

Phó Tẫn lót quần áo mình cởi ra lên thảm lông, ánh mắt rơi lên người Mục Tinh Thần chỉ ngây ngốc đứng không nhúc nhích: "Cởi đi."

Giọng nói bình tĩnh khiến Mục Tinh Thần có ảo giác rằng mình kéo hắn ra ngoài để làm tình, ngón tay hồng hào căng thẳng ấn lên khăn quàng cổ, còn hơi do dự nhìn ngắm bốn phía: "Nơi này sẽ có người nhìn thấy."

Phó Tẫn rất kiên nhẫn trong chuyện này, đứng tại chỗ dù gấp vẫn ung dung chờ cậu cởi quần áo, thấy cậu thật sự sợ hãi liền nghiêm túc giải thích: "Anh thức tỉnh dị năng hệ tinh thần, nơi này bị dị năng của anh bao trùm, không ai có thể xông vào.

Dừng một chút rồi bổ sung: "Cho dù có người thì anh cũng biết trước."

Mục Tinh Thần thậm chí không phải dị năng giả, tất nhiên không có khả năng biết dị năng hệ tinh thần là loại dị năng gì, mờ mịt gật nhẹ đầu, lấy khăn quàng cổ xuống trải lên thảm lông trên mặt đất.

Rõ ràng tối hôm qua đã thẳng thắn lẫn nhau làm chuyện thân mật nhất với Phó Tẫn nhưng giờ khắc này dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, Mục Tinh Thần cởi quần áo mà xấu hổ không chịu được, ngón tay cởi áo khoác hơi run rẩy.

Đôi mắt vốn thâm thúy của Phó Tẫn càng tăm tối ám muội hơn theo động tác của Mục Tinh Thần. Hắn mím môi mỏng, nhìn tận mắt nhóc hàng xóm thơm thơm mềm mềm như lễ vật vén lớp vỏ bên ngoài lột đi quần áo chướng mắt kia. Nhìn cơ thể phủ đầy dấu vết tình ái lộ ra trong không khí, tà hỏa vọt thẳng xuống bụng hắn.

Hắn cương rồi.

Mắc dù bốn phía đều có đống lửa đang cháy nhưng Mục Tinh Thần cởi chỉ còn lại một cái quần lót vẫn bị gió rét lạnh thấu xương làm cho cóng run lập cập, một giây sau cậu liền được quây vào vòng ôm nóng hổi.

Phó Tẫn ôm Mục Tinh Thần ngồi trên thảm lông, bên dưới thảm lông là cỏ dại mềm mại dày đặc, không sợ làm người ta khó chịu.

Hắn dán lên lỗ tai Mục Tinh Thần, bàn tay nắm chặt lấy cái tay muốn cởi quần lót của cậu, thấp giọng nói: "Đừng nhúc nhích, để anh tự tay tháo lớp đóng gói cuối cùng xuống."

Mục Tinh Thần đỏ mặt buông bàn tay đang nắm quần lót ra, trước khi Phó Tẫn chuẩn bị xé đồ lót vội vàng nói: "Đừng xé! Em không chuẩn bị nhiều đồ lót đâu!"

Phó Tẫn đang định xé toang quần lót liền hơi ngừng động tác lại, từ bi buông tha cho đồ lót đáng thương: "Nhấc chân." Dưới sự phối hợp của Mục Tinh Thần, hắn thuận lợi cởi lớp quần áo chướng mắt cuối cùng xuống.

Nhìn cơ thể phủ kín dấu hôn đến tận mu bàn chân, Phó Tẫn cứng đến mức hơi đau. Hắn nghiêng đầu liếm liếm lỗ tai Mục Tinh Thần, khẽ thở hổn hển nói: "Anh rất thích lễ vật này."

Mục Tinh Thần bị so sánh như lễ vật thuận, theo sức của Phó Tẫn nằm lên thảm lông và quần áo của hắn, hai chân tự nhiên quấn lên vòng eo săn chắc, đỏ mặt nhỏ giọng nói ra yêu cầu: "Anh trai, hôm nay anh nhẹ chút."

Phó Tẫn sờ cơ thể trơn mềm của nhóc hàng xóm trong ngực, cười nhẹ: "Không nhẹ được."

