Tôi Nổi Điên Ở Tiểu Thuyết Tương Lai Ngược Thụ

Chương 75: Vòng đàm phán đầu tiên




"Vạn nhất xảy ra chuyện gì, tôi không chịu trách nhiệm đâu."

༶•------------୨♡୧-------------•༶

Editor: Hannie

Beta: MChou, Nho

-------------

Từ Thanh Nhiên nhìn chằm chằm vào Thẩm Đình Dục cách cậu một trượng*.

(*một trượng tầm 3m)

Mặt không biểu cảm hỏi: "Tại sao?"

Thẩm Đình Dục mím nhẹ môi.

Rõ ràng anh đang ở trên đỉnh hứng thú, cơ thể và ánh mắt không chỗ nào là không thể hiện sự ham muốn của anh. Nhưng anh lại kiên trì lắm, giống như một nhà sư không muốn bị yêu tinh mê hoặc, lại lén lút kéo giãn khoảng cách với cậu một chút.

Miệng anh còn nói một cách cực kỳ chính trực: "Tất cả điều này chỉ là ảnh hưởng của thuốc gây ảo giác, không thể để nó đánh lừa bản tâm."

"Anh thích em không chỉ là ham muốn thể xác đối với em, anh yêu là tâm hồn của em, không làm cũng không sao." Anh nói với biểu cảm nghiêm túc và nghiêm nghị.

Từ Thanh Nhiên nhìn thẳng vào mắt anh vài giây.

Rồi ánh mắt mang vài phần chế giễu, cười nhẹ hỏi anh: "Thẩm Đình Dục, anh có biết mỗi lần anh hôn tôi ôm tôi, tôi đều nhìn thấy gì trong mắt anh không?"

"Thấy anh muốn lột sạch quần áo của tôi, muốn chiếm hữu tôi hoàn toàn từ trong ra ngoài, hận không thể nuốt sống tôi, ấn tôi vào mọi góc anh có thể nhìn thấy và làm tôi chết đi sống lại--" Nói xong, cậu nhìn anh từ trên xuống dưới một lượt, "Thẩm Đình Dục, anh thật sự nghĩ tôi không biết anh là kiểu người thế nào sao?"

Bạn trai của cậu, làm sao cậu có thể không hiểu rõ chứ?

Trước mặt người khác cài cúc áo càng cao, sau lưng người ta cởi đồ ra thì càng như súc vật.

Nói thật, Từ Thanh Nhiên không sợ một Thẩm Đình Dục như vậy, cũng không ghét.

Dù sao anh không giống Lục Thành và những người như ông chủ Trần kia, cậu có thể nhìn ra anh chỉ muốn đối xử như súc vật với mình cậu thôi. Vì vậy cậu - người vốn thích tìm kích thích - không chỉ không bài xích, thậm chí còn mong đợi xem anh có thể thật sự như ham muốn của anh thể hiện ra, làm cậu chết đi sống lại không.

Kết quả, tên khốn này.

Bây giờ cậu đã cho anh cơ hội này, anh lại từ chối?!

Từ Thanh Nhiên càng nghĩ càng tức giận.

Cậu không nhịn được hỏi anh: "Thẩm Đình Dục, anh có phải là không được không?"

Nghĩ đi nghĩ lại, ngoài khả năng này ra, cậu thực sự không thể nghĩ ra lý do nào khác để anh từ chối.

Thẩm Đình Dục đang nhìn thẳng vào cậu, im lặng một lúc.

Cuối cùng dùng ánh mắt kiên định như sắp được kết nạp Đảng, từ chối: "Vậy em cứ coi là anh không được đi."

Từ Thanh Nhiên quả thật đã nhìn thấu Thẩm Đình Dục rõ ràng.

Mặc dù trên thế giới này có tình yêu kiểu Plato nhưng tuyệt đối sẽ không xảy ra trên người anh.

Người thuộc loại E vốn có năng lượng vô tận, đặc biệt là những người như Thẩm Đình Dục đã tốt nghiệp suôn sẻ từ Ác Tháp. Tinh thần lực dư thừa bị đè nén có thể được giải tỏa qua nhiều cách khác nhau, mà việc mây mưa với bạn đời chính là một trong số đó.

Vì vậy đừng nói Thẩm Đình Dục chỉ muốn sống qua ngày đoạn tháng.

Anh không chỉ không muốn mà còn thực sự hận không thể khiến mọi ngóc ngách bên trong lẫn bên ngoài của Từ Thanh Nhiên đều in dấu và mang hơi thở của mình. Như Từ Thanh Nhiên đã nhìn thấu, không có gì là quá kích thích, chỉ có càng kích thích hơn mà thôi.

Chỉ là chừng nào vấn đề độ tương thích 0% chưa được giải quyết, Thẩm Đình Dục sẽ không muốn động vào cậu một ngày.

Sự kết hợp sâu giữa hai người có tinh thần lực cao cấp, không chỉ là sự vướng víu về mặt thể xác mà còn nhiều hơn là sự tương tác giữa linh hồn và tinh thần. Hai linh hồn có độ tương hợp dưới 10%, khi tiến hành việc này, bên chịu đựng sẽ có một xác suất nhất định bị tàn phế.

Tàn phế trên biển tinh thần.

Anh không muốn vì một phút ham vui nhất thời mà hủy hoại Từ Thanh Nhiên.

Từ Thanh Nhiên: "..."

Tên đàn ông chó này thà đặt xuống "phẩm giá đàn ông" cũng nhất định phải từ chối? Ngoại trừ việc làm như vậy có thể sẽ giết chết cậu ra, cậu thực sự không thể nghĩ ra lý do nào khác nữa.

-- Nhưng mà chắc không đến mức đó chứ?

"Anh biết em không muốn anh khó chịu." Trong lúc Từ Thanh Nhiên đang ngạc nhiên suy nghĩ, Thẩm Đình Dục cuối cùng cũng quay lại trước mặt cậu.

Không làm gì cả, chỉ là ôm cậu một cái nữa rồi nói: "Nhưng anh thực sự không sao, anh cũng có thể tự giải quyết, những chuyện khác em tạm thời không cần phải suy nghĩ nhiều và lo lắng."

