Thầy giáo sững người tại chỗ một lúc lâu mới tỉnh táo lại: "Hôm nay kết thúc tiết học ở đây."
"Sắp tới đây, ngoài giờ học ra, các em còn có một việc quan trọng phải làm." Thầy giáo nhìn xuống tế phẩm, vẻ mặt đã trở lại bình thường, "Lễ tế mùa hè sắp đến rồi, trước khi vào đền thờ hiến tế thì các vị tế phẩm đại nhân sẽ phải đến nhà thuyền để kiểm tra nỗi đau của mình."
"Nhưng các vị cũng đừng nên lo lắng nhiều về kết quả kiểm tra."
Thầy giáo mỉm cười hiền lành: "Ngoại trừ Aoi đại nhân thì nỗi đau khổ của các vị đều chưa đạt tiêu chuẩn, phải đợi ít nhất đến lễ tế mùa đông thì mới chín muồi được."
"Bây giờ các vị có thể đi được rồi." Thầy giáo quay lại nhìn Aoi nở nụ cười đầy thâm ý, "Riêng Aoi đại nhân ở lại thêm một chút nữa."
"Với mức độ đau đớn hiện giờ của ngài thì lễ tế mùa hè năm nay ngài hoàn toàn có thể lên đài hiến tế."
"Tuy nhiên để tối đa hóa nỗi đau của ngài, trong vài ngày tới chúng tôi sẽ áp dụng thêm một số biện pháp đặc biệt để nỗi đau của ngài có thể đổi lấy nguyện vọng giá trị nhất cho nhà Kitahara."
Thầy giáo chắn trước mặt Aoi, ông ta từ tr3n cao nhìn xuống, tr3n mặt nở nụ cười quỷ quyệt:
"Aoi đại nhân đã 16 tuổi rồi phải không? Đến tuổi yêu đương rồi, ngài cũng nên biết một tình yêu đẹp là như thế nào."
"Đã đến lúc nếm trải mặt trái đau khổ của tình yêu."
"Ngày mai chúng ta sẽ triệu tập một nhóm 【 hoàng tử】để Aoi đại nhân làm 【 công chúa】 chọn một đối tượng để yêu đương."
Thầy giáo mỉm cười: "Tất cả bọn họ đều là những 【 hoàng tử】rất sáng giá."
"Những 【 hoàng tử】này là những người hầu có vẻ ngoài tuấn tú nhưng sắp ch3t cóng được nhà Kitahara lựa chọn từ nhà thuyền."
"Nhà Kitahara đã cứu họ ra khỏi lồng và nói với họ rằng đó là nhờ vào lòng nhân từ của Aoi đại nhân, vì vậy họ rất ngưỡng mộ ngài."
"Họ yêu ngài một cách tự nhiên giống như những chú chó Shiba mà Aoi đại nhân từng yêu thích vậy, chỉ cần ngài đưa tay ra là có thể dễ dàng nhận được tình yêu và lòng trung thành của họ đối với ngài."
"Tất nhiên là ngài cũng có thể không chọn lựa những 【 hoàng tử】đó." Thầy giáo ghé vào lỗ tai Aoi cười hiền hậu, "Đến lúc đó, chúng tôi sẽ giải quyết nhóm 【 hoàng tử】cũng giống như đã giải quyết những con chó con mèo mà ngài không cần vậy."
"Mong là【 công chúa】sẽ không tàn nhẫn như thế."
Ánh sáng trong mắt Aoi dần lụi tàn, cô bé cúi đầu xuống, thanh âm nhỏ xíu như vừa rơi xuống giếng: "Được, thưa thầy."
"Tôi sẽ chọn một 【 hoàng tử】thật cẩn thận."
Đêm đó.
Aoi ánh mắt vô hồn nằm ngả nghiêng tr3n mép bệ cửa sổ, mái tóc dài buông thõng xuống vai.
Con búp bê cầu nắng dưới mái hiên gác mái nơi em trai cô bé và con chó treo cổ đung đưa qua lại trong đêm, ánh trăng không thể rọi rấu vào căn phòng khiến nó tối tăm như một chiếc quan tài cao chót vót.
Một ánh sáng le lói xuất hiện trong khu rừng tối.
Aoi đảo mắt, khuôn mặt nãy giờ chẳng có chút cảm xúc gì đột nhiên lộ ra vẻ hứng thú, cô bé hừ nhỏ một tiếng: "Lại đi."
Bạch Liễu mang đèn lồng men theo con đường nhỏ đi thẳng đến gần đỉnh núi.
Aoi khá kích động, cô bé khoanh tay lại rồi chống cằm lên, cứ nhìn chăm chú Bạch Liễu, lẩm bẩm một mình, "... Vậy mà có thể chịu đựng đến bây giờ..."
"Tình yêu thực sự có ma lực lớn như vậy sao?"
Bạch Liễu bước tới cổng đền thờ, giọng nói bên trong nhanh chóng vọng ra.
Giọng nói có chút nôn nóng nhưng vẫn trong trẻo như trước: "... Ta đã đợi rất lâu, tưởng tối nay cậu sẽ không tới."
"Hóa ra chỉ là tới muộn."
"Có chuyện gì xảy ra sao?" Tạ Tháp hỏi nhẹ nhàng, "Là do khóa học tế phẩm bị muộn hay cậu bị thương nên phải lên núi chậm lại?"
Bạch Liễu đứng ngoài cửa vẫn không lên tiếng.