Mục Tinh Thần được sờ thoải mái nheo mắt lại, đổi một yêu cầu khác: "Vậy, vậy anh đừng làm em ngất."

Phó Tẫn nhẹ đè lên Mục Tinh Thần, cúi đầu hôn lên đôi mắt cực đẹp như chứa toàn bộ dải ngân hà bên trong kia, thở dài nói: "Là em quá yếu ớt."

Cãi lại là "Em đâu có yếu" cũng khó , dù sao trước khi bị tai nạn xe cộ cậu cũng được sủng ái lớn lên trong cẩm y ngọc thực, yếu ớt một chút cũng là bình thường.

Phó Tẫn cúi xuống hôn trán của Mục tinh Thần, đôi mắt, cái mũi, cuối cùng ngậm đôi môi đỏ thơm ngọt liếm cắn một phen, sau đó luồn vào trong khoang miệng cậu bắt lấy đầu lưỡi thơm mềm hung hăng yêu thương nó, rồi mới hơi lui ra cho một lời hứa hẹn không biết có thể làm được hay không: "Anh sẽ cố gắng."

Cố gắng cái gì?

Mục Tinh Thần bị liếm mút cổ hơi mê mang, chóng mặt hồi lâu mới hiểu ra ý trong lời nói của Phó Tẫn.

Sẽ cố gắng không làm cậu ngất.

Tối hôm qua ngay từ đầu chỉ lo chịch cái mông và hôn môi, dấu hôn lít nha lít nhít trên người Mục Tinh Thần đều từ tối hôm qua do Phó Tẫn từng chút từng chút mút ra sau khi cậu bị làm ngất.

Giờ phút này là lần đầu tiên hai người tỉnh táo làm dạo đầu tỉ mỉ như thế. Phó Tẫn liếm qua xương quai xanh xinh đẹp, lại lưu luyến ở ngực một lát rồi mới đi đến hai hạt đậu nhỏ hồng hào trắng trẻo mũm mĩm đáng yêu. Hắn không lập tức ngậm lấy liếm hôn mà một tay chống cạnh người Mục Tinh Thần, khẽ nâng ngửa người cậu lên nhìn chằm chằm hai hạt đầu nhỏ hồng hào phấn nộn hồi lâu.

Hai chân Mục Tinh Thần quấn quanh eo Phó tẫn khó nhịn cọ cọ uốn éo mông, trong miệng phát ra tiếng lẩm bẩm ngọt ngào: "Anh trai."

"Ừ." Phó Tẫn vươn tay trấn an xoa xoa tóc Mục Tinh Thần, cúi đầu ngậm lấy hạt đậu hồng nho nhỏ chưa vuốt ve đã đứng thẳng kia, đầu lưỡi dùng sức liếm núm vú khiến người bên dưới cong lưng kinh ngạc thở hổn hển.

"Ưmmm, anh trai, phải, bên phải cũng muốn."

Phó Tẫn ngậm hạt đậu hồng nhỏ liếm mút an ủi, mơ hồ không rõ nói: "Đừng vội." Miệng dỗ dành không nên gấp nhưng vẫn đưa tay vuốt ve hạt đậu đỏ bị lạnh nhạt.

Mục Tinh Thần được vừa sờ vừa liếm cực kỳ thoải mái, hừ hừ ưỡn ngực để Phó Tẫn liếm dễ dàng hơn, hai bàn tay trống không cũng ôm lấy cái đầu đang bận rộng tại lồng ngực, sức lực lúc nhẹ lúc nặng theo lực bú liếm hạt đậu đỏ.

Phó Tẫn bị túm rơi mất không ít tóc, trừng phạt khẽ cắn lên hạt đậu đỏ đã hoàn toàn cứng kia. Nghe thấy tiếng kêu khe khẽ đau đớn vang lên trên đỉnh đầu, hắn lại an ủi liếm láp, âm thanh liếm mút chóp chép bị tiếng lửa cháy lách tách bên cạnh che lấp.

Tinh thần lực khổng lồ như bức tường vô hình vẽ một vòng tròn ở đằng xa, không có sinh vật nào biết nơi đây có người lấy trời làm chăn lấy đất làm chiếu, quấn quýt dưới trời sao, làm chuyện thân mật nhất vui vẻ nhất thế gian.

