Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 444




Ngày hôm sau, trời hửng nắng.

Sâu trong ngôi nhà Kitahara, những con búp bê cầu nắng treo dưới mái hiên mỉm cười và đung đưa trong ánh nắng ấm áp.

Aoi thẳng lưng quỳ gối trong nhà, cô bé rời mắt khỏi ánh nắng dưới mái hiên, lười biếng dựa vào băng ghế bên cạnh, nhìn chằm chằm Bạch Liễu ngồi thẳng tắp ngay trước mặt mình.

... Tên này làm bằng sắt hay sao vậy? Dầm mưa cả một đêm nhưng ba giờ sau vẫn có thể sửa sang quần áo sạch sẽ, thản nhiên đến tham gia buổi học của tế phẩm....

Ngay phía trước là một người đàn ông trung niên râu ria xồm xoàm, khuôn mặt hốc hác đang cầm một cuốn sách, vừa đi vừa nhìn vào sách, tr3n mặt nở nụ cười kỳ quái: "Hôm nay chúng ta sẽ dạy cho các vị tế phẩm đại nhân một điều rất tuyệt vời, một khóa học hoàn toàn mới có tên là 《 tình yêu 》."

"Các vị tế phẩm đại nhân đều ở độ tuổi hoa niên, chắc chắn sẽ có lúc ngập tràn ảo tưởng đối với tình yêu, có ai sẵn lòng chia sẻ với thầy, câu chuyện tình yêu đẹp nhất trong tưởng tượng của các em là gì không nào?"

Không có ai trả lời.

Bạch Liễu cúi đầu, Aoi chán nản nhìn ngoài cửa sổ, một tế phẩm khác thì ngồi cười ngây ngô điên điên khùng khùng, ánh mắt ảm đạm chẳng còn chút tia sáng nào.

Vị thầy này chắc cũng đã quá quen thuộc với cảnh tượng trước mặt, chỉ mỉm cười gật đầu với Sota đang quỳ gối cung kính sau lưng Bạch Liễu hầu hạ: "Sota nói xem, em nghĩ mối quan hệ tình yêu hoàn hảo nhất là như thế nào?"

Sota tái mặt, mồ hôi lạnh tr3n mặt lập tức rơi xuống, lo lắng ngẩng đầu thấp giọng đáp: "... Con không biết."

Thầy giáo hạ mắt: "Không biết một chút nào luôn à?"

Sota bị thầy soi thì lại càng hạ thấp đầu, cậu nhóc nuốt nước bọt nhỏ giọng nói: "... Dạ.. truyện cổ tích về công chúa và hoàng tử được không ạ?"

Thầy giáo khom người tới gần Sota, hướng dẫn từng bước: "Tốt lắm, cụ thể là truyện cổ tích gì nào?"

Sota liếc nhìn vẻ mặt vô cảm của Bạch Liễu, lắp bắp nói: "Dạ.. hoàng tử, hoàng tử mỗi đêm sẽ vượt qua quái vật tà ác vô cùng nguy hiểm để đi tìm thần.. à không... đi tìm công chúa bị nhốt ở một nơi rất cao, sau đó ở lại với anh ấy cả đêm, cố gắng cứu công chúa ra ngoài."

*然后在那里陪他一整晚 : Sota nói là "anh ấy" nhé, anh ấy & cô ấy tiếng Trung đọc giống nhau

Aoi mang mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ nghe thế thì giật mình, cô bé quay lại nhìn Sota và Bạch Liễu với vẻ thích thú.

—— Đêm nào Bạch Lục cũng chơi tiết mục này còn gì.

Thầy giáo bừng tỉnh gật đầu: "Ồ, hóa ra em đang kể chuyện 《 Công chúa tóc mây 》à."

Sota có chút bối rối: "《 Công chúa tóc mây 》 gì ạ?"

"Thì là câu chuyện cổ tích em vừa kể đấy." Thầy giáo đứng dậy vẫy tay ra hiệu, các người hầu bên cạnh lập tức đặt một đống truyện cổ tích lên bàn của Aoi và Bạch Liễu.