Từ Thanh Nhiên bị thái độ này của anh chọc cười, ghét bỏ đẩy người ra rồi nói lời cay độc: "Thẩm Đình Dục, tôi cho anh cơ hội cuối cùng."

"Tôi chỉ mở miệng một lần này thôi, nếu anh từ chối thì anh đừng mong sau này còn có thể chạm vào tôi, cả đời này cứ tự mình giải quyết bằng tay đi."

Nắm tay buông xuống của Thẩm Đình Dục siết chặt lại rồi từ từ thả lỏng ra.

Giơ tay lên, như vuốt ve báu vật quý giá nhất, xoa nhẹ đầu Từ Thanh Nhiên, trong ánh mắt chậm rãi dệt nên một mảng dịu dàng, che đậy sự không nỡ và kiềm chế mãnh liệt ở sâu bên trong.

"Từ Thanh Nhiên, anh yêu em." Anh khẽ nói.

Nói xong liền buông cậu ra rồi đi lên lầu, để lại Từ Thanh Nhiên đứng tại chỗ ngẩn ngơ vì câu nói đó của anh.

Không lâu sau, cậu mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy từ phòng tắm trên lầu truyền xuống.

Từ Thanh Nhiên không đi theo mà ngồi một mình trong phòng khách, ngồi từ tối đến khi trời bắt đầu hửng sáng.

Suy nghĩ rất lâu, cậu gọi một cuộc liên lạc cho Tạ Nam Y đang làm việc ở hệ Thiên Thần xa xôi.

Ở chỗ Tạ Nam Y lúc đó là buổi chiều, cô nhanh chóng kết nối yêu cầu của cậu, giọng điệu vẫn đầy năng lượng: "Từ Thanh Nhiên? Tôi nghe nói cậu bị phái đi làm việc ở nơi rất xa, sao lại gọi cho tôi vào lúc này? Có gặp rắc rối gì không?"

Từ Thanh Nhiên còn chưa kịp giải thích, cô đã đoán trước: "Lại cần dữ liệu phù hợp? Hay là gần đây linh hồn của cậu lại có vấn đề? Hay là cậu gặp người loại E tương hợp mới ở nơi làm việc?!"

"... Đều không phải."

"Tuy nhiên, đúng là có một số chuyện liên quan đến độ tương hợp linh hồn muốn hỏi cô."

Thời gian cuộc gọi giữa Từ Thanh Nhiên và Tạ Nam Y không dài.

Khoảng chỉ mười phút, hỏi về tình huống cần chú ý khi hai linh hồn có độ tương hợp thấp cưỡng ép ở bên nhau. Tạ Nam Y rất kiên nhẫn giải thích cho cậu, có lẽ biết lý do đằng sau việc cậu hỏi câu hỏi này, còn đặc biệt nhấn mạnh các khuyết điểm khi độ tương hợp dưới 10%.

Từ Thanh Nhiên nghe xong, đại khái đã hiểu lý do Thẩm Đình Dục bỗng dưng bất thường.

Rất lâu sau mới nói với Tạ Nam Y: "Tôi hiểu rồi, cảm ơn cô."

Cúp máy, lại là một hồi suy tư ngắn ngủi.

Sau đó cậu giơ tay bóp bóp mi tâm thở dài một hơi, lẩm bẩm: "Đồ ngốc."

Thẩm Đình Dục yêu cầu Tạ Nam Quân ở lại Nam Châu thêm vài ngày, chủ yếu là muốn ở bên Từ Thanh Nhiên thêm một lúc.

Với tình hình hiện tại, Nam Châu còn rất nhiều việc cần Từ Thanh Nhiên từ từ theo dõi và xử lý, còn anh một khi quay lại quân đoàn Kim Dực làm việc, cũng có vô số việc lớn nhỏ cần bận rộn. Hai người ở hai phe khác nhau đã rất khó khăn để ở bên nhau, giờ đây nơi làm việc chính mà mỗi người phụ trách lại cách xa nhau như trời và đất, lần này chia tay không biết bao lâu nữa mới có thể gặp lại.

Kế hoạch ban đầu rất tốt đẹp.

Chỉ là sau khi anh từ chối yêu cầu đặc biệt của Từ Thanh Nhiên hôm qua, cậu đã không gặp mặt hay nói chuyện với anh nữa. Trước đây dù Từ Thanh Nhiên có công việc hay có bao nhiêu kế hoạch, cậu đều đợi anh thức dậy hoặc chuẩn bị xong rồi mới cùng ra ngoài.

Nếu ngày đó không hành động cùng nhau cũng sẽ ở nhà nói chuyện với anh vài câu trước, cùng ăn một bữa rồi mới rời đi.

Nhưng mấy ngày cuối cùng này, khi Thẩm Đình Dục tỉnh dậy thì Từ Thanh Nhiên đã không còn ở đó nữa.

Đợi qua hai ngày khi tình trạng thể chất và tinh thần của anh đã hồi phục gần như bình thường, anh định thức xuyên đêm để chờ đợi.

Kết quả Từ Thanh Nhiên lại hay, không biết là trùng hợp hay vì có sự ràng buộc mà có thể cảm nhận được suy nghĩ và ý định của anh nên thẳng thừng không về luôn.

Thẩm Đình Dục biết tính hay ghi hận của Từ Thanh Nhiên.

Anh không cố ý đến nơi cậu làm việc để chờ đợi, chỉ là khi rảnh rỗi sẽ đến những nơi có thể nhìn rõ bóng dáng cậu, cách một khoảng cách ngắn yên lặng nhìn cậu.

Nhìn cậu kiêu ngạo chỉ đạo thực hiện nhiệm vụ ở khu vực bị thiên tai, nhìn cậu hướng dẫn và sắp xếp ở các khu trại, nhìn những quân vệ của Nam Châu từ lúc đầu không phục dần dần bị khả năng của cậu chinh phục, vô thức bắt đầu tuân thủ và tin tưởng.

Hôm nay là ngày trước khi Thẩm Đình Dục và người của quân đoàn Kim Dực dự định rời khỏi Nam Châu.

Hôm nay nơi Từ Thanh Nhiên đi cũng không xa lắm, chỉ ở Tổng doanh Đông Thành cùng với Phó quan Mao đi lại các nơi, trông có vẻ như có kế hoạch mới cho khu vực Đông Thành.