Mục Tinh Thần mềm mại như nước dưới thân Phó Tẫn, cậu giật giật tóc người đàn ông, rên rỉ bất mãn kèm theo tiếng khóc nức nở: "Anh trai, phải, bên phải, liếm bên phải đi."

Phó Tẫn nhả hạt đậu đỏ bị mình liếm mút ướt sũng sưng lớn một vòng ra, xoa tóc Mục Tinh Thần hỏi cậu: "Liếm cái gì bên phải cơ?"

"Núm, núm vú, huhuhu." Mục Tinh Thần xấu hổ khóc thành tiếng, lại vì động tác an ủi nhẹ nhàng của Phó Tẫn mà nũng nịu nói mình khó chịu: "Núm vú bên phải cũng rất ngứa, muốn anh trai liếm cơ."

"Ừm, ngoan lắm."

Cuối cùng Phó Tẫn cũng thỏa mãn mong muốn của cậu, cúi đầu xuống ngậm hạt đầu hồng nhỏ bị lạnh nhạt thật lâu vào. Đầu lưỡi dùng sức liếm qua, ngậm hạt đậu hồng nhỏ mút liếm hồi lâu, liếm cho nó sưng to như bên trái mới tiếp tục hôn xuống phần bụng ngọt ngào trắng nõn mềm mại trong tiếng rên rỉ thoải mái của Mục Tinh Thần.

Dấu vết ngày hôm qua còn chưa biến mất, vết tích mới lại tăng thêm, Phó Tẫn hài lòng hôn hít rốn nhỏ đáng yêu, quyết định để cơ thể thơm tho mềm mại xinh đẹp của nhóc hàng xóm lúc nào cũng có dấu vết thuộc về hắn.

Hôm nay Phó Tẫn rất dịu dàng và kiên nhẫn, Mục Tinh Thần được hắn phục vụ sung sướng đê mê. Phát hiện người đàn ông đã lơ lửng phía trên côn thịt của cậu, Mục Tinh Thần liền vặn vẹo uốn éo mông, lẩm bẩm mềm giọng nói: "Anh trai, không không cần liếm cho em, anh tiến ... ưm haaa!"

Còn chưa nói xong, côn thịt thanh tú đứng thẳng đã bị khoang miệng ấm áp ngậm vào, sảng khoái bất chợt khiến Mục Tinh Thần cong người, hai chân quấn quanh eo Phó Tẫn cũng dùng sức kẹp chặt, thoải mái sắp khóc.

"Anh trai."

Tiếng rên rỉ mềm mềm mại mại trên đỉnh đầu làm nội tâm Phó Tẫn đạt được thỏa mãn cực lớn, hắn không sốt ruột giải phóng dục vọng của mình, cố gắng thu răng dùng môi lưỡi hòng lấy lòng côn thịt thanh thú kích động nảy lên trong miệng, đồng thời bàn tay nóng hổi cũng cầm hai viên bi bên dưới, không thuần thục nhưng rất nhẹ nhàng làm cho Mục Tinh Thần dễ chịu.

Mục Tinh Thần thoải mái nghẹn ngào hét lên, ngón tay cắm sâu vào tóc Phó Tẫn, không khống chế nổi di động eo cắm vào trong cổ họng càng thoải mái hơn kia, động tác của cậu hơi mất kiểm soát nhưng Phó Tẫn lại dung túng.

Phó Tẫn lạnh lùng đáng sợ bình thường thật sự đang khẩu giao cho mình khiến thể xác và tinh thần của Mục Tinh Thần vui sướng tới cực điểm, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng kêu khóc gọi hai từ anh trai và Phó Tẫn.

Không biết đút vào trong khoang miệng ấm áp của người đàn ông bao lâu, đến khi sắp cao trào, Mục Tinh Thần túm chặt lấy tóc Phó Tẫn, côn thịt chọc vào yết hầu nam nhân, nơi đó theo phản xạ có điều kiện nôn khan mà co rút lại, thét chói tai gọi tên Phó Tẫn rồi bắn.

Tinh dịch đậm đặc bắn vào trong miệng, Phó Tẫn cố nén khó chịu, chờ đến khi nhóc hàng xóm bắn xong mềm nhũn xuống, hắn mới lùi lại nhả côn thịt mềm ra, nhè tinh dịch trong miệng đi, thấp giọng ho khan.

