Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 443




Đêm thứ ba.

Aoi mặc kệ vết thương tr3n người càng lúc càng nặng cứ nằm nhoài tr3n bệ cửa sổ chán nản, đợi một lúc sau quả nhiên cô bé nhìn thấy Bạch Liễu cầm đèn lồng hướng lên đền thờ, liền th0 dài, chống cằm nói: "Lại đi."

Nhưng chỉ trong một thời gian ngắn Aoi kinh ngạc đứng thẳng lên, cô bé thấy Bạch Liễu chỉ dừng trước cửa đền thờ mà không đẩy cửa đi vào.

Một giờ đã trôi qua.

Hai giờ đã trôi qua.

Bạch Liễu cầm ngọn đèn le lói cứ lặng lẽ đứng một mình trong đêm dài đen tối, giống như một ngọn đèn đá ở bên cạnh cửa bảo vệ đền thờ mãi không nhúc nhích.

Cửa đền thờ đột nhiên hơi hé mở, một đôi tay trắng nõn mảnh khảnh cầm tay nắm cửa cố gắng đẩy ra, rõ ràng đây là bàn tay của Tà Thần.

Tà Thần muốn đi ra để nhìn tế phẩm đang đứng ngoài cửa, nhưng Aoi nhớ em trai cô bé kể là Tà Thần đã bị xích trong điện thờ, không thể ra ngoài được.

Chỉ cần tế phẩm bước vào một bước nữa là có thể nhìn thấy Tà Thần, nhưng Bạch Liễu chỉ đứng ngoài cửa mà không hề đến gần. Hắn để cơn đau của mình đánh thức Tà Thần, khiến y cố gắng đến gần mình hơn.

"Đang làm gì vậy nhỉ?" Aoi cau mày, "Tên này chấp nhận bị thương nặng, lại còn mất nhiều thời gian ăn cắp chìa khóa đền thờ chỉ để đứng bên ngoài đền thờ một đêm thôi à?"

Quả thật Bạch Liễu đã đứng ngoài đền thờ cả đêm.

Khi trời sắp hừng sáng, Aoi tỉnh dậy, cô bé thấy Bạch Liễu vẫn đứng bên ngoài đền thờ, tay cầm đèn lồng, chậm rãi bắt đầu đi xuống núi.

Cánh cửa đền thờ không ngừng lung lay cũng ngừng chuyển động.

"Trong đầu người này..." Aoi nhíu mày, "đang nghĩ gì vậy?"

Đêm thứ tư, đêm thứ năm, trong một tháng liên tục, ban ngày dù Bạch Liễu bị tra tấn đến mức nào, bất kể thời tiết mưa gió bão bùng hay tuyết rơi mù mịt, Bạch Liễu vẫn sẽ bất di bất dịch cầm đèn lồng lên núi, sau đó đứng bên ngoài đền thờ suốt đêm, rồi lại lặng lẽ xuống núi khi trời vừa hửng sáng.

Ngày bị tra tấn hành hạ, đêm đến lại lên núi đứng ngoài trời cả đêm, cứ như thế, ngay cả Aoi, một người ngoài cuộc chỉ quan sát vì tò mò, cũng có thể thấy rõ sự suy kiệt và phờ phạc nhanh chóng của Bạch Liễu.

Tuy rằng nhìn dáng vẻ bên ngoài thì người nãy vẫn thản nhiên bình tĩnh, cứ như người đứng canh giữ bên ngoài đền thờ mỗi đêm không phải là hắn vậy.

Ngày qua ngày, không biết đã trải qua thêm bao lâu, đến khi một tế phẩm của nhà Kitahara đau khổ đến mức phải tự sát thì chủ nhân của Kitahara mới hài lòng tới thị sát tế phẩm. Sau một hồi khen ngợi các giáo viên đã tốn công tốn sức dạy dỗ bọn họ thì quyết định bổ sung thêm một khóa học về 【 tình yêu 】trong chương trình học của tế phẩm.

Huyện Lộc Minh dần dần treo các biểu ngữ đầy màu sắc về lễ tế Tà Thần, những ngày mưa rơi nhiều thêm, những ngày tuyết phủ ít lại, cây cối xung quanh đền thờ bắt đầu đâm chồi nảy lộc.

Aoi thảng thốt nhận ra lễ tế mùa hè đã sắp đến gần.