Thẩm Đình Dục vẫn chỉ có thể đứng ở nơi cao, lặng lẽ nhìn bóng dáng lạnh lùng mà nghiêm túc của cậu.

Tạ Nam Quân rảnh rỗi tìm đến anh, tò mò về việc anh đã làm gì trong thời gian qua, đến bên cạnh anh nhìn theo hướng mắt anh, thấy được Từ Thanh Nhiên đang bận rộn. Anh ta nhìn theo một lúc lâu, ngoài việc chú ý thấy bên cạnh Từ Thanh Nhiên có thêm một con chó sói trắng cực kỳ đẹp ra thì không phát hiện gì đặc biệt.

"Thẩm Đình Dục, có một chuyện tôi muốn nói từ lâu rồi." Tạ Nam Quân bỗng lên tiếng.

"Sự chú ý của anh đối với cháu dâu của anh có phải hơi cao quá không?" Anh ta vừa nói vừa nhíu mày, "Ý là cũng không phải nói như vậy là không tốt, nhưng tôi cảm thấy..."

Có cái gì đó kỳ lạ không nói rõ được.

"Có sao?" Thẩm Đình Dục hỏi lại bằng giọng nhạt nhẽo, "Cậu và những quân nhân trong quân khu trước đây khi làm không tốt, tôi chẳng phải cũng theo dõi các cậu hàng ngày như vậy sao?"

Một câu khiến Tạ Nam Quân không thể phản bác.

"Khoan đã, anh đừng lừa tôi, cách anh nhìn cậu ta đâu giống cách nhìn chúng tôi!" Tạ Nam Quân cuối cùng cũng thông minh được một lần, không bị anh dẫn dắt.

Thẩm Đình Dục lại nói: "Đúng là không giống."

"Từ Thanh Nhiên nếu bỏ qua thân phận cháu dâu của tôi, chẳng lẽ không thể coi là bạn tôi sao?"

"Quan tâm bạn bè nhiều một chút thì có vấn đề gì?"

Tạ Nam Quân: "... Cũng không có vấn đề gì."

Anh ta chỉ cảm thấy nhìn bộ dạng của Thẩm Đình Dục như vậy, trong lòng có cảm giác kỳ lạ không tên nhưng nhất thời lại không nói ra được vấn đề nằm ở đâu.

Có lẽ Từ Thanh Nhiên là người bạn duy nhất hiện tại của họ, có quan hệ tốt nhưng lại đến từ quân đoàn Ngân Long?

Nhưng cũng chỉ có Thẩm Đình Dục mới điên cuồng như vậy, giống như đi theo idol vậy, ngày nào cũng phải gặp một lần.

Đáng thương cho Thượng tướng Thẩm hôm nay nhìn chằm chằm bạn trai của mình cả ngày vẫn không có cơ hội gặp mặt nói chuyện.

Thậm chí ngày hôm sau khi phi thuyền của quân đoàn Kim Dực chuẩn bị khởi hành, cho đến giây phút cuối cùng trước khi anh lên tàu, Từ Thanh Nhiên vẫn không xuất hiện. Đừng nói là không xuất hiện, sáng nay anh tìm khắp khu vực Đông Thành cả nửa ngày cũng không thấy bóng dáng cậu đâu, phương tiện bay dùng để di chuyển cũng không có, có lẽ lại chạy đi công tác ở Nam Thành hoặc Tây Thành rồi.

Thẩm Đình Dục chỉ có thể dưới sự thúc giục của Tạ Nam Quân, ôm tâm trạng tồi tệ cực điểm lên phi thuyền của Kim Dực rời khỏi Nam Châu.

Điều duy nhất khiến anh cảm thấy an ủi là từ phía Từ Thanh Nhiên không truyền đến bất kỳ cảm giác chán ghét nào đối với anh. Chỉ có thể đợi sau này lại tìm cách dỗ dành người về.

Phi thuyền có tính cơ động cực cao, rất nhanh đã ra khỏi khu vực không gian của sao Thái Nguyệt.

Thẩm Đình Dục trở về phòng làm việc dành riêng cho Thượng tướng trên phi thuyền, bắt đầu chúi đầu vào tiếp nhận công việc tích tụ, lợi dụng sự bận rộn này để phân tán tâm trạng buồn bực và sự chú ý của mình.

Bận rộn như vậy mấy giờ đồng hồ.

Ngay cả khi người bên ngoài gọi điện đến phòng làm việc của anh, bảo anh ra ngoài ăn cơm anh cũng không đi.

Cuối cùng vẫn là Tạ Nam Quân lo lắng cho sức khỏe của anh, mang một ít thức ăn vào cho anh.

Còn khá phong phú, không giống với những gì mọi người ăn trong nhà ăn, là đầu bếp đặc biệt làm riêng cho anh.

Thẩm Đình Dục liếc nhìn, không có biểu cảm gì: "Cứ để đó đã, tôi lát nữa sẽ ăn."

Tạ Nam Quân cũng không khuyên nhiều, sau khi đặt thức ăn lên bàn trà nhỏ bên cạnh, nhìn chằm chằm vào miếng thịt đầy đủ màu sắc, hương vị và mùi thơm vài cái, bỗng hỏi: "Phải rồi, quan hệ của anh với Từ Thanh Nhiên tốt như vậy, trước đây còn ăn ở cùng nhau, vậy khẩu vị của cậu ấy có giống với anh không?"

"Nếu giống nhau, sau này tôi bảo đầu bếp làm hai phần luôn, dễ hơn."

Thẩm Đình Dục nghe thấy tên Từ Thanh Nhiên, suy nghĩ có hơi bay bổng, vô thức trả lời: "Giống nhau."

Từ Thanh Nhiên có khẩu vị đặc biệt thích, nhưng không có gì không ăn được. Trước đây khi hai người ở cùng nhau, anh làm gì cậu ăn nấy.

Trả lời xong, mới phản ứng lại những gì Tạ Nam Quân nói.

Nhíu mày hỏi anh ta: "Chuẩn bị hai phần làm gì? Tôi ăn không hết nhiều như vậy."

"Hay là cậu còn muốn chuẩn bị thực đơn theo khẩu vị của hai chúng tôi?"