Mục Tinh Thần tỉnh lại từ dư vị cao trào, nhìn thấy khóe miệng Phó Tẫn vẫn còn dính tinh dịch của mình, cảnh tượng trầm thấp ho khan, gợi cảm rối tinh rối mù.

Cậu không khỏi ngây người nhìn, khi ánh mắt của người đàn ông lia tới, cậu liền dùng gương mặt đầy nét xuân tình vừa qua cao trào mềm nhũn vươn tay về phía Phó Tẫn: "Anh trai, hôn em đi."

Phó Tẫn thỏa mãn cậu, Mục Tinh Thần nếm được mùi vị tinh dịch của mình, vốn hơi ghét bỏ nhưng thấy đôi mắt dịu dàng của người đàn ông, nhớ đến hắn cũng nếm qua liền không chê nữa.

Hầu hạ nhóc hàng xóm phát tiết một lần, Phó Tẫn đã sắp không nhịn được, dùng dị năng đem ba lô tới đây, mở khóa lấy chai dầu bôi trơn mới dùng một chút hôm qua ra, vừa bóp lên tay vừa ra hiệu cho Mục Tinh Thần buông hai chân quấn eo hắn xuống trước đã.

Mục Tinh Thần vừa cao trào, cơ thể lại càng mềm chưa thể hiểu ý của Phó Tẫn, vẫn quấn lấy hắn muốn hôn.

Phó Tẫn im lặng thở dài, giọng khàn khàn mở miệng: "Buông chân ra trước, tư thế này không mở rộng được."

Cuối cùng Mục Tinh Thần cũng kịp phản ứng, ngoan ngoãn buông lỏng hai chân quấn eo người đàn ông, thậm chí còn chủ động hỏi: "Muốn em nằm sấp không?"

Vừa dứt lời, cậu phát hiện dường như hô hấp của người đàn ông đang quỳ giữa hai chân mình dừng lại trong một chớp mắt, con mắt đẹp tràn đầy ý xuân hơi mê mang: "Anh trai, muốn em nằm sấp không?"

Phó Tẫn cảm giác sợi dây mang tên ký trí trong đầu mình đã ở ranh giới bất kỳ lúc nào cũng có thể đứt đoạn, hắn dùng sức hít sâu, một tay nâng cái mông trơn bóng lên, một tay đè lên động thịt mấp máy, cắm một ngón tay vào, mới thở hổn hển trả lời: "Không cần, anh muốn nhìn thấy em."

"Ừ, em, em cũng muốn nhìn thấy anh trai."

Hơi thở của Phó Tẫn càng nặng nhọc, hơi không chống đỡ được cái miệng bôi mật của Mục Tinh Thần bỗng trở nên to gan không ít: "Ừ."

"Ưmm, căng quá."

"Dễ chịu không?"

Mục Tinh Thần híp mắt, đỏ bừng mặt thành thật nói ra cảm nhận của mình: "Dễ chịu."

Phó Tẫn nhếch môi cười cười, đưa thêm ngón tay thứ hai vào động thịt đang dần dần giãn ra. Để đề phòng cái miệng nhỏ kia lại nói những lời làm mình không chống đỡ được, hắn cúi đầu ngậm nó vào trong miệng, là một nụ hôn rất dài và dịu dàng.

Nụ hôn cực kỳ thoải mái khiến Mục Tinh Thần nhanh chóng quên đi cảm giác hậu huyệt căng đầy, mãi đến khi mấy ngón tay đều rút ra, quy đầu to lớn cực nóng đè lên cửa vào, cậu mới thoáng hoàn hồn, hai chân vừa buông lỏng lại tự nhiên quấn lên eo Phó Tẫn, hừ nhẹ phát ra lời mời: "Anh trai, vào đi."

Sợi dây mang tên lý trí trong đầu Phó Tẫn đứt phựt, bóp eo nhỏ phủ đầy dấu vết, dùng sức vùi mình vào sâu trong hành lang chặt chẽ ấm áp, thoải mái phát ra tiếng rên.

