Tôi Nổi Điên Ở Tiểu Thuyết Tương Lai Ngược Thụ

Chương 76: Kẻ dưới phạm thượng




"Dù sao cũng bị kiểm soát, chi bằng anh vẫn nên bị tôi nắm đầu đi."

༶•------------୨♡୧-------------•༶

Editor: Hannie

Beta: MChou, Nho

-----------------------

Từ Thanh Nhiên vừa dứt lời, Mục Tử Vũ thậm chí còn chưa kịp có thời gian để cử động, một mũi tên khác đã "xoẹt" một cái sượt qua má hắn, cắm vào tấm bia.

Trong quá trình đó, mũi tên còn vô tình cắt trúng tai hắn, đau đến mức khiến hắn giật nảy người.

Hắn vừa định mở miệng châm biếm thì người ở đằng xa đã nhanh chóng đổ lỗi trước: "Chậc, đã bảo anh đừng cử động rồi mà."

Mục Tử Vũ: "..."

Hắn rõ ràng không hề cử động gì cả!

Trong lúc tức giận, một mũi tên khác lại cắm sâu vào bên cạnh má phải.

Mũi tên dài chịu ảnh hưởng từ sóng xung kích, lắc lư rung động. Lần này tuy không cắt trúng tai hắn, nhưng sóng tinh thần lực kèm theo lực bắn tới vẫn khiến tai hắn đau đến nỗi đỏ bừng.

Hắn giật mình đến mức tim đập thót một cái, tức giận hỏi: "Từ Thanh Nhiên, cậu có biết chơi không vậy?!"

Từ Thanh Nhiên lại kéo một mũi tên mới, cười hời hợt: "Xin lỗi, có lẽ là không giỏi lắm."

Từ Thanh Nhiên đã học qua kỹ thuật bắn cung ở kiếp trước.

Nhưng cũng chỉ dùng để săn bắt những dị thú di chuyển nhanh, cơ động cao và còn biết bay, rồi đạt đến trình độ trăm phát trăm trúng mà thôi. Con người ấy à, tạm thời chưa từng ngắm bắn, nên cậu nghĩ trình độ chắc là bình thường thôi.

Hệ thống: "..."

Chịu không nổi, đây là kiểu flex gì của ký chủ nhà nó vậy.

Mục Tử Vũ không biết thành tựu kiếp trước của Từ Thanh Nhiên, thấy cậu lại giơ tay ngắm bắn vào đầu mình, tư thế cầm cung kéo dây trông có vẻ rất tùy ý, tim liền đập thình thịch không ngừng.

Từ Thanh Nhiên thu lại nụ cười, hỏi hắn: "Những tài nguyên ở Nam Châu đó, anh có cho không?"

Mục Tử Vũ mới hiểu ra, Từ Thanh Nhiên định dùng cách này để uy hiếp hắn.

Hắn cắn răng: "Ngân Long mới vừa bị cậu hại đến mức mấy cổ đông rút vốn, ngay cả Mạc gia cũng tạm ngừng cung cấp vũ khí. Bây giờ cả quân đoàn đang sống chật vật, tôi lấy đâu ra tài nguyên cho cậu?!"

Vừa trả lời xong, mũi tên trong tay Từ Thanh Nhiên đã cắm vào vị trí trên đầu hắn.

Không rõ cách đầu hắn bao xa, nhưng cảm giác rất gần.

Từ Thanh Nhiên lại lấy một mũi tên khác, không nói thêm gì: "Tài nguyên ở Nam Châu, cho hay không cho?"

Mục Tử Vũ dần dần phản ứng lại, hành động của Từ Thanh Nhiên từ nãy đến giờ, đều chỉ là vẽ đường viền quanh người, không gây tổn thương thực sự cho hắn ta.

Cậu chỉ đơn thuần định dùng cách này để uy hiếp và đe dọa hắn, buộc hắn phải thỏa hiệp.

Vì vậy Mục Tử Vũ hơi thả lỏng một chút, tiếp tục cứng rắn nói: "Không có! Không cho!"

Phải rồi, hắn là Tam vương tử của Đế quốc, Từ Thanh Nhiên căn bản không dám làm tổn thương hắn ta!

Vừa nghĩ xong, lòng bàn tay trái đang bị treo bỗng truyền đến cơn đau dữ dội.

Dây cung Từ Thanh Nhiên căng chặt đã buông ra, mũi tên bắn đi xuyên qua lòng bàn tay hắn, đóng chặt tay hắn vào tấm bia.

Mục Tử Vũ đau đến mức hít một hơi lạnh, hét lớn với Từ Thanh Nhiên: "Cậu đang làm gì vậy?! Đây là phạm thượng, sẽ bị trị tội đấy! Chờ tôi rời khỏi đây, tôi nhất định sẽ lập tức cách chức cậu, đưa cậu vào Ác Tháp!"

Lời vừa dứt, lòng bàn tay phải cũng đột ngột truyền đến cơn đau tương tự, đau đến mức đầu hắn ong ong, hai tay nhanh chóng rơi vào trạng thái tê liệt.

Chỉ cần khẽ động đã đau đến mức như thể thịt xương sắp bị xé rách.

Với tình trạng hiện tại của Mục Tử Vũ, những lời nói ra chẳng có chút sức răn đe nào.

Từ Thanh Nhiên như thể không nghe thấy, à một tiếng, nói: "Xin lỗi, kỹ thuật không đủ tốt, sơ ý rồi."

Vừa nói xong, đầu gối của Mục Tử Vũ lại trúng thêm một mũi tên.

Từ Thanh Nhiên cười khẽ: "Đúng rồi, khi đưa tôi vào Ác Tháp nhớ bảo người ta ra tay mạnh một chút, tốt nhất là tra tấn tôi đến chết."

"Nếu không, tôi không chỉ có thể giết anh, sau khi ra khỏi Ác Tháp còn có thể giết luôn cả cha ruột của anh đấy."

Mục Tử Vũ trước tiên là nghi ngờ đôi tai mình.

Rồi nhìn vẻ mặt như nắm chắc trong tay của Từ Thanh Nhiên, hắn mới nhận ra mình đã bị lừa.

Từ Thanh Nhiên đâu phải là kỹ thuật không thành thạo?

Rõ ràng là ở mức độ chỉ đâu bắn đó!

Sau đó, nhiều bộ phận khác nhau trên cơ thể Mục Tử Vũ lại bị Từ Thanh Nhiên bắn trúng thêm mấy mũi tên.