Tạ Nam Quân nghe vậy, chê bai nói với anh: "Được rồi, khẩu vị của hai chúng ta khác nhau nhiều như vậy, ai muốn ăn theo thực đơn của anh chứ?"

"Không phải là Từ Thanh Nhiên cũng đi cùng phi thuyền của quân đoàn Kim Dực chúng ta về một chuyến sao? Cậu ấy là khách, cảm thấy để cậu ấy ăn cùng nhà ăn không tốt lắm, đang nghĩ hay là sắp xếp theo đặc quyền của anh luôn."

Sau khi Tạ Nam Quân nói xong, trong phòng làm việc có một khoảng thời gian dài không có tiếng động.

Cho đến khi có tiếng vật rơi xuống đất từ bên cạnh bàn.

Là tấm bảng ánh sáng Thẩm Đình Dục gác bên cạnh, có lẽ vì động tác của anh quá lớn, vô ý làm nó ngã xuống.

Tuy nhiên Thẩm Đình Dục lại hoàn toàn không quan tâm, cái đầu chôn xuống cả nửa ngày cuối cùng cũng chịu ngẩng lên, trong mắt lộ vẻ ngạc nhiên.

Như thể vô cùng nghi ngờ tai mình, do dự hỏi: "... Cậu nói gì?"

Từ Thanh Nhiên đi nhờ phi thuyền quân đoàn Kim Dực của họ, câu nói này có nghĩa là gì?

"Em ấy cũng đang ở trên phi thuyền này?" Giọng Thẩm Đình Dục kinh ngạc.

Tạ Nam Quân nghe vậy, biểu cảm cũng nghi hoặc: "Đúng vậy, Từ Thanh Nhiên nói muốn về tổng bộ Ngân Long Doanh một chuyến, vừa hay chúng ta cũng phải rời khỏi Thiên Long nên tiện thể đi cùng chúng ta luôn."

"Không phải, cậu ấy không nói với anh sao?"

"Tôi thấy quan hệ hai người tốt như vậy, còn tưởng cậu ấy đã nói với anh từ lâu rồi, nên cũng không nhắc đến chuyện này nữa."

Tạ Nam Quân không nói nên lời.

Nói quan hệ của hai người này không tốt thì, tình cảm này gần như sắp bằng anh em hai mươi năm của anh ta rồi. Nói quan hệ họ tốt, sao Thẩm Đình Dục lại không biết cả chuyện nhỏ như này?

Thượng tướng Thẩm lợi dụng công việc để dằn xuống cảm xúc, cuối cùng cũng chịu đứng dậy, khàn giọng hỏi: "Em ấy đang ở đâu?"

.

Từ Thanh Nhiên đang ở trong một căn phòng trống của khu nghỉ ngơi trên phi thuyền.

Căn phòng đó cùng tầng với phòng nghỉ riêng của Thẩm Đình Dục, thậm chí còn ở ngay cùng một khu vực.

Khi Thẩm Đình Dục lên tàu, anh có quay lại phòng một lần nhưng hoàn toàn không biết chuyện này, trong quá trình đi đi lại lại vài lần cũng không hề chạm mặt Từ Thanh Nhiên khi cậu lên tàu và vào phòng.

Tạ Nam Quân đảo mắt, nói với anh: "Anh không gặp cậu ấy cũng là chuyện bình thường mà?"

"Từ Thanh Nhiên đã lái phi thuyền của cậu ấy vào bãi đậu từ sớm rồi lên tàu nghỉ ngơi luôn. Đâu giống như anh còn ở dưới kia lề mề nửa ngày, cứ như Nam Châu là nhà thứ hai của anh, không nỡ rời đi vậy."

Thẩm Đình Dục: "..."

Chẳng phải anh đang đợi người sao?

Không ngờ người anh đợi lại lên tàu sớm hơn anh một bước.

Thẩm Đình Dục biết Từ Thanh Nhiên đang ở đây, không thèm ăn bữa tối đã dọn sẵn, đi thẳng đến phòng của cậu.

Khi mở cửa phòng, căn phòng nghỉ nhỏ tối om om.

Chỉ có một ngọn đèn tường nhỏ tỏa ánh sáng vàng nhạt.

Con chó trắng nằm ở góc phòng nghe thấy tiếng mở cửa, đứng dậy tỏ thái độ cảnh giác với người ở cửa.

Khi thấy người vào là anh, nó khựng lại một chút rồi lại thả lỏng cơ thể tiếp tục nằm nghỉ.

Từ Thanh Nhiên nằm trên giường, ngủ rất say.

Thẩm Đình Dục bước đi rất nhẹ nhàng, không làm phiền người đang ngủ say, chỉ khi đi đến bên giường nhìn cậu ở khoảng cách gần mới phát hiện dưới mắt cậu có quầng thâm nhạt.

Lại liên tưởng đến việc cậu thời gian gần đây bận rộn ngày đêm, đi đi lại lại giữa các khu vực ở Nam Châu-

Hóa ra không phải đơn thuần vì giận dỗi mà không muốn gặp anh, mà là định xử lý xong những việc quan trọng trước khi rời khỏi Nam Châu.

Những ngày tập trung bận rộn này rõ ràng đã khiến cậu mệt mỏi.

Ngay cả giấc ngủ cũng không yên ổn, lông mày nhíu chặt.

Thẩm Đình Dục không kìm được đưa tay nhẹ nhàng chạm vào mặt cậu.

Người đang ngủ say cảm nhận được hơi thở quen thuộc đến gần, vô thức cọ vào tay anh, lông mày giãn ra đôi chút.

Sau khi Thẩm Đình Dục vào phòng thì không rời đi nữa.

Anh ngồi cả đêm trên chiếc ghế sofa đơn duy nhất trong phòng.

Giấc ngủ này của Từ Thanh Nhiên kéo dài đến tận ngày hôm sau.

Khi tỉnh dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ vẫn là biển sao vô tận, trong phòng vẫn tối như cũ.

Cậu thấy trong phòng có thêm một người cũng không ngạc nhiên, chỉ là đang nghĩ tên khốn này phát hiện ra sớm hơn cậu dự đoán.

Thẩm Đình Dục thức trắng đêm, khi mở miệng giọng có chút khàn khàn: "Sao em lại đi theo?"