Mục Tinh Thần chủ động chu môi muốn hôn, thật ra hiện tại Phó Tẫn không quá muốn hôn, hắn sợ sau khi mình hôn sẽ không nhịn được muốn xuất tinh, hai cái miệng trên dưới của yêu tinh quá mức dụ người, hận không thể hút cả hồn phách của hắn đi.

Nhưng ai lại có thể từ chối Mục Tinh Thần nét mặt tràn đầy sóng xuân mềm nhũn rầm rì đòi hôn hôn chứ, Phó Tẫn im lặng thở dài cúi đầu hôn lên miệng nhỏ mềm mại vương ánh nước, cố gắng không dây dưa quá kịch liệt, cố ý làm nụ hôn trở nên nhẹ nhàng, tránh cho bị hút bắn.

May là Mục Tinh Thần cũng thích được hôn nhẹ nhàng như thế, thoải mái nhắm mắt lại, cổ họng chỉ thỉnh thoảng hừ hừ hai tiếng rên rỉ bị va chạm làm cho đứt quãng.

Tiếng nước phòm phọp vang lên từ chỗ giao hợp, lại bị tiếng lửa cháy lách tách bao trùm, thảm lông dưới mông bị tinh dịch và dầu bôi trơn làm cho rối tinh rối mù.

Mục Tinh Thần bị đâm cho không ngừng run run, hai bàn tay non mềm vô thức leo lên lưng Phó Tẫn, nắm ngón tay mở ra không có bao nhiêu sức vuốt ve cơ thể tràn ngập cảm giác mạnh mẽ kia.

Vuốt ve đơn thuần vậy thôi đã khiến Phó Tẫn suýt không chống đỡ nổi, hắn vội vàng dừng đâm chọc mới trì hoãn dục vọng xuất tinh lại được. Hắn bất đắc dĩ vươn tay đè lên hai hạt đậu hồng nhỏ sưng tấy của người trong ngực, liếm mút đầu lưỡi trong miệng, điều chỉnh tần suất ra vào, miễn cho chưa sướng tới bến đã bắn.

Phó Tẫn gần như có thể tưởng tượng ra, chỉ cần mình bắn thì nhóc trứng thúi sẽ yếu ớt không cho chịch tiếp, nói không chừng chịch hai lần sẽ ngất đi. Mặc dù nhóc trứng thúi có bị chịch ngất hay không đều không ảnh hưởng đến quyết định của hắn nhưng hắn vẫn muốn nhóc trứng thúi tỉnh táo làm tình với hắn.

Phó Tẫn không ngờ rằng va chạm không quá kịch liệt lại khiến Mục Tinh Thần càng đạt đến cao trào nhanh hơn, bị tầng tầng mị thịt chen lấn làm tinh quan hé mở, cứ thế cắm vào hoa tâm và bắn.

Tiếng rên rỉ của Mục Tinh Thần đều bị chặn trong miệng, cậu và Phó Tẫn gần như lên đỉnh cùng một lúc. Nhưng người đàn ông đã nhịn từ lúc cởi quần áo đến giờ, rõ ràng bắn ra nhiều hơn, thời gian cũng lâu hơn.

Mục Tinh Thần bị tinh dịch nóng hổi làm phỏng co rúm lại, cổ họng tràn ra tiếng rên rỉ khó nhịn, muốn lùi về sau kết thúc nụ hôn này.

Phó Tẫn biết cậu muốn làm gì, một bàn tay xuyên qua mái tóc mềm mềm, ôm lấy đầu người trong lòng, làm sâu nụ hôn hơn, đồng thời cắm dương vật đã cương cứng tiếp vào trong động thịt vẫn đang chảy tinh dịch, chậm rãi rút ra đút vào.

Mục Tinh Thần căn bản không có cơ hội từ chối bị ép chìm sâu vào bể dục, hai chân quấn quanh eo Phó Tẫn dần không còn sức, cổ họng cũng bắt đầu tràn ra tiếng lẩm bẩm kháng nghị.

Con ngươi Phó Tẫn bị dục hỏa lấp đầy hiện ý cười, hắn tri kỷ kéo hai cái chân dài quấn lên khuỷu tay mình, dùng tư thế này thẳng thắn thoải mái làm.