Từ Thanh Nhiên cũng không lặp lại câu hỏi ban đầu nữa, cứ thế hết phát này đến phát khác, lúc thì bắn trúng cơ thể hắn, lúc thì sượt qua những chỗ nguy hiểm. Không bao giờ biết được mũi tên tiếp theo của cậu sẽ bắn vào đâu, có thể tránh được chỗ hiểm yếu hay không khiến tâm trạng hắn còn kích thích hơn cả đi tàu lượn siêu tốc.

Máu từ vết thương làm bẩn bộ quần áo màu nhạt của Mục Tử Vũ.

Cho đến khi một mũi tên khác sượt qua vị trí mạch máu trên cổ hắn, cắm mạnh vào tấm bia, hắn mới nhìn ra từ ánh mắt lạnh lùng của Từ Thanh Nhiên - Đối với việc giết người, bất kể thân phận hay quan hệ, cậu chẳng có gì là không dám cả.

Cậu chỉ đang tận hưởng cảm giác đùa giỡn con mồi.

... Hắn đã nói mà, Ngân Long của hắn lúc đầu đã hối hận không muốn cái tai họa Từ Thanh Nhiên này rồi!

Khi nổi điên lên thì chẳng coi ai ra gì, trong mắt làm gì còn cấp trên của mình? Chẳng khác gì đám quân phản loạn ở Nam Châu cả!

Từ Thanh Nhiên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẫm mồ hôi của Mục Tử Vũ, còn có đôi mắt vừa tức giận vừa sợ hãi vừa ấm ức như sắp rơi lệ, khóe miếng khẽ cong lên, mũi tên đột nhiên nhắm vào vị trí giữa hai chân hắn.

Vù một cái, bắn trúng chỗ trống bên dưới.

Mục Tử Vũ lập tức cảm thấy giữa hai chân lạnh toát.

Cuối cùng cũng hoảng hốt rõ ràng: "Từ Thanh Nhiên, cậu nhắm cho cẩn thận đấy, đừng chạm vào chỗ không nên chạm!"

Vừa hét xong, lại thêm một mũi tên nữa.

Vị trí rơi xuống cách chỗ không thể nói ra kia của hắn, lại gần thêm một chút.

Mục Tử Vũ lúc này mặt thật sự đen lại.

Nhìn bầu trời dần tối, còn có Từ Thanh Nhiên ngày càng không coi mình là người, cuối cùng không nhịn được mà mở miệng: "Được, được rồi, tôi cho tôi cho! Tôi sẽ cố gắng gửi một ít tài nguyên mới cho Nam Châu được chưa!"

Nhưng Từ Thanh Nhiên không trả lời.

Mũi tên trong tay vẫn không ngừng phóng ra, điểm rơi lại gần bộ phận kia của hắn thêm chút nữa.

Mục Tử Vũ hoảng đến mức cảm thấy chỗ đó đều đang run rẩy, thấy Từ Thanh Nhiên vẫn không động lòng, chỉ có thể cắn răng hét lớn: "Tôi sẽ cung cấp theo số lượng cậu đề cập trong email được chưa!"

Từ Thanh Nhiên cười lạnh.

Quả nhiên, những email gửi đi Mục Tử Vũ đều đã thấy, cố tình không trả lời một cái nào.

"Tôi vừa cho anh cơ hội nhưng anh không đồng ý, bây giờ tôi đã đổi ý rồi." Từ Thanh Nhiên nói, "Tôi muốn gấp đôi."

Mục Tử Vũ: "?"

Cậu ta tức đến mức suýt ngất đi: "Cậu, cậu, cậu sao không trực tiếp đi cướp luôn đi?!"

Từ Thanh Nhiên nghe xong hỏi cậu ta: "À, có thể không?"

"Tôi cứ tưởng là không được, nếu anh nói vậy, tôi trực tiếp đi cướp nhé?"

Mục Tử Vũ: "..."

Đương nhiên là không được rồi!!

Thời gian gần đây Ngân Long thật sự có một số vấn đề nội bộ, nhưng xét theo tình hình tài nguyên năng lượng tự nhiên trong các hệ sao do Ngân Long quản lý giàu có đến mức dư dả, gần như gấp đôi so với Kim Dực, không tồn tại kết quả là ngay cả chút đồ này cũng không lấy ra được.

Từ Thanh Nhiên nghĩ, tay lại buông lỏng.

Mũi tên mới, gần như là sát bên Mục Tử Vũ cắm mạnh vào tấm bia, thậm chí còn xé rách một đường vải quần ngoài cùng của cậu ta.

Cả người Mục Tử Vũ rùng mình mạnh.

Thấy Từ Thanh Nhiên vẫn mặt không đổi sắc rút thêm một mũi tên, đặt lên dây cung nhắm vào hắn kéo mạnh, cuối cùng, rơi một giọt nước mắt nhục nhã hét lớn: "Tôi đồng ý, tôi đồng ý rồi còn không được sao?!!"

Tiền mất có thể kiếm lại, nhưng bộ phận quan trọng mất rồi thì không thể mọc lại được!

Từ Thanh Nhiên nhướn mày, ngón tay kẹp thân tên cùng cây cung nặng trĩu hạ xuống.

Cậu chậm rãi bước đến trước mặt Mục Tử Vũ, hỏi: "Anh nói xem, anh cần gì phải thế này?"

Trước đó cứ khăng khăng cứng đầu, cuối cùng chẳng phải vẫn phải đồng ý sao.

Đưa ra còn nhiều gấp đôi so với lượng ban đầu.

Mục Tử Vũ nhìn anh chằm chằm với vẻ mặt nhục nhã: "Nhanh lên, thả tôi xuống!"

Từ Thanh Nhiên không lập tức hành động mà chỉ vào chiếc ghim cài ngực tinh xảo trên ngực mình, nói: "Đừng nghĩ đến việc nuốt lời, tôi đã ghi lại toàn bộ quá trình, cả âm thanh cũng có."

"Nếu anh không giữ lời, tôi sẽ phát tán nó ra ngoài để toàn bộ thần dân của Đế quốc đều thấy được bộ dạng mất mặt nhất của anh đấy."

Mục Tử Vũ: "..."

Hắn không hiểu, hắn là vị vương tử cao quý nhất của Đế quốc, sao lại có thể bị Từ Thanh Nhiên uy hiếp như vậy?

Nói xong chuyện chính, hai người im lặng trong chốc lát.