Bởi vì nhanh chóng tới gần cửa, Tạ Tháp bị sợi tơ cuốn lấy khiến y th0 gấp, máu chảy ra cũng nhanh hơn một chút.
"Hôm nay Bạch Liễu vẫn sẽ không vào gặp ta, cũng không nói lời nào với ta sao?"
Tạ Tháp tiếp tục đi về phía trước, tay nắm lấy mép cửa gỗ, những sợi tơ tr3n cổ tay và cổ chân co rút lại, hằn sâu vào làn da trắng như tuyết của y, máu chảy ra như suối. Tuy nhiên tình trạng bi thảm này lại hoàn toàn tách biệt với giọng điệu giống như đang nói một câu chuyện phiếm của y:
"Tơ tr3n người ta càng lúc càng nhiều."
"Thần nói với ta, đây chính là gông xiềng hình thành từ nỗi đau của con người. Ta nhận hiến tế càng nhiều và cảm nhận nỗi đau càng nhiều thì nỗi đau đớn của những tế phẩm đó sẽ trở thành tơ quấn quanh ta."
"Thật là kỳ lạ." Tạ Tháp bối rối nói, "Gần đây ta không nhận hiến tế của ai cả, nhưng tơ tr3n người lại càng ngày càng nhiều."
"Những sợi tơ này là từ nỗi đau của ai chứ?"
Tạ Tháp nhìn xuống những sợi tơ quấn quanh người, sau đó nâng mắt nhìn cánh cửa gỗ: "Là nỗi đau của Bạch Liễu sao?"
"Nhưng kể từ ngày đó ta chưa được gặp lại Bạch Liễu, Bạch Liễu cũng không hiến tế nỗi đau cho ta, tơ này không phải là từ nỗi đau của cậu."
Từng sợi tơ trong mờ lần lượt hết sợi này đến sợi khác sinh ra từ không khí, dệt thành một tấm lưới sắc bén cứa vào mặt Tạ Tháp, máu theo vết thương chảy xuống cằm y nhưng dường như Tạ Tháp chẳng cảm giác được điều đó, y bình tĩnh mở to mắt nhìn cánh cửa gỗ, giọng hơi bối rối:
"... Tơ này nếu không phải từ nỗi đau của Bạch Liễu, thì là từ nỗi đau của ai?"
Tạ Tháp cau mày, y nâng tay che nguc mình: "Vì sao chỉ khi cậu xuất hiện thì tơ mới quấn quanh người ta chứ?"
Vì sao chỉ những vết thương do sợi tơ này mới khiến trái tim y thêm đau đớn?
Bạch Liễu vẫn không nói gì.
Mưa trong rừng đêm tạnh dần, hạt mưa rơi tí tách.
Trong màn mưa bụi mênh mông, Tạ Tháp nghe tiếng bước chân của Bạch Liễu xoay người rời đi, trong lòng nhịn không được tiến thêm một bước.
Trong nháy mắt đó, vô số sợi tơ trong suốt bay ra từ mọi hướng trói chặt chân tay và thân thể của Tạ Tháp.
Tiếng bước chân Bạch Liễu càng xa, tơ tr3n người Tạ Tháp càng ngày càng nhiều, gần như quấn lấy y thành một cái kén trong mờ chỉ lộ ra hai mắt.
Máu ồ ạt chảy ra từ khắp mọi vết thương tr3n người, lập tức nhuộm đỏ cả sàn nhà.
Tạ Tháp nhìn xuống những sợi tơ —— mỗi lần Bạch Liễu xuất hiện hoặc rời đi, chúng sẽ xuất hiện dày đặc vây trói y ở đây.
Nhưng thần đã nói rõ rằng tơ sinh ra chỉ khi y cảm nhận được sự đau khổ của tế phẩm.
Cho nên những sợi tơ này thật ra là...
Tiếng bước chân của Bạch Liễu hoàn toàn chìm lẫn trong rừng rậm, Tạ Tháp ngẩn người đứng yên một chỗ, đột nhiên nhìn về phía cửa gỗ, nhất thời vẻ mặt không thể tin được.
... Lần này Bạch Liễu rời đi, y cũng không chìm vào giấc ngủ.
Y vẫn còn tỉnh táo, tơ vẫn chưa biến mất, và y là người duy nhất trong đền thờ.
Tạ Tháp từ từ hạ mi xuống nhìn những sợi tơ máu tr3n người mình mà mặt không chút biểu cảm.
——Giữ cho y tỉnh táo, làm cho y bị thương chồng chất khắp người...
Nó đến từ 【 nỗi đau】của chính bản thân y.
Trong một đêm mưa đón chào lễ tế mùa hè sắp tới, vào lúc tế phẩm rời đi, lần đầu tiên vị thần vô duc vô cầu đã nếm trải được 【 nỗi đau】.
【 nỗi đau】dày đặc khiến thần mất ngủ, giữ chân thần một chỗ, khiến thần cứ mãi chờ đợi cạnh cửa không muốn rời đi.
Thần bướng bỉnh kéo lê 【 nỗi đau】tr3n cơ thể mình đến gần cánh cửa gỗ nơi tế phẩm rời đi ngày này qua ngày khác, để rồi vẫn tỉnh táo và tiếp tục kiên trì chờ đợi sự viếng thăm ngắn ngủi của tế phẩm vào đêm hôm sau trong nỗi đau ngày càng sâu sắc.
—— Cứ như thể thần đang hiến tế 【 nỗi đau】 của mình cho tế phẩm vậy.
- -----oOo------