Bìa cuốn truyện cổ tích có hình một cô gái không nhìn rõ mặt, chỉ bày ra mái tóc xoăn dài xinh đẹp buông thõng bên ngoài cửa sổ nhỏ hẹp của căn gác mái. Dưới đất có một người đàn ông đang ngẩng đầu nhìn cô gái trốn tr3n cao, nắm lấy tóc muốn trèo lên

"Ngày xửa ngày xưa, có một nàng công chúa có một mái tóc dài óng ả đầy quyền năng và ma thuật. Ngày nàng vừa sinh ra đời, ma thuật tr3n mái tóc của nàng đã thu hút một mụ phù thủy vô tình đi ngang qua. Mụ phù thủy liền bắt cóc nàng đến khu rừng hắc ám đầy quái vật, giam cầm nàng ở một tòa tháp cao và cấm nàng ra ngoài, lợi dụng phép thuật của mái tóc nàng để giữ cho mình luôn trẻ đẹp và đầy sức mạnh."

"Thế rồi ngày qua ngày, nàng lớn lên trong tòa tháp cao đó."

"Vì chưa từng tiếp xúc với ai nên nàng lớn lên ngây thơ xinh đẹp và không hiểu chuyện đời, không biết thế giới là như thế nào, thậm chí còn cho rằng thế giới chỉ là một căn gác nhỏ hẹp, tối tăm không bao giờ nhìn thấy ánh sáng."

Sota nghe vậy thì thót tim, quỳ rạp xuống đất, ngước nhìn ông thầy đang kể chuyện đều đều: "Sau đó thì sao ạ! Bạch... Hoàng tử có xuất hiện không ạ!"

"Xuất hiện." Người thầy quay lại, từ tốn kể tiếp, "Một ngày nọ, một hoàng tử đi ngang qua phát hiện ra công chúa tóc mây, chàng bị rung động trước vẻ đẹp của nàng và rồi bắt đầu ngày ngày đêm đêm đứng dưới gác mái ngắm nhìn nàng, hoàng tử nói với công chúa —— "

"Hỡi cô gái xinh đẹp kia ơi, hãy thả mái tóc dài của nàng xuống để ta leo lên gặp được nàng."

"Công chúa sống trong tháp cao chưa từng thấy người đàn ông nào đẹp trai như vậy. Nàng thả mái tóc dài xuống và hoàng tử leo lên."

"Bọn họ lén lút gặp nhau hàng đêm, cuối cùng, hoàng tử muốn đưa nàng bỏ trốn, nhưng mụ phù thủy đã phát hiện ra, mụ ta quyết liệt tách họ ra và mang công chúa đến một vùng đất hoang vắng hơn."

Sota lo lắng: "Bạch, hoàng tử đâu rồi! Hoàng tử không đuổi mụ phù thủy đi sao!"

"Cuối cùng hoàng tử đã đánh bại mụ phù thủy và mang công chúa tóc mây trở về." Thầy giáo chậm rãi kể nốt đoạn kết, "Hai người sống hạnh phúc mãi mãi trong lâu đài".

Sota th0 ra một hơi dài: "Tốt quá."

Thầy giáo khoanh tay liếc nhìn xung quanh, tr3n mặt vẫn mang theo nụ cười giả tạo như thường lệ: "Các vị tế phẩm đại nhân nghĩ gì về câu chuyện này?"

Ông ta nhìn Aoi cung kính nói, "Nghe ý kiến Aoi đại nhân trước vậy, nếu ngài là Công chúa tóc mây trong câu chuyện này, ngài sẽ làm gì?"

Aoi ôm mặt dửng dưng trả lời: "Tôi sẽ dùng sắc đẹp dụ dỗ tên hoàng tử ngốc nghếch kia, sau đó đợi anh ta trèo lên thì dùng kéo đâm ch3t anh ta, c0i quần áo anh ta ra rồi mặc vào, trở thành hoàng tử trốn thoát khỏi gác mái."

Sota kinh hoàng: "Thế thì còn gì là câu chuyện tình yêu nữa chứ, chuyển thành chuyện kinh dị rồi còn gì! Vả lại nếu em giết hoàng tử tùy tiện như thế thì em sẽ bị phán tử hình đấy!"

Aoi liếc nhìn Sota đang sợ hãi, đột nhiên cười hì hì: "Ừ."

"Dù có ch3t đi chăng nữa thì vẫn tốt hơn là trở thành một con rối chỉ mọc tóc cho phù thủy và bị mắc kẹt tr3n gác mái suốt đời, đúng không?"

Sota mím môi vò vò tay, cúi đầu im lặng.