Từ Thanh Nhiên đưa mắt nhìn Mục Tử Vũ đang treo trên đó, quay đầu đi mím chặt môi, ánh mắt không cam lòng lại tức giận. Trạng thái cuộc sống của hắn dường như luôn như vậy, có đủ loại không cam lòng và không chịu thua, nhưng lại bất lực.

Đột nhiên hỏi hắn một câu không đầu không đuôi: "Tại sao anh thích bắn cung?"

Mục Tử Vũ sững sờ một chút, không vui vẻ gì mà trả lời: "Chỉ là sở thích thôi, làm gì có nhiều tại sao như vậy."

"Cậu đừng lái sang chuyện khác!" Có lẽ là do mất máu nhiều, sắc mặt hắn tái đi.

"Tôi Mục Tử Vũ vốn nói được làm được, đã đồng ý với yêu cầu của cậu thì sẽ không nuốt lời, cậu mau thả tôi xuống đi!"

Tuy tính cách của Mục Tử Vũ có vẻ hơi bệnh hoạn, đầu óc đơn giản tính tình thẳng thắn, nghĩ gì làm nấy, ba phải do dự lại thường không có định hướng. Nhưng có một điểm tốt đó là những việc hắn hứa, chỉ cần đáp ứng được điều kiện tiên quyết mà hắn đưa ra thì cơ bản sẽ không nuốt lời.

Từ Thanh Nhiên không để ý đến hắn, mà lại hỏi một câu: "Vậy tại sao anh lại muốn trở thành chỉ huy trưởng tối cao của Ngân Long?"

"Cũng là vì thích sao?"

Mục Tử Vũ bị cậu hỏi đến ngẩn người.

Sống gần ba mươi năm, lần đầu tiên nghe có người hỏi hắn câu hỏi này.

Hắn đang định trả lời thì đột nhiên nghẹn lại.

Mục Tử Vũ từ nhỏ đã là kiểu công tử ham chơi ham vui trong miệng người khác.

So với việc học hành nghiêm túc, hắn thích vui chơi hơn, đặc biệt thích những hoạt động ngoài trời kích thích. Nào là cưỡi ngựa, bắn cung, nhảy dù lượn v.v., nếu không thì là đá bóng, đánh bóng parkour, các loại thể thao. Đối với việc trị quốc và hoạch định quản lý quân đội, không có hứng thú lớn, cũng không biết gì.

Hỏi hắn có thích không?

Nghĩ kỹ lại, từ khi gánh vác trách nhiệm, chưa có ngày nào hắn cảm thấy vui vẻ.

Đã không thích, tại sao lại phải cố chấp với vị trí chỉ huy trưởng đó?

Từ khi hắn bắt đầu có trí nhớ đã như một mệnh lệnh được nhập vào đầu hắn, bảo hắn phải đi tranh giành và làm được.

Hắn muốn vui chơi, muốn theo đuổi những điều mình thích, mẹ hắn lại khóc lóc trước mặt hắn mỗi đêm khuya.

Mẹ nói đây là sứ mệnh của thân phận hắn, chỉ có làm được mới có thể đảm bảo tương lai của mẹ con họ, mỗi ngày đều nói với hắn rằng là con của hoàng tộc, hắn cần phải đi tranh giành.

Còn cha hắn, có nhiều con.

Chỉ có đứa bắt đầu gánh vác trách nhiệm lớn mới được ông ta để ý.

Nghĩ đến những chuyện xảy ra ở quân đoàn Ngân Long thời gian gần đây, mỗi ngày mẹ lo cho hắn đến mức rơi lệ, cha thì thất vọng về hắn, hắn cũng rất mệt mỏi.

Hắn hoàn toàn không muốn sống những ngày áp lực như vậy.

Trong im lặng, Từ Thanh Nhiên lại nói một câu chạm đến tim hắn: "Mục Tử Vũ, anh không phải là người làm việc này."

"Vị trí này, anh làm không nổi."

Mục Tử Vũ bị chạm đúng nỗi đau.

Hắn nghĩ hôm nay đã mất hết mặt mũi cả đời trước mặt Từ Thanh Nhiên rồi, chỉ có thể buông xuôi mà hét lớn: "Tôi cũng biết tôi làm không nổi! Nhưng biết làm sao bây giờ?! Nếu từ bỏ những thứ này, tôi sẽ mất rất nhiều thứ!"

Hắn đương nhiên biết rõ mình không được.

Trước kia có thể miễn cưỡng ngồi vững vị trí cũng nhờ vào Vương Tiễn và những vị tướng già, quan chức bên cạnh phụ tá, giúp hắn trông nom mọi việc lớn nhỏ trong quân đoàn. Bây giờ họ đều chạy hết, tình trạng của hắn ngày càng tệ đi, không chỗ nương tựa, cuộc sống trở nên hỗn loạn.

Đôi khi thật sự muốn buông gánh không làm nữa.

"Mất cái gì? Mặt mũi? Lời khen? Nịnh bợ? Hay là sự chú ý phải đánh đổi bằng cái giá phải trả?" Từ Thanh Nhiên hỏi nhẹ nhàng.

Mục Tử Vũ lại nghẹn lời.

Từ Thanh Nhiên chế giễu: "Ngoài những thứ hư ảo đó ra, anh thậm chí cũng không mất đi thân phận hoàng tộc của mình."

"Vậy, rốt cuộc anh đang sợ cái gì?"

Mục Tử Vũ nghe mà ngẩn người.

Nghĩ mãi, không nói được một câu phản bác nào.

Từ Thanh Nhiên lại lạnh lùng hỏi hắn: "Sự chú ý và tình thân phải đánh đổi bằng nỗi đau của bản thân, có giá trị không?"

Hỏi xong cũng không đợi hắn trả lời, rút dao tinh thần lực của mình ra, tiện tay xoẹt mấy cái đã chặt đứt khóa còng trói chân tay của Mục Tử Vũ.

Người trên tấm bia bất ngờ từ trên đó ngã xuống một cú chó liếm đất.

Nhưng hiếm khi không như những lần trước bùng nổ đứng dậy, mà duy trì tư thế ngã, vểnh mông lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào những ngọn cỏ thấp trước mặt không nói gì.

Trời dần tối, xung quanh dần có dấu hiệu hồi sinh của ma quỷ loại I và loại II.