Tiếng thở dốc nặng nhọc và âm thanh bành bạch liên miên không dứt đan xen tạo thành một khúc nhạc tuyệt vời. Mục Tinh Thần lại sắp đến cao trào, cậu nhẹ nhàng cắn đầu lưỡi Phó Tẫn, sướng đến mức để lại vài dấu móng tay trên cánh tay cứng rắn kia.

Một giây trước khi được đưa lên mây, người đàn ông bỗng nhiên dừng động tác lại.

Mục Tinh Thần bị trống rỗng to lớn nuốt chửng, thở hổn hển mở to mắt, quay đầu giải cứu đầu lưỡi bị hôn liếm cắn của mình, một sợi tơ bạc bị kéo ra rất dài mới đứt, thở dốc khóc gọi: "Anh trai cho em, muốn bắn."

Phó Tẫn không cho cậu, vẫn như trước chậm rãi rút ra đút vào dương vật, không chớp mắt nhìn nơi kết hợp, hơi thở bất ổn kéo tay Mục Tinh Thần qua, để cậu sờ nơi kết hợp: "Nhìn kỹ anh chơi em như thế nào."

Có lẽ bị giọng nói gợi cảm trầm thấp kia mê hoặc, Mục Tinh Thần vô thức ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một cây côn thịt thô to đỏ hồng đang ra ra vào vào giữa mông mình. Giây phút thấy rõ này, dường như máu toàn thân nháy mắt xông lên não, khiến người chấn động đầu váng mắt hoa.

Bàn tay mềm vẫn dán ở nơi kết hợp mơ màng nhẹ nhàng sờ, cảnh tượng dâm mỹ cực điểm này khiến Phó Tẫn hoàn toàn điên cuồng, nắm eo người trong ngực bế lên, điên cuồng dùng sức đâm chọc từ trên xuống dưới.

Mỗi một lần đâm vào Phó Tẫn đều dùng rất nhiều sức, cơ thể Mục Tinh Thần theo đó run run, khó khăn nhưng vui sướng nuốt ăn côn thịt thô to khác hẳn người thường.

"Ừm ư Phó Tẫn, a a anh trai ưm aaa, thoải, thoải mái quá ư..."

Va chạm mãnh liệt đánh tan tiếng rên rỉ thành mảnh nhỏ, Phó Tẫn chịch đỏ cả mắt, cúi đầu ngậm hạt đầu hồng nhỏ tự đưa đến bên miệng liếm mút gặm cắn, mơ hồ không rõ nói ra tiếng lòng: "Em là của anh, em là của anh! Không cho phép rời khỏi anh!"

"Không, vâng, em không rời đi."

Nhận được lời hứa nên dường như Phó Tẫn tỉnh táo lại một chút từ trạng thái điên cuồng, nhưng động tác đâm chọc rút ra đút vào của hắn không hề chậm lại, hai tay gắt gao vòng quanh vòng eo mềm mại của người trong ngực, hận không thể cứ thế mà dung nhập người vào trong xương.

Điên cuồng ra vào hơn mười phút, dầu bôi trơn ở nơi kết hợp vì va chạm kịch liệt mà biến thành bọt trắng, lúc sắp leo đến đỉnh khoái cảm, Phó Tẫn nhả hạt đậu hồng nhỏ bị yêu thương ướt sũng ra, thở dốc hỏi: "Có thích anh không?"

Mục Tinh Thần bị chịch thần chí không rõ, vẫn dựa vào bản năng thở gấp rên rỉ êm tai dụ người, trả lời câu hỏi này: "Thích, rất thích anh trai."

"Ngoan lắm." Phó Tẫn bỗng đè người xuống dưới, sau cùng đâm vào mấy chục lần, hai bàn tay nóng hừng hực siết chặt cặp mông, bắn vào chỗ sâu nhất trong động thịt.

Mục Tinh Thần bị tinh dịch nóng hổi và cao trào ập tới cùng lúc làm cho thét chói tai, hai chân vô lực cọ xát cơ thể Phó Tẫn, thần chí không rõ khẽ gọi: "Anh trai..."

Phó Tẫn ừm, ghé vào bên tai Mục Tinh Thần, chậm rãi đút dương vật vẫn đang xuất tinh vào, giọng nói khàn khàn gợi cảm: "Anh cũng thích em."