Tôi Muốn Chinh Phục Em

Chương 14




Hiện tại ngồi trong phòng thẩm vấn đối mặt với đôi nam nữ lúc nãy không biết nên nói gì, hai người họ nói trong hộp phấn cô mang theo chứa lượng lớn ma túy. Mộ Tư Chân có chút hồ đồ, cô không dùng cũng không trao đổi thứ gì đó có được không? hộp phấn đó lần trước Tô Sâm Ngọc tiện tay vứt vào túi,nói lúc trên bar có một cô gái vô tình va vào mình làm rơi,thấy bề ngoài đẹp nên giữ lại. Hộp phấn này không phải hàng hiệu nhưng vỏ ngoài được làm rất tinh xảo,hình phượng hoàng nhảy múa vô cùng sinh động. Mà cô cũng không sử dụng phấn,hôm nay vô tình cầm lấy túi sách này cô thật sự quá xui xẻo.

"Mộ tiểu thư,nếu cô không khai ra chúng tôi sẽ dùng hình thức ép cung" nữ cảnh sát trước mặt cô bộ dáng đe dọa mà nói,độ thiện cảm cho cô thật sự không quá tốt,có thể là để ý chuyện cô nhìn thấy hai người rồi.

"tôi có thể gọi một cuộc gọi không?" Mộ Tư Chân nhìn nữ cảnh sát không tỏ vẻ sợ hãi,hiện tại cứ gọi người đến bảo lãnh là được.

"được" cảnh sát nam bên cạnh không nhanh không chậm trả lời,lấy điện thoại trong túi đưa cho cô. Mộ Tư Chân ấn số,thật may mắn Cố Danh Quân nhiều tiền dùng số rất dể nhớ.

Nhìn điện thoại hiển thị số lạ,Cố Danh Quân hơi nhíu mày,người biết số anh không nhiều không phải đám người thân cận thì cũng chỉ có Mộ Tư Chân. Suy nghĩ một chút anh ấn chấp nhận cuộc gọi,bên tai liền truyền đến giọng nói mềm mại.

"a em còn tưởng anh không nghe máy" cô gái nhỏ đầy hưng phấn nói làm tim anh có chút đập nhanh, người anh không ngờ đến nhất lại là người gọi sao.

"chuyện gì?" giọng anh vẫn rất bình tĩnh,bên môi câu lên nụ cười khó đoán,cảm giác như có hàng nghìn hàng vạn con kiến đang câu xé thân thể.

"em đang ở đồn cảnh sát,anh đến đây có được không?" cô dè dặt hỏi rất sợ anh sẽ từ chối,không phải giọng nói anh rất lạnh nhạt sao? không phải anh gặp cô xem như không quen biết sao? cô còn mặt dày muốn anh đến giúp. Mộ Tư Chân im lặng chờ đợi anh trả lời,nhưng đầu bên kia vẫn không lên tiếng.

"xin lỗi,em làm phiền anh rồi" không thấy anh trả lời cô thất vọng nói,định cúp máy thì bên kia lại lên tiếng.

"Đồn cảnh sát? em gây chuyện gì sao? " Cố Danh Quân đứng lên cầm chìa khóa xe đi ra ngoài,biểu tình không thay đổi nhưng chân lại bước rất nhanh.

"Tên nào dám động vào em" không đợi cô trả lời anh đã đặt thêm câu hỏi mới,Mộ Tư Chân có chút phản ứng không kịp anh cũng thay đổi nhanh quá đi.



"a,Lăng Niên Hữu" Cô liếc nhìn bảng tên trên ngực của nam cảnh sát ngồi đối diện,đọc lên cho Cố Danh Quân.

"đợi anh" nghe tên người này Cố Danh Quân cắn chặt răng tăng tốc bước chân,nói xong liền cúp máy.

Cô trả lại điện thoại,tiếp tục cúi đầu vẻ mặt bình tĩnh không nói lời nào,nữ cảnh sát thấy vậy liền mở bộ đàm.

"Tắt cam đi" Cô vốn tức giận chuyện tốt bị phá hủy, bị người khác nhìn thấy,còn là cô gái xinh đẹp hơn cô. Lăng Niên Hữu bộ dáng còn say đắm không rời mắt khỏi Mộ Tư Chân,hiện tại hay rồi im lặng không chịu nói gì. Vốn việc liên quan đến ma túy không do đội trọng án giải quyết,nhưng gần đây có một tội phạm của tổ trọng án phụ trách thường xuyên giao dịch ma túy ở nơi đó. Hai người họ hôm nay cải trang để bắt người, nhưng khó có cơ hội tốt gần gũi nên xảy ra sự việc kia.

"đừng làm bậy" Lăng Niên Hữu ở một bên nghiêm mặt nói,nhưng nữ nhân kia căn bản không nghe. Cô cầm lấy máy chích điện và dây da đặt trên bàn,nhìn về phía Mộ Tư Chân.

"cô chọn đi,nói hay không nói?" giọng cô ta có chút hét lên,khuôn mặt hơi vặn vẹo bộ dáng hung dữ muốn trả thù riêng.

"cô nên dừng lại nếu không cô sẽ hối hận" giọng Mộ Tư Chân bình tĩnh rõ ràng càng chọc cô ta tức điên.

"Cảnh sát Trần nếu cô còn như vậy,tôi sẽ cưỡng chế mời cô ra ngoài." Lăng Niên Hữu lạnh mặt nhìn cô ta bằng ánh mắt cảnh cáo, dùng hình không phải cách thích hợp trong tình huống này.