Từ Thanh Nhiên không định ở lại xung đột với chúng, xoay người đi về hướng phi hành khí đậu. Mục Tử Vũ nghe thấy tiếng bước chân của cậu dần xa, dần dần tỉnh táo lại nhớ ra mình bị cậu lừa đến đây, chỉ có thể cố gắng chịu đựng cơn đau trên cơ thể, khập khiễng đuổi theo sau cậu.

Đợi gần lại một chút, mới lẩm bẩm: "Cậu nói dễ quá."

"Trong hoàng tộc bây giờ cũng chẳng còn mấy đứa trẻ, nhị tỷ hiện giờ một lòng đâm đầu vào sự nghiệp khoa học của chị ta, nếu tôi cứ thế mà đi thì Ngân Long sẽ ra sao? Trực tiếp đầu hàng Kim Dực? Không thể nào!"

"Nếu thực sự để Mục Tử Nguyệt trở thành vị vua mới, có khi tôi sẽ không thể sống thoải mái như ý muốn nữa!"

Từ Thanh Nhiên không quay đầu lại: "Đơn giản thôi, chỉ cần tìm một chỉ huy mới đáng tin cậy là được."

"Ví dụ như một người có năng lực như tôi." Giọng điệu nói câu này còn đặc biệt khiêm tốn.

Ngược lại, suýt nữa Mục Tử Vũ nghe mà ngớ người ra, chửi thề: "... Chết tiệt, Từ Thanh Nhiên, cậu tham vọng thật lớn! Cậu nói với tôi nhiều như vậy, hóa ra là đang thèm muốn vị trí của tôi?!"

Từ Thanh Nhiên cười nhẹ: "Đúng vậy."

Mục Tử Vũ: "..."

Đôi khi thật sự khó chịu với những người như Từ Thanh Nhiên, ngay cả nói dối cũng không muốn, bây giờ cảm giác như tấm lòng thành bị cho chó ăn vậy.

Mục Tử Vũ mỗi bước đi đều đau đến mức biểu cảm méo mó, cau mày nói: "Nghĩ cũng vô ích, cậu đâu phải người của hoàng tộc, không thể tiếp quản vị trí chỉ huy tối cao của quân đoàn được."

Từ Thanh Nhiên cũng không tức giận, chỉ chậm rãi nói: "Nói thật, cái tư tưởng phong kiến cặn bã kiểu các anh thật nên bỏ đi rồi."

"Nếu sau này hoàng tộc sinh ra toàn những quả trứng kém cỏi như anh, cứ phải chọn người cao nhất trong đám lùn để quản lý quân đoàn thì có gì khác việc đẩy nhanh sự diệt vong của đế quốc đâu?"

Mục Tử Vũ: "..."

Không đếm xuể trái tim hôm nay bị đâm bao nhiêu dao.

Chủ đề kết thúc, xung quanh lại là một hồi im lặng.

Mục Tử Vũ đang buồn bực, đột nhiên phía trước vang lên tiếng súng.

Nghe tiếng ngẩng đầu lên, thấy Từ Thanh Nhiên đang từ từ hạ tay cầm súng xuống. Còn nơi cậu nhìn nổ tung một đám sương mù đỏ nhỏ.

Mục Tử Vũ đang đầy tâm sự mới phát hiện, xung quanh đám quỷ đã bắt đầu từ từ hoạt động.

Hắn hơi lo lắng, hoảng hốt sờ soạng, không tìm thấy vũ khí trên người mình.

Bị thương, lại chỉ có thể khập khiễng đi chậm chạp, hắn nhìn chằm chằm vào đám quỷ ào ào đổ về phía họ từ bốn phương tám hướng mà lo lắng.

Đám quỷ từng đợt từng đợt như thủy triều dày đặc ùa về phía họ.

Nhưng mỗi lần chúng còn chưa kịp tiến vào phạm vi tấn công, những con quỷ con này đã nổ tung hóa thành vô số mảnh vụn rơi xuống đất. Khiến Mục Tử Vũ còn chưa kịp thăm dò xong Nguyên Tinh của chúng đã vô thức ngẩng đầu, phát hiện Từ Thanh Nhiên đi phía trước đã đánh xuyên được Nguyên Tinh của con quỷ mẹ rồi.

Ngay cả khi thỉnh thoảng có vài con tiến đến gần, cậu chỉ cần liếc mắt một cái, là có thể đâm chính xác con dao vào Nguyên Tinh trên người mục tiêu.

Động tác tấn công vừa đẹp mắt, lại đầy cảm giác an toàn.

Lần đầu tiên Mục Tử Vũ cảm nhận trực quan được học viên xuất sắc từng gây chấn động cả học viện quân sự khi xưa rốt cuộc giỏi đến mức nào.

... Vương Tiễn nói không sai, thiên phú cảm nhận của Từ Thanh Nhiên đừng nói cả đế quốc, ngay cả đặt trong toàn bộ thiên hà Greuel cũng rất hiếm có. Không trách những vị tướng già kia tức giận với hắn, vứt một nhân tài như vậy đến hệ sao xa xôi mà đế quốc chẳng màng đến.

Hắn cứ thế lặng lẽ đi theo sau Từ Thanh Nhiên, an toàn trở về phi hành cơ.

Suốt đường đi không lời nào để nói.

Đợi hắn ngồi xuống ghế phụ, Từ Thanh Nhiên lại mở miệng với hắn.

Câu đầu tiên đã khá thẳng thắn và bùng nổ: "So với anh, tôi càng ghét Mục Tử Nguyệt hơn."

"Vì hiện tại đế quốc Kian chỉ có hai quả trứng các anh để chọn, trước khi kéo anh khỏi vị trí chỉ huy, tôi có thể thay đổi hiện trạng dư luận của quân đoàn Ngân Long cùng với sự bất mãn của thần dân."

"Chỉ cần anh ngoan ngoãn nghe lời tôi, bớt làm ngu, bớt nghĩ những thứ linh tinh, những hành động nhỏ nhặt ngây thơ lại lãng phí thời gian và sức lực."

Mục Tử Vũ động đậy môi, cuối cùng quyết định phản bác câu sau: "... Chuyện đưa cậu đến hệ Thiên Long không thể hoàn toàn trách tôi, ai bảo cậu đắc tội với dì Ninh Lạc và Phong gia làm gì?"

Từ Thanh Nhiên nhìn cũng không nhìn hắn: "Nên mới nói anh không được, chẳng có chút chủ kiến và khả năng tư duy nào cả."

Mục Tử Vũ: "..."

Hắn thật sự bẩm sinh không hợp với Từ Thanh Nhiên, mỗi lần nói chuyện đều tức đến muốn hộc máu.