Từ Thanh Nhiên nhướng mày hỏi lại: "Anh có thể nghỉ phép, tôi lại không thể xin nghỉ sao?"

Nói xong, mới từ từ giải thích: "Có chút việc phải về Thiên Xà, hơn nữa thời gian gần đây tôi cũng bận không ít việc ở Nam Châu, coi như tiện thể nghỉ ngơi ngắn ngày luôn."

Thẩm Đình Dục nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt cậu đang ngồi bên giường, hai mắt hơi đỏ, nhìn cậu với ánh mắt giống hệt một con chó lớn ủy khuất.

Trông còn giống một con chó lớn hơn cả con chó trắng kia.

Từ Thanh Nhiên nghĩ thầm, so với lần đầu gặp mặt, tư thế cao cao tại thượng của Thẩm thượng tướng lúc đó thật sự chênh lệch quá lớn.

- Sao không ai nói cho cậu biết, một khi người loại E yêu đương sẽ trở nên dính người như thế này.

Thẩm Đình Dục nói giọng oán trách: "Vậy sao em không nói với anh?"

Từ Thanh Nhiên thừa nhận bản thân có phần cố ý.

Cố tình không nói cho Thẩm Đình Dục biết chuyện cậu định đi nhờ phi thuyền của họ rời khỏi Nam Châu. Cậu biết những ngày này Thẩm Đình Dục vẫn âm thầm quan tâm đến mình, nhưng vì muốn tạo bất ngờ cho hôm nay, cũng như để cho anh cảm nhận sự dày vò, cậu đã giả vờ như không biết gì cả.

Không có cách nào khác, hôm đó Thẩm Đình Dục đã thực sự làm cậu tức giận.

Cậu cười lạnh hỏi lại: "Tại sao lại là tôi cố tình làm anh lo lắng, trong lòng anh không có chút manh mối nào sao?"

Thẩm Đình Dục: "..."

Có một người bạn đời thẳng thắn và chân thành như vậy thật tốt.

Tâm trạng của Thẩm thượng tướng theo sự xuất hiện của Từ Thanh Nhiên từ u ám chuyển sang tươi sáng.

Mỗi ngày vẫn chăm chỉ cần cù làm việc trong phòng làm việc, nhưng lần này đổi thành Từ Thanh Nhiên ở trong phòng cùng anh.

Hai người phần lớn thời gian đều không giao tiếp, mỗi người bận việc của mình nhưng bầu không khí đặc biệt hài hòa.

Lần này Từ Thanh Nhiên rời khỏi Nam Châu chủ yếu là để bổ sung nguồn lực.

Không có gì bất ngờ, những bức thư gửi đến tổng bộ Ngân Long dưới danh nghĩa của cậu đều bị phớt lờ.

Vị Tam vương tử điện hạ này, một thời gian không gặp đã quên mất nỗi đau cũ rồi.

Đã cho hắn ba cơ hội, đã vậy còn không coi trọng cậu - vị thượng tá chi nhánh do chính hắn chỉ định, vậy thì cậu chỉ có thể đích thân đi nhắc nhở hắn thôi.

Dù sao thì những thứ Từ Thanh Nhiên muốn, nhất định phải lấy được.

Phi thuyền từ hệ Thiên Long, một mạch trở về hệ sao chính của doanh trại Kim Dực là Thiên Lang.

Chuyến đi này lại mất gần nửa tháng.

Thời gian này Từ Thanh Nhiên cơ bản đều ở dưới con mắt của Thẩm Đình Dục, khi ngủ nghỉ, Từ Thanh Nhiên cũng đến phòng nghỉ của anh để ngủ cùng.

Không ít lần hôn hít ôm ấp, dần dần lại khiến tình trạng vết thương ở biển tinh thần của Thẩm Đình Dục hồi phục.

Phòng nghỉ của Thẩm Đình Dục không ở cùng khu vực với các vệ binh khác nên chuyện hai người đường đường chính chính yêu đương này không bị phát hiện.

Chỉ có trong khoảng thời gian đó, một đêm nọ Tạ Nam Quân vừa hay đến tìm Thẩm Đình Dục bàn chút công việc.

Kết quả gõ cửa xong, người mở cửa lại là Từ Thanh Nhiên.

Lúc đó anh ta còn ngẩn người một chút, nói: "Xin lỗi tôi đi nhầm phòng rồi."

Ngẩng đầu nhìn dòng chữ 'Phòng nghỉ của thượng tướng' trên khung cửa, đột nhiên im lặng.

Từ Thanh Nhiên cũng không đóng cửa, cứ như vậy nhìn anh ta với nụ cười nửa miệng, đợi anh ta dần dần phản ứng lại mới nói: "Tìm Thẩm Đình Dục phải không?"

"Anh ấy đang tắm, anh vào trước đi."

Tạ Nam Quân không vào.

Anh ta nghĩ, một số công việc cũng không nhất thiết phải nói ngay bây giờ.

Chỉ là rất tò mò: "Cậu cũng đến tìm anh ấy bàn công việc à?"

Mặc dù anh ta không biết hai người họ một Ngân Long, một Kim Dực có thể có công việc gì để bàn.

Rồi nghe Từ Thanh Nhiên nói: "Không, tôi đến tìm anh ấy ngủ."

Tạ Nam Quân: "?"

Câu nói này lặp đi lặp lại trong đầu anh ta ba lần.

Càng nghĩ càng rối loạn.

Anh ta nhìn với ánh mắt mơ hồ: "Vậy mấy ngày nay cậu đều ngủ cùng anh ấy?"

Từ Thanh Nhiên gật đầu, lại bắt đầu nói bậy: "Chủ yếu là gần đây thượng tướng của các anh áp lực công việc quá lớn, ngủ một mình không ngon giấc, cần người bên cạnh."

Tạ Nam Quân nghĩ thầm, sao Thẩm Đình Dục lại bắt đầu có thói quen làm nũng kiểu này rồi?

Nhưng đúng là Từ Thanh Nhiên là người loại D, có cậu ta bên cạnh chắc thật sự có tác dụng an thần.

