Tôi Muốn Chinh Phục Em

Chương 13




"có chuyện gì sao?" Mộ Tư Chân nhìn cô bé đáng yêu trước mặt,có chút tò mò lí do cô tìm mình.

"em là Uông Uyển,chị gọi em Tiểu Uyển là được" Uông Uyển cười nói,dáng vẻ trong sáng đáng yêu, mà Mộ Tư Chân bất giác nghĩ đến dáng vẻ mà Quách Hàn ưa thích,những cô gái đáng yêu trong sáng.

"chị và Quách công tử kia rất tình cảm sao?" Uông Uyển cắn môi,hai tay soắn lại với nhau bộ dạng rất căng thẳng chờ cô trả lời.

"ha làm sao? cứ nói thẳng" Mộ Tư Chân hơi nhíu mày,không lẻ tiểu tam tìm đến sao.

"chị đừng hiểu lầm,em chỉ là biết một số chuyện, nhưng không biết nên nói thế nào?" Uông Uyển vội xua tay,đầu lắc như trống bổi phủ nhận ý nghĩ của cô. Mộ Tư Chân nhướng mày ý bảo cô cứ nói,không cần sợ.

"thật ra...em là học muội khóa dưới,trong lớp em gần đây luôn có tin đồn,về việc..." Uông Uyển dừng lại liếc nhìn cô,hít một hơi lấy can đảm mới nói tiếp.

"Quách công tử chơi đùa tình cảm nữ sinh,còn có vài nữ sinh từng...từng cùng anh ta làm...làm làm chuyện kia." Uông Uyển đỏ mặt khó khăn nói ra từng chử nhỏ như muỗi kêu,mà Mộ Tư Chân nghe được vế đầu đã đoán được câu sau.

Cô cười lạnh hóa ra là cô quá ngu không nhìn ra Quách Hàn là tên khốn,thật sự làm ra nhiều chuyện như vậy,vốn nghĩ muốn cùng anh bỏ qua.Nhưng hiện tại có lẽ không nên cùng anh nữa,cảm giác cùng nữ nhân khác dùng chung một nam nhân có chút ghê tởm.

"em còn từng nhìn thấy anh ta cùng Hỉ Hỉ khoa kinh tế hôn nhau,vào ngày thi hoa khôi." Uông Uyển lần nữa nói,vẻ mặt tràn đầy khó xử.

"chị biết rồi,cám ơn em đã nói" Mộ Tư Chân cười đứng lên xoa đầu Tiểu Uyển,sau đó quay lưng đi. Mà ngay lúc cô quay đầu,Uông Uyển từ bộ dáng ngây thơ đáng yêu như trở thàng người khác,cô nở cười đến gian xảo nhìn theo bóng Mộ Tư Chân tời đi.



Mấy hôm nay Tô Sâm Ngọc đã trở về,quấn lấy Mộ Tư Chân không buông,còn cùng Quách Hàn bồi cô không rời. Vốn cô định cùng Quách Hàn dứt khoác nhưng cô không muốn dùng lí do nghe người ta nói để chia tay. Cô muốn bắt tận tay anh cùng nữ nhân khác,nhìn bộ dáng anh chật vật khi bị phát hiện mới thõa lòng.

"Chân Chân,hôm nay ra ngoài ăn nha" Tô Sâm Ngọc cầm điện thoại chạy đến bên ghế sofa nhìn Mộ Tư Chân đang đọc sách,cô không ngước mắt gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

"được,vậy mình gọi Hàn Ca" Tô Sâm Ngọc vui vẻ bấm số gọi,nói với Quách Hàn lịch hẹn sau đó bắt đầu đi chuẩn bị.

Mộ Tư Chân nhìn theo bóng dáng tung tăng của Tô Sâm Ngọc,trong lòng hơi chùn xuống cô ấy còn vui vẻ hơn cô. Quách Hàn rất đúng hẹn đến rước hai người,vui vẻ mở cửa xe cho Mộ Tư Chân và Tô Sâm Ngọc. Họ dự định sẽ đến nhà hàng âu gần đây dùng bữa sau đó sẽ đi xem phim và mua sắm,suốt đoạn đường đi Tô Sâm Ngọc nói cười không ngừng. Mà Mộ Tư Chân chỉ lạnh nhạt cười theo,lâu lâu đáp ứng một tiếng rồi lại im lặng nhìn ngoài cửa xe.

Mọi thứ rất bình thường cho đến khi Trần Mẫn xuất hiện, cô ấy ăn mặc sang trọng nét tự tin luôn hiển diện đặc biệt nổi bật giữa đám đông. Bên cạnh còn cò vài người,nhìn độ tuổi chắc là trưởng bối trong nhà.

"Hàn tiểu tử,con đến không đúng giờ gì cả" Một nữ nhân trung niên đi đến trước mặt ba người,vừa cười vừa kéo tay Quách Hàn.Bộ dáng không phải người hiền lành,nhưng khí chất cao quý từ trong xương tủy thật sự rất đáng nể.

"mẹ,ba,Trần Ba,Trần Mẹ sao mọi người lại ở đây" Quách Hàn khuôn mặt đầy vẻ ngạc nhiên nhìn bốn người, sau cùng lại nhìn về Trần Mẫn nhăn mày. Lúc này Mộ Tư Chân mới sáng tỏ,hóa ra không chỉ là trưởng mà còn là phụ huynh nữa a,lần bày có kịch để xem rồi.

"âydu thằng bé này còn hỏi? không phải cùng Trần gia bàn ngày kết hôn sao?" Mẹ Quách nhéo lấy cánh tay Quách Hàn vẻ mặt cười tươi quay đầu nhìn Trần gia.