Thầy giáo nghe Aoi trả lời xong thì cũng chẳng kinh ngạc gì mấy, ông ta tiếp tục quay đầu nhìn Bạch Liễu bên cạnh: "Nếu Bạch Liễu đại nhân là hoàng tử trong truyện thì ngài sẽ làm gì?"

Sota hơi ngẩng đầu lên, nhìn Bạch Liễu đầy mong đợi.

Bạch Lục đại nhân giống hệt hoàng tử trong truyện nên nhất định sẽ đưa ra đáp án y như trong truyện.

Bạch Liễu trầm mặc, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên: "Nếu như tôi xuất hiện trong chuyện này thì có lẽ tôi sẽ không phải là hoàng tử."

Sota sững sờ.

Thầy giáo thuận theo hỏi: "Vậy thì Bạch Lục đại nhân sẽ là nhân vật gì nào?"

Bạch Liễu bình thản: "Tôi sẽ là một con quái vật trong rừng tối, ngày đêm thèm muốn người tr3n tháp cao, luôn chờ đợi đối phương rơi xuống một ngày nào đó."

Sota: QAQ

Sao lại là chuyện kinh dị nữa rồi!!

"Chuyện tình yêu giữa quái vật và công chúa à?" Thầy giáo vuốt cằm trầm ngâm, "Nghe giống tình yêu của Quasimodo và Esmeralda nhỉ."

Thầy giáo nhìn Bạch Liễu tiếp tục hỏi: "Thế thì Bạch Lục đại nhân trong hình dạng một con quái vật trèo lên tháp cao để cứu công chúa xinh đẹp, ban đầu công chúa sẽ sợ hãi vẻ ngoài của ngài, nhưng dần dà tình yêu của ngài đã làm công chúa cảm động, và rồi nàng ấy yêu chính con người bên trong của ngài, cuối cùng hai người hạnh phúc mãi bên nhau đúng không?"

Sota: QAQ!!

Không hổ là Bạch Lục đại nhân, phiên bản truyện ngôn tình này hết sức cảm động!

"Không." Bạch Liễu ngước ánh mắt thâm thúy nhìn về phía thầy giáo, "Nếu anh ấy yêu tôi chỉ vì tôi yêu anh ấy thì tôi sẽ giết anh ấy."

Sota chưa kịp cảm động xong lập tức đờ người ra.

Thầy giáo cũng ngạc nhiên: "Tại sao?"

"Nếu tôi yêu anh ấy và mang anh ấy trốn thoát khỏi tòa tháp." Gương mặt Bạch Liễu không biểu lộ cảm xúc, giọng điệu bình thản như đang giải thích một bài toán, "Nhưng anh ấy yêu tôi chỉ vì tôi yêu anh ấy, thế nên nếu tôi muốn lúc nào anh ấy cũng yêu tôi, tôi phải liên tục trả giá tình yêu của mình để đổi lấy nó, đó không phải là một giao dịch công bằng."

"Mà tôi lại không thể kiểm soát bản thân để ngăn chặn giao dịch này nữa."

Bạch Liễu nhướng mắt, trong mắt không có một tia sáng nào, đen kịt sâu thẳm như đáy biển: "Nếu đã x4c định anh ấy chỉ có thể yêu tôi như vậy, thế thì để tránh cho giao dịch bị tổn thất quá nhiều, tôi sẽ ——"

"Giết anh ấy."

Bạch Liễu vừa nói ra, cả lớp học đều lặng ngắt như tờ.

Ngay cả thầy giáo lúc nào cũng nở nụ cười giả tạo cũng không kìm được, ông ta đặt hai tay lên bàn của Bạch Liễu, nhếch mép giả vờ bình tĩnh hỏi: "Sao Bạch Lục đại nhân lại nghĩ cực đoan như thế chứ? Nhỡ đâu lúc ngài vừa cứu thoát công chúa thì nàng ấy liền yêu ngài thì sao?"

"Trong bất cứ câu chuyện cổ tích nào, công chúa cũng đều yêu người đã cứu thoát mình."

Bạch Liễu thản nhiên nhạt nhẽo hỏi một câu: "Vậy sao?"

Thầy giáo gật đầu khẳng định: "Tất cả các mẫu tình yêu đều như thế."

Bạch Liễu nhướng mi: "Vậy thì công chúa chỉ yêu 【 người cứu mình ra】, bất kể người này là ai, cho dù chỉ là quái vật chứ không phải người thì công chúa cũng sẽ yêu nó."