Chẳng bao lâu sau, tế phẩm được chọn cùng với Bạch Liễu cũng tự sát, sự đau khổ của cậu ta mãnh liệt dữ dội vô tình tương phản hoàn toàn với sự lạnh nhạt đến thản nhiên của Bạch Liễu cho dù hắn phải chịu sự tra tấn như thế nào đi nữa, thế nên nhà Kitahara bắt đầu tập trung sự chú ý vào tế phẩm có tiềm năng như hắn.

Cho nên lúc tế phẩm kia tự sát, người đứng đầu gia tộc Kitahara vui mừng xua tay: "Tốt rồi, tế phẩm sắp chín muồi rồi, hôm nay tạm thời đừng huấn luyện nữa, cậu ta muốn làm gì cứ để cậu ta làm đi, nhất định phải đảm bảo cậu ta sống trong đau đớn!"

Bạch Liễu cúi đầu hành lễ với gia chủ, gia chủ sốt ruột xua tay ý bảo Bạch Liễu cứ đi đi.

Mùa hè dần đến gần, bờ biển ngày nào cũng đổ mưa tầm tã, trời vào đêm cơn mưa bất chợt đổ xuống, Bạch Liễu cầm một chiếc ô bằng giấy đi vòng quanh đền thờ từ một lối đi bên cạnh.

Bấy giờ người trong gia tộc Kitahara chẳng ai buồn để ý đến tế phẩm nhìn có vẻ rất đau khổ tiều tụy này nữa, Bạch Liễu lại càng có cơ hội hành động tự do hơn.

Aoi nằm tr3n bệ cửa sổ, nhìn ngọn đèn yếu ớt trong đêm mưa —— quan sát Bạch Liễu lên núi mỗi đêm đã trở thành một trong số ít thú vui trong cuộc đời tế phẩm nhàm chán của cô bé.

Cô bé thực sự tò mò không biết Bạch Liễu muốn làm gì.

Mưa càng lúc càng nặng hạt, ánh đèn dưới tấm màn mưa le lói yếu ớt giống như một loại côn trùng phát sáng bay quanh đền thờ, lang thang trôi nổi trong núi rừng cây cối rậm rạp, loạng choạng đi về phía nơi ở của Tà Thần rồi sau đó dừng lại ở cổng đền thờ một lần nữa.

Aoi thấy cánh cửa trong đền thờ lại bị một bàn tay đẩy ra.

Mấy ngày nay Tà Thần trong đền thờ hướng ra ngoài ngày càng nhiều, ban đầu chỉ có thể mở ra một chút khe hở, hiện tại đã mở được một nửa cánh cửa, có lúc Aoi còn tưởng vị thần bên trong chuẩn bị bước hẳn ra ngoài luôn rồi chứ.

Nhưng điều mà Aoi không thể nhìn thấy là bàn tay mở cửa thon dài, trắng nõn ấy lại chằng chịt vết thương từ những sợi tơ rối và xiềng xích thít chặt, máu theo áo ngoài chảy xuống dưới từng giọt lại từng giọt, hòa với tiếng mưa rơi trong hồ nước.

"Cậu đến rồi ư, Bạch Liễu." Tạ Tháp đứng cạnh cánh cửa đã bị y dùng hết sức mở ra một nửa, rũ mắt xuống nhẹ nhàng nói, "Ta vừa nghe thấy tiếng bước chân của cậu và cảm nhận được nỗi đau của cậu liền tỉnh dậy đến cửa chờ cậu đây."

"Hôm nay cậu cũng không vào gặp ta sao?"

Ngoài cổng đền thờ chỉ có tiếng mưa to rào rạt, Bạch Liễu không nói tiếng nào. Đã nhiều ngày như vậy rồi, mặc dù ngày nào Bạch Liễu cũng đến, và ngày nào Tạ Tháp cũng nói chuyện với Bạch Liễu, nhưng Bạch Liễu vẫn không trả lời y dù chỉ một câu.

Tạ Tháp cũng đã quen với việc này. Y khẽ ngẩng đầu lên thong thả nhìn chiếc chuông gió rung rinh dưới mái hiên và cơn mưa ngày càng lúc càng nặng hạt. Tr3n làn da y dày đặc những sợi tơ rối siết chặt vào cơ thể, máu đẫm ướt hết áo ngoài, vết thương tr3n cổ tay vừa mới tưa ra ứa máu, theo đầu ngón tay nhợt nhạt nhỏ tí tách xuống đất.