"hai vị tiểu thư đây là?" Lúc này nữ nhân trung niên còn lại chú ý đến Mộ Tư Chân và Tô Sâm Ngọc ở phía sau Quách Hàn. Người này với Trần Mẫn khá giống nhau,từ khuôn mặt dáng người đến khí chất đoan trang không sai lệch nhiều.

"Đây là..." Quách Hàn nhìn hai người vẻ mặt khó xử muốn nói lại thôi,anh không biết nên giới thiệu Mộ Tư Chân với tình huống hiện tại như thế nào mới đúng.



"sao vậy?" nam nhân trung niên mặc tây trang màu xám đi đến bên cạnh Quách mẹ,ân cần ôm eo bà.

"là nhân viên trong phòng kế hoạch,hôm nay Hàn đã nói trước có hợp đồng cần bàn,có lẽ đã bàn xong rồi?" Trần Mẫn vội vàng đi đến khoác lấy tay Quách Hàn,không đợi anh trả lời hay phản kháng đã lôi kéo mọi người đi.

"mau đi thôi,con đói sắp chết rồi đây" Trần Mẫn làm nũng kéo tay Quách Hàn đi,còn quay đầu nhìn hai người gật đầu.

Mộ Tư Chân nhìn họ rời đi không biểu cảm gì, "Trần ba,Trần mẹ" câu nói anh nói có vẻ thật thuận miệng. Mà Tô Sâm Ngọc đứng bên cạnh lại tức giận dậm chân,gọi cô là nhân viên sao? Mộ Tư Chân không nhìn bộ dáng của cô quay đầu rời đi, Tô Sâm Ngọc cũng không phát hiện cô đã đi rồi vẫn tiếp tục la lối.

Trên đường lớn đèn xe tấp nập,Mộ Tư Chân bắt taxi cũng không biết đi đâu để xe chạy một vòng cuối cùng dừng bên công viên. Cô chầm chậm đi dọc bờ hồ lớn,cảm giác an tĩnh từng chút một dâng lên, mùi hoa cỏ trong lành đúng là liều thuốc tốt. Không biết từ khi nào cô lại đi xa như vậy,đến khi nhận ra xung quanh đã bao trùm bởi cây cối rậm rạp cảm giác lạnh lẻo có chút đáng sợ. Cô định quay lại thì trong lùm cây bên cạnh phát ra âm thanh kì lạ,bước chân cô có chút dừng lại. Bên trong bụi cây này đang có trận dã chiến,nam nữ quần áo không chỉnh tề quấn lấy nhau.Bóng đèn chiếu trên đường khiến cô nhìn rõ sự việc,nữ nhân khuôn mặt đỏ hồng cưỡi trên người nam nhân.Bộ dáng hai người thập phần hưởng thụ,hình như sắp đến hồi kết thúc nam nhân liền lật người đổi vị trí.Điên cuồng luân động đến khi cả hai cùng rên một tiếng,Mộ Tư Chân bị một màn này làm kinh hãi. Muốn nhanh một chút rời đi kết quả gấp quá nên gẫm phải cành cây khô,một tiếng vang thanh túy trong màn đêm tĩnh lặng. Âm thanh làm hai người kia chú ý,nam nhân đứng lên chỉnh lại quần áo ngước mắt nhìn ra.

"đứng lại" người kia lớn tiếng ngăn hành động muốn chạy của cô,nhưng Mộ Tư Chân có điên mới dừng lại. Cô nhanh chóng tháo giày cao gót cầm trên tay chạy thật nhanh,mà nam nhân kia so với cô còn nhanh hơn nhiều. Vài bước đã đuổi kịp kéo lấy tay cô,vì dùng lực quá mạnh khiến Mộ Tư Chân mất đà cả người cô bị kéo mạnh ra sau,không kịp giữ vững liền ngã trên đất đầu gối và khủy tay chà trên đường. Nữ nhân kia cũng nhanh chóng đi đến,lạnh lùng nhìn cô nhặt túi sách bị rơi bên cạnh của cô, mà nam nhân kia nhìn bộ dạng cô có chút đau lòng. Người đẹp a,sao anh mới dùng lực cô đã bị đẩy ngã lại còn không kịp đở khiến cô bị thương rồi.

"này,dẫn về đi" nữ nhân tìm thấy trong túi của cô thứ gì đó,cô ấy vứt một hộp phấn vào tay người kia,tay dùng sức kéo cô đứng dậy.

"tiểu thư mời cô về sở cảnh sát trình báo" nữ nhân kia vừa nói vừa muốn còng lấy tay cô mà Mộ Tư Chân bị làm đến ngây ngốc.

"khoan đã,tôi phạm tội gì chứ?" Cô vùng khỏi tay người này liên tục giải thích.Nhưng tay càng vùng vẫy lại càng bị siết chặt,siết đến muốn bẻ gãy tay cô. Dù sao người ta cũng là nữ cảnh sát sức lực không bằng nam nhân nhưng so với người yếu đuối như cô chắc chắn hơn nhiều.

"đừng lộn xộn nếu không sẽ bị thương,cô không cần lo lắng nếu không có tội liền được thả" Nam nhân thấy mỹ nhân bị đau liền sót xa nói một câu. Mộ Tư Chân cắn răng bị còng hai tay đưa đến sở cảnh sát,cô không nghĩ chỉ đi dạo một lúc lại bắt gặp người ta dã chiến,xong lại xui xẻo bị đưa đến sở cảnh sát.