"Dù sao cũng bị kiểm soát, không bằng anh vẫn nên bị tôi nắm đầu đi."

Từ Thanh Nhiên cười một tiếng: "Dù sao tôi cũng giỏi như vậy, sau này truyền ra ngoài, người ta nghe xong cũng thấy có lý."

Mục Tử Vũ: "..."

Hắn thật sự rất muốn chửi người. Nhưng nghĩ đến việc vừa rồi Từ Thanh Nhiên ngang nhiên đi xuyên qua đám quỷ khiến phần lớn quân vệ đều đau đầu lại cảm thấy sự tức giận của mình thật vô lực.

Cuối cùng hắn chỉ có thể nói một cách u uất: "Cậu nói dễ quá."

"Sự việc phát triển đến hiện tại, sự bất mãn của thần dân Ngân Long và xu hướng dư luận trên mạng đã không phải chỉ đánh bóng danh tiếng của cậu hoặc điều cậu trở lại hệ sao nhiệm vụ chính là có thể hoàn toàn thay đổi được."

Từ Thanh Nhiên khởi động phi hành cơ, xông vào bầu trời.

Cậu dùng sức kéo mạnh cần điều khiển, giọng điệu thờ ơ nói: "Nếu có thể đoạt lại thành Ngân Long cũ thì sao?"

Mục Tử Vũ trước tiên là ngẩn người.

Rồi hắn trợn tròn mắt, vẻ mặt như nhìn người bốc phét về phía Từ Thanh Nhiên: "Cậu? Cậu muốn đoạt lại Ngân Tinh??"

Cái này còn viển vông hơn cả việc muốn cướp đi vị trí tổng chỉ huy Ngân Long của hắn.

Mục Tử Vũ nói: "Từ Thanh Nhiên, quyền dẫn đại quân thực hiện nhiệm vụ lớn kiểu này, không phải tôi là tổng chỉ huy là có thể quyết định. Cậu phải dựa vào thành tích, dựa vào công trạng để khiến người của quân bộ tin tưởng cậu mới được, nhưng cậu ngay cả Nam Châu cũng chưa thu phục, vậy làm sao khiến quân vệ của cả hệ Thiên Long nghe lệnh cậu?"

Từ Thanh Nhiên: "Anh cứ thật thà một chút, những thứ tôi muốn anh đều đưa cho tôi, tôi sẽ có thể làm được."

Mục Tử Vũ: "Ông đây đường đường là tam vương tử đế quốc --"

Ánh mắt lạnh nhạt của Từ Thanh Nhiên hơi nghiêng về phía hắn.

Mục Tử Vũ bị cậu nhìn chằm chằm, những vết thương trên người gần như đã bị hắn quên lãng lại bắt đầu âm ỉ đau, chỉ có thể cưỡng ép nuốt những lời còn lại vào bụng, yếu ớt nói: "... Chuyện kiểu này cũng phải tiến hành theo từng giai đoạn, trước tiên ít nhất cậu phải để tôi thấy chút thành tích đã!"

Từ Thanh Nhiên cười một tiếng.

Chuyện nhỏ.

Mục Tử Vũ được Từ Thanh Nhiên đưa về dinh thự của hắn.

Những thị vệ và người hầu đón tiếp hắn thấy bộ dạng chật vật của hắn, mặt đầy ngạc nhiên, vô thức nhìn về phía Từ Thanh Nhiên bên cạnh hắn.

... Tình huống này, thật là quen thuộc một cách kỳ lạ.

Mục Tử Vũ bị họ nhìn đến đỏ mặt, nhưng vẫn chỉ có thể cắn răng giúp Từ Thanh Nhiên che giấu sự thật: "... Hôm nay tôi đi bắn cung, bất cẩn bị người ta ám toán bắt đi, may mắn gặp được thượng tá Từ Thanh Nhiên trên đường, cậu ấy cứu tôi rồi hộ tống tôi về."

"Vết thương trên người tôi... không liên quan gì đến cậu ấy!"

Ấm ức quá đi.

Nhưng hắn đánh không lại, bây giờ cậu ta còn vẽ ra bánh đưa ra đãi ngộ, càng không thể từ chối.

Từ Thanh Nhiên rất hài lòng với thái độ của Mục Tử Vũ, trước khi rời đi dùng giọng điệu đặc biệt ôn hòa và tôn kính nói với hắn: "Vậy không làm phiền tam điện hạ nghỉ ngơi dưỡng thương nữa, có gì cần giúp đỡ, điện hạ cứ tìm người thông báo cho tôi là được."

Mục Tử Vũ: "..."

Lông tơ lập tức dựng đứng.

Từ Thanh Nhiên trêu xong Mục Tử Vũ, tâm trạng cực kỳ tốt trở về phi hành cơ.

Cậu không lập tức khởi hành rời đi, ngồi trên ghế lái suy nghĩ nơi tiếp theo sẽ đến, tiện thể lướt điện thoại xem các tin tức và chủ đề hot gần đây trên mạng.

Chủ đề nóng nhất chính là sự trở lại của Thẩm Đình Dục.

Người anh còn chưa đặt chân xuống đế quốc đã nhận được tin tức, ngày hôm đó cũng có một đống phóng viên đến chặn anh. Không tránh khỏi phỏng vấn nên anh chỉ có thể đáp lại vài câu đơn giản.

Không nói trong khoảng thời gian biến mất đó anh đã đi đâu làm gì, chỉ nói với mọi người anh nghỉ phép để điều chỉnh tâm trạng.

Anh cũng dùng lời nói mang tính chính thức hơn để đáp lại lời giữ chân của quân đoàn Kim Dực. Kỹ năng ăn nói lão luyện hoàn toàn khiến người ta không nhìn ra thực ra anh vốn không có ý định từ chức, ngược lại trở thành quân đoàn Kim Dực cố gắng giữ chân, còn anh không bỏ được sự an nguy của thần dân đế quốc nên quay trở lại vị trí.

Không ngoài dự đoán, đánh giá dư luận về anh trong dân gian lại tăng thêm một bậc.

Thậm chí có người cho rằng với tầm quan trọng của anh đối với quân đoàn Kim Dực và thành tích mấy năm nay cũng nên thăng chức cho anh, vừa hay có thể lấp vào vị trí đại tướng tổng doanh vừa mới nghỉ hưu không lâu trước.

Cư dân mạng thảo luận sôi nổi.