Bạch Liễu đứng ngoài cửa, nước mưa tr3n ô chống tr3n mặt đất cũng đang rỉ rả nhỏ giọt, mưa và máu rơi xuống đất đồng thời tan vào bùn đất.

Tạ Tháp nhẹ nhàng nói: "... mấy ngày qua lúc cậu đến, ta càng ngày càng sớm tỉnh lại, cậu đau khổ nhiều hơn rồi phải không."

"Bạch Liễu, vì sao cậu lại đau khổ?"

Tạ Tháp nhìn cánh cửa gỗ nặng nề cũ kỹ, y biết Bạch Liễu đang đứng bên kia cánh cửa, hắn sẽ đứng suốt đêm, đứng cho đến khi trời vừa hửng sáng rồi tối hôm sau mới quay trở lại.

Hôm nay mưa to như vậy, liệu Bạch Liễu có bị ốm không...

Thật kỳ lạ, Tạ Tháp hạ mắt xuống, y nhìn cơ thể đầy vết thương của mình và bối rối siết chặt quần áo.

Rõ ràng giờ phút này đây thân thể y đang chảy máu lại chẳng đau đớn chút nào, nhưng vừa nghĩ tới Bạch Liễu sẽ phát bệnh thì lồng nguc y liền thắt lại.

Một nỗi đau rất kỳ lạ.

Mấy ngày nay, Tạ Tháp chưa nhìn thấy Bạch Liễu hay nghe thấy giọng nói của Bạch Liễu lần, chỉ biết rằng Bạch Liễu đang ở phía bên kia cánh cửa, giữa họ có một cánh cửa gỗ dày, khiến y không thể phản xạ cảm xúc của Bạch Liễu, nhưng y có thể cảm nhận được rất nhiều cảm xúc rất rõ ràng.

Mỗi đêm khi thức dậy vì Bạch Liễu đến gần, tim y sẽ đập nhanh hơn, rồi đến lúc y cố gắng hết sức để mở cửa đền nhưng thấy Bạch Liễu không mở cửa bước vào đền thờ để gặp mình, trái tim y lại chùng xuống.

Nghĩ đến hôm nay Bạch Liễu rời đi nhịp tim sẽ chậm rãi, nghĩ đến tối nay Bạch Liễu lại đến nhịp tim sẽ nhanh hơn.

"Đêm nay mưa lớn quá." Tạ Tháp nói vọng qua cánh cửa gỗ, "Cậu có muốn về sớm hơn không?".

Ngoài cửa im lặng, Tạ Tháp nghe thấy tiếng ô lạch cạch mở ra, sau đó là tiếng bước chân của Bạch Liễu đi xuống núi.

Hết sức kỳ quái.

Tạ Tháp mím môi, mắt nhìn thẳng vào cánh cửa gỗ, nhũng ngón tay siết quần áo ngày càng chặt hơn.

Mưa to như thế, chính y mở miệng bảo Bạch Liễu về, nhưng lúc nghe thấy tiếng bước chân dứt khoát rời đi không hề lưu luyến của Bạch Liễu, nghĩ đến thời gian ở gần Bạch Liễu đêm nay trôi qua nhanh như vậy....

Tạ Tháp lại không thể kiểm soát cảm xúc mất mát vừa nảy sinh trong lòng mình.

Tại sao chứ?

Không có ai bên cạnh nên y đương nhiên không thể phản xạ cảm xúc của bất kỳ ai, vậy hai loại cảm xúc trái ngược nhau này từ đâu mà ra?

Mặc dù lần nào y cũng không nhận được phản hồi, nhưng lần nào Tạ Tháp cũng hỏi khi Bạch Liễu rời đi, "Ngày mai cậu có đến không?"

Bước chân rời đi của Bạch Liễu dừng lại, Tạ Tháp nghe thấy tiếng hít th0 của Bạch Liễu trở nên nặng nề hơn một chút trong cơn mưa tầm tã, và tiếng chân quay ngược lại đến gần cửa đền thờ, Tạ Tháp còn nghe thấy tiếng bàn tay của Bạch Liễu dán tr3n cánh cửa gỗ của đền thờ, như thể Bạch Liễu sắp đẩy cửa bước vào trò chuyện với Tạ Tháp.