"Mức độ tình cảm như thế thì có khác gì với con chó vẫy đuôi với chủ nhân của nó chứ?"

Bạch Liễu đột nhiên cười nhác lên: "Một con chó cũng sẽ yêu người cho nó thức ăn, bất kể chủ nhân của nó là ai, nhà giàu, nhân viên văn phòng hay người vô gia cư."

Bạch Liễu ngước mắt nhìn thẳng vào thầy giáo đang nghiêng người: "Mức độ 【 tình yêu 】này chỉ phụ thuộc vào việc ai trở thành chủ nhân của con chó này ngay từ đầu và ai leo lên gác mái của công chúa trước, không liên quan gì đến bản thân người đó, chỉ là phản hồi cảm xúc ngắn hạn và khúc xạ thu được do cơ chế phản hồi tâm lý nhất định."

"Nhưng đây mới là quan niệm của một người bình thường về tình yêu, ngài nói như vậy quá cực đoan rồi, hình mẫu tình cảm mà ngài muốn hoàn toàn không tồn tại." Thầy giáo hít sâu một hơi để lấy bình tĩnh rồi mới tiếp tục hỏi, "Ngài không muốn công chúa yêu ngài trong lúc bỏ trốn, cũng không muốn công chúa yêu ngài sau khi được cứu thoát, vậy ngài muốn công chúa yêu ngài kiểu gì đây chứ?"

Bạch Liễu hơi ngẩng đầu: "Tôi muốn anh ấy ở trong 【 tháp 】cũng yêu tôi."

"Tôi muốn anh ấy dù biết rõ tôi là một con quái vật cầm dao đang chờ giết anh ấy dưới tòa tháp, nhưng vẫn sẵn sàng cắt đứt dây trói tr3n người mình, từ tr3n tháp cao nhảy xuống vì tôi ——"

Thầy giáo giật mình nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Bạch Liễu, đôi mắt của Bạch Liễu đen kịt như thể hút hết ánh sáng xung quanh, rõ ràng chỉ có một màu đen nhưng lại vô cùng quyến rũ, tựa hồ đang giấu kín hàng ngàn hàng vạn cảm xúc khó nói bên trong, lại thêm kết hợp với giọng nói bình thản của hắn khiến cho người nghe có loại cảm giác rợn hết cả người:

"—— Tôi muốn anh ấy từ thần biến thành người vì tôi."

Nói xong Bạch Liễu quay mặt qua hướng khác, lúc này đây thầy giáo mới bàng hoàng tỉnh táo lại sau cơn sợ hãi, ông ta hoảng hốt lùi lại vài bước cố trấn định, nắm chặt tay ho khan rồi gượng cười: "Bạch Lục đại nhân, yêu cầu của ngài đối với công chúa quá cao rồi."

"Tôi không yêu công chúa tóc mây." Bạch Liễu thản nhiên đáp lại.

Thầy giáo ngẩn người: "Nếu ngài không yêu công chúa tóc mây, vậy ai sống trong tòa tháp đó chứ?"

Bạch Liễu nghiêng đầu yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, xuyên qua rừng cây rậm rạp có thể mơ hồ nhìn thấy đền thờ cao chót vót đứng tr3n đỉnh núi, mãi một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: "Một con thằn lằn có đôi mắt độc."

"Thằn lằn?!" Thầy giáo ngạc nhiên, "Sao lại là thằn lằn?!"

Bạch Liễu rũ mắt xuống:

"Tôi không biết."

"Nhưng cho dù anh ấy mang hình dáng gì đi chăng nữa." Bạch Liễu chống cằm nâng mắt lên, nghiêng đầu mỉm cười, "Anh ấy luôn là người mà tôi yêu thích."

"Con quái vật tôi đây canh giữ dưới tháp sẽ gi3t ch3t tất cả những ai muốn đến tháp cao cứu anh ấy, chạm vào mái tóc của anh ấy và sử dụng ma thuật của anh ấy, để anh ấy chỉ nguyện ý nhảy xuống vì tôi mà thôi."

"Anh ấy vĩnh viễn chỉ có thể chọn lựa một mình tôi."

Một trong những bộ phim hay về Công chúa tóc mây Rapunzel ( tui khoái con ngựa:v)

Quasimodo và Esmeralda là 2 nhân vật trong truyện Thằng Gù Nhà thờ Đức Bà Paris ( Victor Hugo)

- -----oOo------