Từ Thanh Nhiên im lặng xem đoạn phỏng vấn ngắn gọn của Thẩm Đình Dục trong xe, trước khi kết thúc thì nghe thấy phóng viên phỏng vấn hỏi anh: "Vậy xin hỏi thượng tướng Thẩm, lần nghỉ phép này có gặp chuyện thú vị gì không? Có thành công xoa dịu tâm trạng của anh không?"

Thẩm Đình Dục đối diện ống kính, trầm ngâm giây lát rồi cười dịu dàng: "Có xảy ra nhiều chuyện thú vị, cũng chữa lành tâm trạng của tôi rất tốt. Dù sao cũng là hành trình cá nhân, chuyện thú vị cụ thể là gì tôi sẽ không nói."

"Dù sao, tôi rất vui."

Câu cuối cùng đó, là nhìn chằm chằm vào ống kính nói.

Từ Thanh Nhiên bất ngờ đối diện với đôi mắt cười của anh, như thể có thể cảm nhận được anh đang nhìn cậu qua ống kính, trái tim vô thức đập nhanh một nhịp. Những khoảnh khắc ngọt ngào mà hai người trải qua ở Thượng Nam Châu cũng như chiếu phim lướt qua từng khung hình trong đầu cậu.

Tai hơi nóng lên.

Chậc, đồ đàn ông chết tiệt.

Từ Thanh Nhiên thoát khỏi đoạn phỏng vấn của Thẩm Đình Dục, lại lướt xem tin tức thời sự.

Trong một đống tin tức rất chính thức, đột nhiên thấy tên của tập đoàn Mạc thị của Mạc Thành Phi.

[Tiêu đề: Tàu cao tốc đường thủy bộ nhanh nhất toàn đế quốc, một ngày vượt qua cả hành tinh không còn là mơ ước!]

Công ty 'Thần Tích' chuyên phụ trách sản xuất và vận hành kỹ thuật tàu cao tốc dưới quyền Mạc Thành Phi không lâu trước đây cuối cùng đã hoàn thành kế hoạch tàu cao tốc toàn cầu của Thủy Liên Tinh thuộc hệ Thiên Xà. Sử dụng loại tàu cao tốc lưỡng dụng đường thủy mới nhất của công ty họ, cũng là tàu cao tốc có tốc độ vận hành nhanh nhất đế quốc Kian hiện nay đã hoàn thành bao quanh hành tinh một vòng trong quá trình thử nghiệm.

Lướt xuống dưới nữa, không ít thấy tin tức về thành quả của Mạc gia trong các lĩnh vực.

Ngoài khoa học kỹ thuật giao thông, còn có xây dựng nhà cửa, nghiên cứu chế tạo vũ khí quân sự, về mặt y tế thậm chí còn hợp tác chặt chẽ với nhị công chúa đế quốc, nghiên cứu ra không ít thuốc cứu mạng cho cả người và động vật. Các lĩnh vực kinh doanh khác còn liên quan đến nghiên cứu và sản xuất thực phẩm, hợp tác với các công ty lớn thương hiệu nổi tiếng về quần áo, trang sức.

Tóm lại, phạm vi bao phủ kinh doanh của vị chú này của cậu quả thực không thể quá rộng.

Nhưng điều này lại khiến cậu có ý tưởng và dự định mới cho kế hoạch sắp tới.

Từ Thanh Nhiên quyết định ngay lập tức, gọi một cuộc giao tiếp cho Mạc Thành Phi.

Đổ chuông một lúc, đối phương mới kết nối: "Từ Thanh Nhiên? Tìm tôi có việc gì?"

Từ Thanh Nhiên cũng không vòng vo, trực tiếp hỏi: "Mạc tiên sinh, muốn kiếm tiền không?"

·

Từ Thanh Nhiên được mời đến tổng công ty của Mạc Thành Phi.

Vừa hay cùng ở trên một hành tinh với dinh thự của Mục Tử Vũ, cậu rất nhanh đã đến nơi.

Lễ tân đã nhận được thông báo từ tầng trên trước, cậu vừa vào, lập tức phái người đưa cậu lên thẳng văn phòng tổng giám đốc ở tầng cao nhất.

Mạc Thành Phi không có ở trong, cô tiểu thư lễ tân xinh đẹp lịch sự mang vào cho cậu một ly cà phê, bảo cậu đợi một lát.

Giờ mới biết lúc cậu gọi điện cho Mạc Thành Phi thì ông ta đang họp, đến giờ vẫn chưa kết thúc.

"Được, cảm ơn." Từ Thanh Nhiên lịch sự gật đầu.

Cô chị lễ tân mang nụ cười trên mặt rút lui ra ngoài, quay đầu liền hạ thấp giọng, hào hứng trò chuyện với mấy đồng nghiệp lén lút đợi ở bên ngoài: "Đệt, là Từ đại thiếu!!"

Là đại thiếu mất tích đã lâu! Cậu đã trở lại!

Hơn nữa, sao cậu lại giỏi đến vậy, ngay cả những nhân vật lớn như tổng giám đốc của họ cũng quen biết?!

Từ Thanh Nhiên tranh thủ xem qua các ngành công nghiệp liên quan dưới quyền Mạc Thành Phi trên mạng, càng xem càng hài lòng.

Đợi khoảng nửa tiếng, Mạc Thành Phi họp xong cuối cùng cũng trở về.

Chống gậy, nhìn cậu với ánh mắt như đang nhìn một hậu bối khiến người ta đau đầu, biểu cảm vẫn nghiêm túc như vậy: "Làm gì? Một thằng nhóc không biết gì về kinh doanh như cậu, còn có thể giúp tôi kiếm tiền?"

Từ Thanh Nhiên cười cười: "Tôi đã nhận được phần quà cho học viên đặc biệt của quân đoàn Ngân Long rồi."

"Nghe nói bên Mạc thị đây đã tốn không ít tâm tư cho việc chế tạo phần thưởng cho tôi, rất cảm ơn."

Mạc Thành Phi hừ lạnh một tiếng, ngồi xuống chiếc ghế tổng giám đốc rộng rãi và thoải mái của ông.

Hỏi cậu: "Vậy cậu muốn nói với tôi về việc làm ăn gì?"

"Không tính là việc làm ăn gì, chỉ là có một cơ hội đầu tư rất tốt."