Tạ Tháp nghe thấy nhịp tim của mình đập nhanh hơn bao giờ hết, y cố gắng tiến về phía trước, sợi tơ trói tr3n người y siết chặt tới tận xương nhưng y không quan tâm đến điều đó, y cúi đầu, chỉnh lại quần áo tóc tai của mình, mày hơi nhíu lại, nhưng không phải khó chịu vì cơn đau từ những vết thương mà là vết máu tr3n người làm vấy bẩn quần áo và đầu tóc của y.

Cứ để cơ thể đầy máu loang lổ thế này đi gặp Bạch Liễu thì chẳng sạch sẽ chút nào, nhưng bây giờ y không thể quan tâm nhiều như vậy được nữa.

Tạ Tháp nhanh tay sửa sang lại vẻ ngoài của mình, sau đó ngẩng đầu nhìn chằm chằm cánh cửa gỗ, tập trung đến mức hô hấp gần như ngừng lại, để mặc cho máu tr3n người chảy xuống thấm vào áo khoác.

Bạch Liễu sẽ đẩy cửa ra để gặp mình sao?

Cậu ấy sẽ nói gì với mình đây?

Tiếng hít th0 của Bạch Liễu dừng một chút bên cạnh cửa, tay khẽ động tr3n cánh cửa gỗ.

Tạ Tháp nhìn thẳng vào cửa gỗ, vai và lưng từ từ duỗi thẳng, ánh sáng trong mắt sáng lên từng chút một.

Sau đó Bạch Liễu ngừng tay, hắn dừng lại, rồi quay lưng bỏ đi mà không nói gì cũng giống như những đêm trước.

Bờ vai căng cứng của Tạ Tháp rũ xuống từng chút, y sững sờ nhìn ra cửa, ánh mắt rất nông như thể một tầng ánh sáng sắp lụi tàn.

Khoảnh khắc nghe thấy tiếng chân Bạch Liễu rời đi, Tạ Tháp hầu như không còn nghe thấy nhịp tim của chính mình, như thể nhịp tim của y cũng rời đi với Bạch Liễu đêm nay.

Tạ Tháp chậm rãi ngã xuống đất, vô số sợi tơ nặng trĩu đan vào nhau tr3n da dưới lớp quần áo của y. Y nhắm mắt lại, thì thầm tự nhủ:

"Bất kể ngày mai cậu có tới hay không."

"Ta sẽ vẫn luôn chờ cậu."

Aoi dựa vào cửa sổ ngáp dài một hơi, cô bé vốn nghĩ đêm nay Bạch Liễu lại đứng ngoài cửa đền thờ dưới cơn mưa, nhưng khi trời vừa rạng sáng, Bạch Liễu đột nhiên đi vài bước về phía đền thờ, nâng đèn chiếu sáng rồi dán sát hai tay vào cửa đền thờ.

Aoi tỉnh táo hẳn, cô bé vươn người về phía trước để quan sát kỹ hơn: "Chẳng lẽ hôm nay anh ta muốn vào trong?"

"Hình như không phải." Aoi nheo mắt, "Bạch Lục đang viết gì đó tr3n cửa đền thờ thì phải?"

Mưa như trút nước, tiếng mưa ồn ào chát chúa, thanh âm của Tạ Tháp cũng bị mưa đánh tan:

"Ngày mai cậu sẽ đến chứ?"

"Cậu không trả lời ta cũng không sao, dù ngày mai cậu có đến hay không, ta vẫn luôn chờ cậu."

Bạch Liễu cầm ô, hắn lẳng lặng đứng dưới cơn mưa như một bức họa không lời, sau đó đột nhiên xoay người lại, cầm đèn chiếu vào cánh cửa gỗ đầy hơi nước.

Cánh cửa gỗ dính đầy bọt nước, Bạch Liễu rũ mắt xuống áp lòng bàn tay lên cánh cửa gỗ, sau đó đặt ngón tay lên chăm chú viết từng nét một câu gì đó, xong xuôi hắn đứng im lặng trước cửa một lúc lâu rồi xoay người đi xuống núi.

Mưa ngày càng nặng hạt.

Dưới màn mưa mù mịt, ánh đèn lồng trong tay Bạch Liễu càng ngày càng cách xa cửa đền thờ, nhưng sắc trời dần dần sáng lên đã chiếu sáng dòng chữ Bạch Liễu viết tr3n cánh cửa gỗ:

【 Ngày mai tôi sẽ đến. 】

- -----oOo------