Nghĩ đến đây, anh ta liền thuận miệng hỏi: "Dạo này tôi cũng cảm thấy ngủ không ngon, hay ngày mai cậu cũng đến phòng tôi thử chữa lành giúp tôi nhé?"

Từ Thanh Nhiên nghe xong bật cười, chưa kịp trả lời, cánh cửa hé mở đã bị một bàn tay khác kéo mạnh ra từ bên trong.

Ánh mắt Thẩm Đình Dục lạnh lẽo, hỏi người ngoài cửa: "Tạ Nam Quân, cậu ngứa da rồi à?"

Tạ Nam Quân khó chịu nói: "Gì chứ, tôi chỉ tìm Thanh Nhiên để thử phương pháp chữa lành của người loại D thôi, còn hơn anh kéo người ta ở bên cả đêm nhiều!"

Khóe miệng Thẩm Đình Dục nở nụ cười nhẹ nhàng, trông có vẻ hơi lạnh lẽo: "Giường phòng cậu nhỏ, không đủ chỗ cho hai người đâu."

"Giường nhỏ không ảnh hưởng đến việc chữa... Khoan đã." Tạ Nam Quân đột nhiên nhận ra vấn đề, "Các anh ngủ cùng nhau, ý là ngủ chung một giường á?"

Thẩm Đình Dục lý sự: "Đúng vậy, có vấn đề gì không?"

Tạ Nam Quân: "..."

Chuyện này không có vấn đề sao?

Mặc dù, quan hệ giữa Từ Thanh Nhiên và Thẩm Đình Dục quả thật rất tốt.

Quan hệ của anh ta và Thẩm Đình Dục cũng rất tốt mà, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc hai người đàn ông to lớn phải chen chúc trên một cái giường, anh ta đã nổi da gà khắp người, hoàn toàn không thể chấp nhận được.

"Tôi phải đi nghỉ đây, có chuyện gì ngày mai nói tiếp." Thẩm Đình Dục lịch sự để lại câu nói này cho Tạ Nam Quân rồi đóng cửa lại.

Tạ Nam Quân như thể trải qua một đêm huyền ảo.

Càng nghĩ càng tức giận với thái độ của Thẩm Đình Dục, cũng càng nghĩ càng thấy chuyện này có gì đó không ổn.

Vì vậy anh ta không nhịn được gọi một cuộc liên lạc với chị gái Tạ Nam Y để than phiền: "Còn nữa chị à, em cứ cảm thấy gần đây tên chó Thẩm Đình Dục đó có gì đó không bình thường."

"Em vừa đi tìm anh ta, kết quả phát hiện ra anh ta lại ngủ chung giường với Từ Thanh Nhiên!"

Kết quả Tạ Nam Y nghe xong, hỏi anh ta: "Có vấn đề gì sao?"

Tạ Nam Quân: "...?"

Sao lại giống hệt câu nói của Thẩm Đình Dục vậy!

"Em đừng có lo chuyện bao đồng của người khác!" Tạ Nam Y nói xong, liền cúp máy.

Để lại Tạ Nam Quân đang chìm trong hoài nghi.

Nghĩ thầm, chẳng lẽ người thực sự quá đa cảm là mình?

Phi thuyền cuối cùng cũng đến được thành phố Kim Ô nằm trong hệ Thiên Lang.

Dường như tổng căn cứ quân sự Kim Dực đã nhận được tin Thẩm Đình Dục trở về từ trước nên đã chuẩn bị một đội hình chào đón rất hoành tráng.

Thẩm Đình Dục vừa hạ cánh đã phải quay lại làm việc, Từ Thanh Nhiên tiễn anh xong liền lái phi thuyền của mình rời khỏi con tàu khổng lồ, một mạch trở về trang viên ở Thiên Xà.

Tắm rửa xong, ăn uống xong, bắt đầu xem lịch trình một tuần tới của Mục Tử Vũ mà cậu nhờ Thẩm Đình Dục giúp lấy được.

Bút cảm ứng trong tay cuối cùng điểm nhẹ vào vị trí ba ngày sau.

Đôi mắt cậu cong cong, cười thầm.

·

Mục Tử Vũ là người thích các hoạt động ngoài trời.

Trong đó có một hoạt động mà hắn thường xuyên đi giải trí, chính là bắn cung.

Thậm chí hắn còn có một sân tập riêng trong câu lạc bộ, khu vực rất rộng, các mục tiêu để hắn bắn cũng rất đa dạng. Bao gồm cả hệ thống mô phỏng sinh học chỉ phổ biến ở các căn cứ quân sự hoặc học viện cảnh sát quân đội mà ở đây cũng có thể tìm thấy, là thiết bị đặc biệt chỉ có ở sân tập của hắn.

Hôm nay là ngày nghỉ của hắn, hắn đến sân tập bắn để thư giãn.

Trong sân tập rộng rãi, vài nhân viên chuyên dọn dẹp tên cho Mục Tử Vũ đẩy xe nhỏ chứa đầy tên đến bên cạnh anh ta.

Ánh mắt hắn rơi về phía trước, đưa tay rút một mũi tên, bắt đầu gác lên dây cung.

Mũi tên nhắm vào một bia đỡ cách đó trăm mét.

Mục Tử Vũ đã chơi trong sân tập mấy tiếng đồng hồ, sức tay vẫn còn khá tốt, lâu như vậy mà không thấy mệt.

Sau khi ngắm một lúc, hắn buông tay, mũi tên xé gió bay đi.

Cuối cùng ổn định cắm vào tâm bia.

Thành tích như vậy không khiến hắn cảm thấy vui vẻ.

Chuyện của Từ Thanh Nhiên là ngòi nổ cho cuộc chính biến của Ngân Long, dẫn đến hậu quả còn lớn hơn anh ta tưởng.

Một loạt cấp cao do Vương Tiễn đứng đầu từ chức khiến toàn bộ hoạt động của phe phái rơi vào tình trạng hỗn loạn và đình trệ. Trong số họ, một số ít thực sự đã đến Kim Dực, phần lớn thì giống như Vương Tiễn, tạm thời nghỉ phép không hỏi han việc phe phái.

Còn một số ít, nghe nói lại bắt đầu nhắm đến chị gái hắn ta, muốn ủng hộ cô tranh giành vị trí chỉ huy quân đoàn.