Từ Thanh Nhiên tư thế thong dong dựa vào lưng ghế sofa, nói: "Là như này, gần đây tôi phát hiện ra một nơi có tiềm năng phát triển rất tốt, nơi đó tạm thời chưa bị các ông lớn kinh doanh chiếm đóng, chú Mạc có muốn cân nhắc trở thành người đầu tiên nắm bắt được miếng bánh lớn không?"

"Cứ coi như là đáp tạ việc chú giám sát nhân viên cấp dưới, chế tạo cho cháu những công cụ đi lại và chiến đấu tốt như vậy."

Mạc Thành Phi im lặng nhìn chằm chằm vào cậu.

Nhìn đôi mắt cong cong, khóe miệng hơi cười của cậu như thể đang mọc một đôi tai cáo, phía sau còn có một cái đuôi cáo đang lắc lư. Cùng với tiếng gọi 'chú Mạc' đặc biệt thân thiết đó, không chỗ nào là không nhắc nhở ông rằng Từ Thanh Nhiên có thể đang đào hố.

Nhưng sau khi trầm ngâm ngắn ngủi, Mạc Thành Phi vẫn hỏi cậu: "Nơi nào?"

Nụ cười bên môi Từ Thanh Nhiên lại sâu thêm vài phần, nghiêm chỉnh đáp: "Thượng Nam Châu, Thái Nguyệt tinh... hệ Thiên Long."

Mạc Thành Phi: "..."

Ánh mắt lạnh lẽo: "Từ Thanh Nhiên, cậu coi tôi là người ngu tiền nhiều à?"

Hệ Thiên Long đúng là nơi mà các ông lớn trong giới kinh doanh chưa từng đặt chân đến.

Nhưng không phải vì họ chưa phát hiện ra, mà vì nơi đó đã mặc định là vùng hoang phế bị đế quốc bỏ rơi. Điều kiện cư dân cũng rất không tốt, nổi tiếng là khu dân nghèo, những cửa hàng thương hiệu hơi có tiếng tăm mở ở nơi đó chỉ là đang chờ phá sản.

Mạc Thành Phi nghĩ vậy, lập tức cười giận: "Hệ Thiên Long có thể có miếng bánh gì? Miếng bánh lớn cậu vẽ ra cho tôi à?"

Từ Thanh Nhiên không nhanh không chậm: "Lúc tôi đi qua, ngoài Thái Nguyệt tinh, cũng đã nhìn qua hai hệ sao còn lại."

"Núi cao nước trong, các châu có đặc sắc riêng và phong tục đa dạng, chịu ảnh hưởng của môi trường, còn có không ít động thực vật chỉ có thể thấy được ở địa phương. Hơn nữa diện tích rộng lớn, dân số đông đúc, hoàn toàn có thể trở thành nơi sản xuất nhân lực để phát triển sự nghiệp sau này của chú, còn rất thích hợp làm cơ sở mới cho nghiên cứu sinh học và dược học."

Thậm chí rất nhiều khu vực bị quỷ dữ chiếm đóng, đều có rất nhiều tài nguyên thiên nhiên.

Chỉ cần bao trọn, sẽ là lợi nhuận lớn.

Từ Thanh Nhiên nói: "Theo tôi biết, Thiên Long từng là hệ thống phồn hoa nhất trong các hệ thống do Ngân Long quản lý, có thể tệ đến mức nào chứ? Hơn nữa vị trí địa lý đặc biệt, trước khi suy tàn còn từng là cảng thương mại phồn hoa nhất. Rơi vào tình trạng hiện tại, chủ yếu là do ảnh hưởng của quỷ."

Từ Thanh Nhiên quay đầu nhìn về phía Mạc Thành Phi đang ngồi sau bàn làm việc, nói với ông: "Chỉ cần giải quyết vấn đề lớn nhất này rồi giành lại thành Ngân Long cũ, sẽ có không gian để phát triển."

Mạc Thành Phi im lặng.

Những năm trước, cũng có những ông trùm thương giới có tham vọng lớn muốn đầu tư vào hệ Thiên Long để nó phát triển. Gạt bỏ thiên tai do quỷ gây ra, Thiên Long thực sự là một nơi rất tốt, ai có thể là người đầu tiên giữ vững vị trí ở đó gần như có thể giữ vững danh tiếng trong hệ Thiên Long.

Người đầu tiên phát triển lớn mạnh ở đó, sẽ được người ta nhớ đến nhiều nhất.

Đặc biệt là quyền thu phí đường sá, phương tiện giao thông công cộng và các tiện ích hàng ngày khác, tất cả đều có thể nắm trong tay. Nhưng vì sự thờ ơ của Đế quốc, việc vận chuyển tài nguyên dần bị cắt đứt dẫn đến tình trạng thiên tai ở đó ngày càng nghiêm trọng, những người đổ tiền vào đều thất bại thảm hại.

Mạc Thành Phi biết Từ Thanh Nhiên hiện đang quản lý Thượng Nam Châu, trầm ngâm một lúc rồi nói: "Tuổi còn trẻ mà giọng điệu không nhỏ."

"Tôi nghe nói Thượng Nam Châu là nơi khó quản lý nhất của sao Thái Nguyệt, các thành phố chia năm xẻ bảy. Cậu muốn giành lại thành Ngân Long cũ chắc chắn không thể thiếu sự hỗ trợ của quân đội, vậy bây giờ ít nhất cậu phải cho tôi thấy, cậu có bản lĩnh khiến họ đoàn kết."

Từ Thanh Nhiên vừa định mở miệng, thiết bị liên lạc đột nhiên vang lên.

Cậu nhìn Mạc Thành Phi một cái, người sau vẫy tay ra hiệu cho cậu kết nối và xử lý công việc trước.

Sau khi kết nối, bên trong truyền đến giọng nói gấp gáp của Mao phó quan hỏi cậu: "Từ thượng tá, xin hỏi chuyến đi này cậu sẽ đi bao lâu mới về?"

Từ Thanh Nhiên cười cười: "Không biết, chẳng phải phải đợi tôi chơi đủ rồi mới về sao? À, cũng có thể đột nhiên cảm thấy mệt mỏi thì không muốn về nữa."

Mao Phó quan: "..."

Chưa từng thấy qua thượng tá nào vừa lười biếng vừa hiệu quả như vậy.

Từ Thanh Nhiên: "Sao vậy? Tôi chẳng phải đã sắp xếp mọi việc ổn thỏa rồi sao? Có vấn đề gì phát sinh à?"

Không đợi Mao phó quan trả lời, cậu lại nói: "Nếu có vấn đề thì tự giải quyết đi, nước xa không cứu được lửa gần, các anh cố gắng lên."