Cố Danh Quân đã đến cửa sở cảnh sát, anh chính là dùng tốc độ nhanh nhất chỉ sợ trễ một chút cô sẽ chịu thiệt thòi. Người bên trong vừa thấy anh đã bị dọa đến chạy loạn,Cục trưởng được báo tin đích thân ra tiếp đón.

"Cố thiếu hôm nay cậu đến có chuyện gì sao?" Cục Trưởng cười cười đi đến,vẻ mặt có chút lấy lòng bàn tay thô ráp đưa về phía Cố Danh Quân.

"Lăng Niên Hữu đâu rồi" Cố Danh Quân không khách khí nói,tay chạm nhẹ lấy tay cục trưởng xem như nể mặt.

"Lăng cảnh sát ở đâu rồi" Cục trưởng quay đầu nhìn người bên cạnh hỏi nhỏ,Cố Thiếu này vẻ mặt lạnh như vậy thật sự dọa ông mệt rồi.



"đang ở phòng thẩm vấn ép cung" người nọ cũng thì thầm bên tai cục trưởng.

"Cố thiếu chờ một chút tôi cho gọi Lăng cảnh đến." Cục trưởng cười làm động tác mời Cố Danh Quân, lại âm thầm ra hiệu người gọi Lăng Niên Hữu.

"trực tiếp dẫn đường" Cố Danh Quân không muốn dài dòng,bình thường Cố Danh Quân và Lăng Niên Hữu luôn giữ kín quan hệ. Không để người khác biết giữa có quan hệ gì,dù sao họ cũng đi hai con đường khác nhau âm thầm giúp đở là tốt rồi.

"Niên Hữu,Cố Thiếu đang tìm cậu" một cảnh sát chạy đến gõ cửa gọi lớn,mà Lăng Niên Hữu nghe Cố Danh Quân đến có hơi bất ngờ.

Anh buông bàn tay Trần Du ra,lạnh lùng liếc cô dùng ánh mắt ra lệnh cô nên ngoan ngoãn mới đi ra ngoài. Vừa rồi Trần Du kích động dùng roi da đánh về phía Mộ Tư Chân bị anh ngăn lại,mặc dù không trúng nhưng cũng trượt qua thân thể cô.

Lăng Niên Hữu vừa đóng cửa đã thấy cục trưởng cùng Cố Danh Quân đi về phía này,mà nét mặt kia của Cố chết tiệt hình như không tốt lắm. Anh còn chưa kịp lên tiếng người kia đã đến trước mặt anh, không thèm liếc mắt anh cái nào đã mở cửa đi vào. Lăng Niên Hữu nhìn cục trưởng thì bị cục trưởng nhìn lại,cả hai không hiểu gì cũng đi vào theo. Cố Danh Quân mở cửa phòng thẩm vấn nhìn thấy Mộ Tư chân ngồi trên ghế,khuôn mặt bình tĩnh nhìn thấy anh ánh mắt sáng lên như tìm được kho báu lớn. Bên má trái còn ẩn hiện vệt đỏ nhỏ,vết thương ngắn nhưng đủ sâu hai tay bị còng trên bàn, cổ tay có vết hằng đỏ chố mắt phía trên cánh tay còn bị bầm. Anh nắm chặt tay ngăn bản thân giận đến phá tan sở cảnh sát nhỏ này, anh đi đến bên cạnh cô nhìn kỉ khuôn mặt anh ngày đêm nhớ đến.

"chìa khóa" anh quay đầu nhìn Lăng Niên Hữu, ánh mắt rét lạnh.Lăng Niên Hữu nhanh chân đến bên cạnh Trần Du xòe tay đòi chìa khóa,nhưng Trần Du điếc không sợ súng.

"Cô ấy tàng trữ chất kích thích..." Trần Du bộ dáng nghiêm chỉnh của cảnh sát nói,cô nhìn thấy cục trưởng nhưng không biết Cố Danh Quân là ai.

Dù sao cô cũng chỉ vừa vào tổ trọng án được một tuần, mà Cố Danh Quân che dấu thân phận không tầm thường,những quan chức cấp cao mới biết anh đáng sợ thế nào. Trần Du suy nghĩ rất đơn giản, người này làm loạn nên cục trưởng đến giải quyết, còn Lăng Niên Hữu có thể là thấy cục trưởng nên sợ hãi. Dù sao cô cũng chưa từng thấy anh nghiêm túc làm việc,mà cô không biết chính là Lăng Niên Hữu cũng là người không dể chọc. Anh không dùng thân phận thật để làm việc,mà cô lại dùng thế lực để vào đây. Trần gia dù sao cũng có tiền tài,cô sợ cái gì một tên kia,nhưng cô lầm rồi ngay sau khi cô chưa nói hết câu cô liền biết cô lầm rồi.

"ĐOÀNG" một tiếng súng thanh thúy phá tan lời cô, Cố Danh Quân trực tiếp dùng súng mở còng tay. Anh ngang nhiên quăng khẩu súng vừa sử dụng lên bàn,hai tay xoa lên vết đỏ trên cổ tay Mộ Tư Chân ánh mắt đỏ lên.

"cục trưởng ra ngoài trước đi,Lăng Niên Hữu mang hộp cứu thương" Cố Danh Quân như tu la từ địa ngục ngước nhìn bọn họ ra lệnh,mà Lăng Niên Hữu không chờ đợi gì liền phi ra ngoài.