Những chuyện này nhanh chóng truyền đến hoàng cung, cộng thêm môi trường dư luận trên mạng cũng ngày càng tồi tệ, hắn lại bị gọi vào cung răn dạy một trận.

Cha hắn thậm chí thực sự gọi Nhị công chúa đến, trước mặt hắn đưa ra đề xuất để cô ấy tái tranh cử quyền chỉ huy quân đoàn Ngân Long. Nhị công chúa lúc đó từ chối, chỉ là sau khi nghe nói về những vấn đề mà quân đoàn phải đối mặt trong thời gian qua đã đồng ý có thể giúp đỡ xử lý.

Địa vị của hắn lung lay sắp đổ.

Điều này khiến hắn cảm thấy vô cùng bực bội trong thời gian những quân sư từng tin tưởng nhất lại bỏ hắn mà đi, bây giờ chỉ còn một mình hắn, bận rộn đến mức đầu bù tóc rối, vậy mà càng xử lý càng tồi tệ.

Tin đồn về quyền chỉ huy của hắn không ổn định nhanh chóng lan truyền khắp nơi.

Cư dân mạng xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn, làm cái gọi là thăm dò ý kiến. Mặc dù không phải là cuộc bỏ phiếu chính thức nhưng những người tham gia đều là thần dân Ngân Long, kết quả cho thấy tỷ lệ ủng hộ hắn đã giảm một mảng lớn. Điều này khiến hắn lo đến mức mất ngủ, trong lòng lại bắt đầu oán trách Từ Thanh Nhiên.

Nghĩ thầm cậu ta có ảnh hưởng lớn đến vậy từ đâu ra!

Mục Tử Vũ càng nghĩ càng phiền lòng, ngay cả việc bắn cung mà hắn yêu thích đặc biệt cũng trở nên nhạt nhẽo.

Thể lực của hắn vẫn còn dồi dào nhưng tạm thời không còn hứng thú tiếp tục chơi nữa, định dọn dẹp một chút rồi rời đi.

Cây cung trong tay vừa mới hạ xuống, bên tai đột nhiên có thứ gì đó vù một cái bay nhanh về phía trước.

Ngẩng đầu lên nhìn, mũi tên cuối cùng hắn bắn ra trên bia tập, chưa kịp rút ra đã bị một mũi tên khác xuyên thủng mạnh mẽ, cũng cắm trúng vào vị trí tâm bia.

Mục Tử Vũ sững sờ.

Đây là khu vực tập luyện riêng của anh ta, trừ khi có lời mời của anh ta nếu không bình thường người khác không thể được phép vào.

Khi hắn chơi trong sân tập, các vệ sĩ đi theo đều sẽ canh gác xung quanh, đồng thời ngăn chặn người khác vào.

Bây giờ có người vào được chứng tỏ họ đã thất trách.

Hắn nổi nóng ngay lập tức, đang xoay người định đi mắng người, kết quả lại thấy mấy vệ sĩ canh gác gần đó đều đã bất tỉnh ngã xuống đất.

Còn ở đài quan sát cao phía sau, một người thanh niên cao ráo mặc đồng phục quân đội Ngân Long đang đứng đó.

Cậu từ từ hạ tay cầm cung xuống, để lộ đôi mắt đào hoa đẹp đẽ và một khuôn mặt trông có vẻ hoàn toàn vô hại. Khi ánh mắt chạm nhau, cậu còn khẽ cong mắt lên một cách khinh thường.

Mục Tử Vũ sau khi nhìn rõ người đến, suýt nữa tức đến nhồi máu cơ tim.

Giận dữ hỏi: "Từ Thanh Nhiên! Sao cậu lại ở đây?!"

"Bây giờ cậu là thượng tá của Nam Châu trên Thái Nguyệt Tinh, sao không ở yên vị trí của mình làm việc, chạy đến đây làm gì?!"

Từ Thanh Nhiên một tay cầm cây cung nặng trịch, cười nhẹ nói: "Tôi xin nghỉ phép mà, nhân dịp nghỉ cũng muốn đến đây thư giãn và giải trí một chút không được sao?"

Mục Tử Vũ trợn mắt: "Tôi có chấp thuận cho cậu nghỉ phép đâu!"

Từ Thanh Nhiên tay cầm cung, trực tiếp nhảy xuống từ đài quan sát.

Sau khi đáp đất vững vàng nói: "Nghỉ phép của tôi, đương nhiên do tôi tự quyết định."

"Được, anh không cho tôi nghỉ phép cũng được, vậy chúng ta nói chuyện công việc đi."

Mộc Tử Vũ thấy cậu ta đến gần, vô thức lùi lại một bước: "Cậu cần tiếp tục làm việc, nhưng tôi đang trong kỳ nghỉ, không có tâm trạng nói chuyện công việc với cậu!"

"Từ Thanh Nhiên, cậu tốt nhất nên cút ngay về Thiên Long đi, nếu không đừng trách tôi hạ chức và trừ công trạng của cậu!"

Từ Thanh Nhiên cười nhẹ: "Mục Tử Vũ, tôi phát hiện anh thật sự là một kẻ cố chấp đấy."

Mục Tử Vũ thấy cậu ta to gan gọi thẳng tên mình, đang định nổi giận lại nghe cậu ta nói: "Trong tình huống tất cả vệ sĩ anh mang theo đều bị tôi hạ gục, anh lấy đâu ra can đảm dám đe dọa tôi?"

Nghe câu nói đó của cậu ta, Mục Tử Vũ mới phản ứng lại rằng hắn đã đối đầu với Từ Thanh Nhiên ở đây lâu như vậy, cãi cọ ầm ĩ, xung quanh lại không có một vệ sĩ nào xuất hiện bảo vệ.

Trong lòng hắn kinh hoàng.

Trong đội vệ sĩ còn có không ít người có tinh thần lực cấp 3S, theo ấn tượng cấp bậc biển tinh thần của Từ Thanh Nhiên cũng chỉ ở mức song S. Dù là người đứng đầu trong cấp song S, một đối một có lẽ còn có thể dựa vào kỹ thuật để chiếm ưu thế, nhưng đội vệ sĩ của hắn có nhiều người như vậy, làm sao Từ Thanh Nhiên có thể vào dễ dàng được?