Phó quan Mao: "..."

"Không có vấn đề gì, quân cảnh trong doanh trại cũng rất tuân theo sắp xếp nhiệm vụ cậu đưa ra, không dám lơ là. Chủ yếu là cậu đi đã nửa tháng rồi, quân cảnh ở Nam thành và Tây thành không thấy cậu, cứ đến hỏi tôi."

Hắn nói xong câu này, bản thân cũng cảm thấy rất không thể tin được.

Nghĩ lại, hắn đã phục vụ qua mấy đời thượng tá, mỗi người đều rất muốn để người Thượng Nam Châu nghe theo họ, nhưng chưa từng có ai được đãi ngộ như Từ Thanh Nhiên bây giờ. Vốn dĩ chia năm xẻ bảy, rất bài xích các quan chức cấp cao của Ngân Long, vậy mà quân cảnh của ba khu vực lớn Đông Nam Tây thành lại chủ động hỏi thăm hành tung của thượng tá, rất là nhớ nhung cậu.

Sáng nay người của nửa trên Nam thành còn đặc biệt lo lắng hỏi hắn ta, Từ Thanh Nhiên có phải bị chuyện của Tây thành làm tức giận, hay là không hài lòng với trình độ và tiến độ hiện tại của họ nên bỏ việc không làm nữa?

Nếu là như vậy, hy vọng hắn có thể cố gắng khuyên cậu quay lại.

... Người Thượng Nam Châu lại đang lo lắng thượng tá của họ bỏ trốn!

Thật là ảo ma.

Từ Thanh Nhiên nghe xong, liếc nhìn Mạc Thành Phi một cái, nở nụ nụ cười không rõ ý nâng giọng nhắc lại: "Ồ, vậy phó quan thân yêu của tôi, anh đang nói rằng - quân cảnh Nam thành, Tây thành và cả Đông thành, đều nóng lòng muốn tôi quay lại, còn lo lắng tôi từ chức không làm nữa?"

Phó quan Mao: "... Đúng vậy."

Giọng điệu này là sao vậy?

Từ Thanh Nhiên cong mắt lên, lại hỏi: "Vậy Bắc thành thì sao?"

Phó quan Mao trả lời: "Bắc thành, vẫn như cũ, hoàn toàn không quan tâm."

"Ồ." Từ Thanh Nhiên kéo dài âm cuối, rồi từ từ nói, "Vậy bây giờ, chỉ còn lại Bắc thành mà tôi chưa trực tiếp đến huấn luyện là không nghe lời phải không?"

Mao Phó quan: "..."

Thượng tá của họ lại nổi điên rồi à?

Mạc Thành Phi: "..."

Giọng điệu cố ý khoe khoang này, khiến người ta nghe mà cực kỳ khó chịu.

Từ Thanh Nhiên đã truyền đạt những thông tin cần thiết cho Mạc Thành Phi biết, mới nói với Mao phó quan: "Không biết, cứ để họ đợi đi, thực sự không được thì cứ nói với họ là tôi không muốn làm nữa cũng được, gần đây quả thật cảm thấy mệt mỏi."

Mao Phó quan: "?"

Từ Thanh Nhiên: "Cúp máy đây."

Mao Phó quan ở tận Thượng Nam Châu đối diện với cuộc gọi đã kết thúc, rơi vào im lặng rất lâu: "..."

-- Vậy Từ Thanh Nhiên rốt cuộc có quay lại không?

Cậu không thật sự muốn bỏ trốn chứ? Không thể nào, nếu thật sự bỏ trốn thì Thượng Nam Châu chắc chắn sẽ nổ tung!

Từ Thanh Nhiên kết thúc cuộc gọi, cười không nói gì nhìn về phía Mạc Thành Phi.

Mạc Thành Phi im lặng một lúc, nói với cậu: "Cậu vẫn phải cho tôi một cơ hội quan sát."

Từ Thanh Nhiên gật đầu: "Yên tâm, chú Mạc giúp đỡ tôi nhiều như vậy, tôi chắc chắn sẽ không hại chú. Tôi không có ý định để chú ngay lập tức tăng cường lực lượng trực tiếp cải cách Thiên Long, tôi chỉ muốn lấy Thượng Nam Châu làm điểm khởi đầu để thúc đẩy cải cách, làm một số xây dựng cơ bản."

"Nếu chú không yên tâm, tôi cũng sẽ để những tài sản của Thích gia mà tôi đang nắm giữ cùng tham gia."

"Nếu giai đoạn sau đầu tư của chú ở Thượng Nam Châu không thu hồi vốn, tôi sẽ lấy những khoản tiền tôi đang nắm giữ, bồi thường hết cho chú."

Mạc Thành Phi gõ nhẹ ngón tay lên chiếc gậy đang cầm vài cái.

Hỏi cậu: "Được, bây giờ cậu cần gì?"

Ông đã chuẩn bị tinh thần để nghe Từ Thanh Nhiên nói ra những kế hoạch vĩ đại như xây dựng thành phố, phát triển giao thông công cộng.

Kết quả là người ngồi trên ghế sô pha suy nghĩ một lúc, nói với ông: "Trước tiên, cho Thượng Nam Châu kết nối internet, rồi xây dựng các trạm viễn thông tốt hơn một chút đi."

"Cái mạng tệ đó, làm tôi ở đó muốn livestream bán thảm cũng không được."

Mạc Thành Phi: "...?"

Ngay sau đó sắc mặt tối sầm lại, đập mạnh xuống bàn một cái.

Từ Thanh Nhiên dừng lại một chút, nghĩ bụng không lẽ yêu cầu này quá đáng sao?

Kết quả lại nghe Mạc Thành Phi tức giận hỏi cậu: "Từ Thanh Nhiên, cậu đang coi thường tôi à?"

"Nói nhiều như vậy, cậu chỉ muốn tôi giúp cậu kết nối mạng thôi à?!"

Ông ta thật sự đang tức giận, cổ cũng đỏ lên: "Kết nối mạng tốn bao nhiêu tiền chứ! Yêu cầu này của cậu, đúng là sự xúc phạm lớn đối với tôi!"

Tức chết ông rồi, cả đời chưa từng bị ai đưa ra yêu cầu nhỏ như vậy!

Từ Thanh Nhiên: "..."

Tên tư bản đáng ghét, cậu rất ghen tị.

==========

Hàng chưa qua beta, check lỗi hộ tui nhé, thank you ❣️