Từ Thanh Nhiên rất hài lòng với phản ứng hiện tại của Mục Tử Vũ.

Cậu cười đến nỗi hai mắt cong cong, giọng điệu hiếm khi mang theo vài phần tinh nghịch: "Xin lỗi nha, biển tinh thần của tôi lại tăng cấp rồi."

Mục Tử Vũ: "...?"

Cái quái gì vậy?

Đã bao lâu rồi kể từ khi linh hồn cậu ta định hình, làm sao biển tinh thần còn có thể tăng cấp được?!

Từ Thanh Nhiên còn là người bình thường không vậy?

"Mục Tử Vũ, tôi hỏi anh một câu đơn giản thôi, đơn xin cấp nguồn lực cho Nam Châu anh có chấp thuận hay không?"

Mục Tử Vũ là vương tử, đương nhiên không hài lòng với thái độ của cậu ta đối với mình, tức giận từ chối ngay: "Không thể nào!"

"Các hệ sao khác hiện giờ còn chưa xử lý xong tai họa, ai có tâm trạng đi lo cho Nam Châu của các cậu chứ?! Cậu không phải rất giỏi sao? Tôi tưởng một mình cậu đơn thương độc mã có thể giải quyết tất cả, còn cần gì đến nguồn lực nữa?"

Từ Thanh Nhiên: "Tôi quả thật có thể, nhưng nhân dân đệ tử binh của anh cần nguồn lực hỗ trợ."

Mục Tử Vũ thái độ kiên quyết: "Không tiền, không nguồn lực, cút đi!"

Từ Thanh Nhiên không thể nào cút đi được.

Đáy mắt cậu dần dần phủ lên một tầng sương lạnh, giọng điệu đột ngột trở nên lạnh lùng: "Mục Tử Vũ à, anh thật sự ngu ngốc."

"Cho anh cơ hội chọn một con đường nhẹ nhàng hơn anh không chịu, cứ phải chọn cái khó khăn."

"Được thôi, tôi cứ coi như anh thích thử thách và kích thích vậy."

Từ Thanh Nhiên nói xong, thuận tay ném cây cung vừa dùng để ra oai sang một bên rồi bước lớn về phía Mục Tử Vũ, trực tiếp ra tay với anh ta.

Mục Tử Vũ nhìn ra ý định tấn công của cậu ta, trong tình huống không có vệ sĩ có thể dựa vào, hắn chỉ có thể rút vũ khí bên mình ra đánh trả.

Kết quả mới qua vài chiêu, hắn đã bị tinh thần lực của Từ Thanh Nhiên nghiền nát, cả người bị cậu ta ném ra xa đến nỗi đau đến hoa mắt chóng mặt, trong lòng chấn động từng lớp một.

Sao lại mạnh hơn cả lực lượng hắn cảm nhận được ở học viện quân sự lúc trước?!

Ấn tượng của Mục Tử Vũ về Từ Thanh Nhiên vẫn dừng lại ở thời điểm có thể chiến một trận với cậu ta.

Từ Thanh Nhiên không biết lấy từ đâu ra một cây roi mềm có thể kết hợp với tinh thần lực từ trên người một vệ sĩ, sau khi đi đến trước mặt Mục Tử Vũ, một chân đạp lên tảng đá nhỏ bên cạnh, cây roi mềm cuộn thành một bó được cậu vung mở ra.

"Khi tôi còn là song S, anh đã chưa chắc đánh thắng được tôi."

"Bây giờ biển tinh thần của tôi lại tăng cấp rồi, anh đang mơ à mới nghĩ đến việc có thể áp đảo tôi?"

Mục Tử Vũ tức đến nỗi cả người đều run rẩy.

Từ Thanh Nhiên đối với anh ta cười rất nhẹ, lập tức cây roi trong tay vung mạnh, không chút lưu tình quất vào người anh ta.

"Xem ra chuyện trước đây bỏ anh vào bao tải đánh một trận, anh đã gần quên rồi."

Cậu ta nhếch môi không chút cảm xúc, nói: "Không sao, tôi có thể tạo ra ký ức mới cho anh."

Mục Tử Vũ: "...!"

Chết tiệt, hắn biết ngay mà, quả nhiên lúc đó là Từ Thanh Nhiên đánh hắn!

Hắn cố gắng thoát khỏi ma trảo của Từ Thanh Nhiên.

Nhưng hắn hoàn toàn không đánh lại Từ Thanh Nhiên bây giờ, khu vực tập luyện riêng này do hắn bao trọn mỗi lần đều sẽ được dọn trống, yên tĩnh không người, càng không thể nào có người khác đến cứu hắn.

Mục Tử Vũ chỉ có thể ngoan ngoãn chịu đòn, cuối cùng lại bị Từ Thanh Nhiên một đòn chặt tay đánh ngất.

Khi tỉnh lại lần nữa, hắn đã bị đưa đến một nơi xa lạ.

Trông giống như một khu vực bị thiên tai nào đó với dân cư thưa thớt.

Cả người hắn bị còng thành hình chữ đại trên một tấm ván lớn, chất liệu còng tay và tinh thần lực được rót vào đủ để áp chế cấp bậc tinh thần lực của anh ta, ngăn cản anh ta trốn thoát.

Đang giãy giụa kịch liệt, đột nhiên từ trên đầu truyền đến một tiếng 'bộp' trầm trầm.

Hắn ngừng cử động, ngẩng đầu lên nhìn, lại giật mình.

Cách đầu anh ta không đến một centimet, một mũi tên cắm sâu vào.

Nhìn về phía mũi tên bay đến, Từ Thanh Nhiên đang đứng ở đó, tay cầm cây cung dài màu sẫm, đầu tên nhọn hoắt trên dây cung nhắm thẳng về phía hắn.

Từ Thanh Nhiên, thượng tá chi nhánh của hắn.

Lúc này đang mỉm cười ôn hòa với anh ta, lạnh lùng đe dọa: "Mục Tử Vũ, tôi khuyên anh tốt nhất đừng có cựa quậy nữa."

"Vạn nhất xảy ra chuyện gì, tôi không chịu trách nhiệm đâu."

==========

Hàng chưa qua beta, check lỗi hộ tui nhé, thank you ❣️