Tôi Lỡ Yêu Ác Nữ Rồi!

Chương 63: Cô thật là ngang ngược!




Tại phòng Tổng giám đốc tập đoàn Khải Hoàng.

Phong Lâm Vũ đưa một tay chống cằm nghiền ngẫm về bảng báo cáo của cấp dưới về các thông tin liên quan đến Lạc Châu Viên trên bàn làm việc.

Hắn chợt thở dài khi nhớ đến thái độ cương quyết không thỏa hiệp của Châu Tuệ khi bàn đến việc muốn thu mua lại Lạc Châu Viên cách đây mấy ngày.

Phong Lâm Vũ luôn cảm thấy khó hiểu vì sao Châu Tuệ lại trở nên cố chấp đến thế?Dù sao đó cũng chỉ là một trang viên bình thường thôi mà!Có nhất thiết một sống hai chết phải bám chặt lấy nơi ấy đến vậy không?

Hắn chợt nghĩ đến lời hứa với Tiệp Trân thì lại càng đau đầu hơn!

Đối với hắn lời hứa của người đàn ông đối với phụ nữ không thể chỉ nói suông vì đó thể hiện cho khí phí nam nhi.

Nhất là với Tiệp Trân - ân nhân đã đem lại cho hắn nhiều ân tình sâu nặng trong quá khứ thì lời đã hứa còn quan trọng hơn và nhất định phải thực hiện cho bằng được mới thôi.

Phong Lâm Vũ luôn cho rằng Tiệp Trân đã chịu nhiều thiệt thòi trong suốt bao năm qua.Việc hắn thu mua lại Lạc Châu Viên và tặng riêng cho ả là món quà vô cùng xứng đáng!

Hắn cho rằng Tiệp Trân cũng cần có cơ ngơi riêng thuộc phần tài sản do mình quản lí mà không cần chịu cảnh phụ thuộc về việc ở nhờ biệt thự của hắn như hiện tại.

Đang suy ngẫm miên man thì lúc này tiếng chuông điện thoại của Phong Lâm Vũ chợt vang lên và người gọi cho hắn không ai khác là Tiệp Trân.

Phong Lâm Vũ vui vẻ bắt máy,đầu dây bên kia đã nghe tiếng Tiệp Trân nũng nịu:

- Phong thiếu gia!Những ngày vừa qua em đều nóng lòng muốn nghe được tin tốt lành từ anh!Không biết Phong thiếu gia đã nói giúp em về việc em muốn vào tham quan Lạc Châu Viên để vẽ tranh với Châu tiểu thư chưa ạ?

Phong Lâm Vũ ậm ừ một lúc rồi đáp:

- Anh đã nói từ sớm rồi!Nhưng cô ta kiên quyết không cho em đặt chân đến đó!

Tiệp Trân nghe thế thì tiếp tục làm nũng:

- Thế thì nguy rồi!Tuần sau là hết thời hạn nộp luận án dự thi tốt nghiệp!Nếu em không thể hoàn thành tác phẩm sớm thì e là việc lấy bằng tốt nghiệp sẽ kéo dài qua cả năm sau!Như vậy mất rất nhiều thời gian đấy Phong thiếu gia!

Phong Lâm Vũ nghe thế liền dỗ dành:

- Tiệp Trân à hay là em đổi địa điểm vẽ tác phẩm đi!Ở Khải Hoàng cũng có rất nhiều dinh thự và Resort đẳng cấp quốc tế còn đẹp hơn cả Lạc Châu Viên nhiều!Em tùy ý chọn địa điểm anh sẽ hổ trợ hết mình được không?

Đầu dây bên kia là tông giọng ngọt ngào pha lẫn hờn dỗi của Tiệp Trân vang lên:

- Em chỉ tìm được nguồn cảm hứng thi họa ở Lạc Châu Viên thôi!Phong cách thiết kế ở đấy mang đậm lối kiến trúc cổ kính Trung Hoa nên phù hợp với chủ đề làm luận án của em hơn!Phong thiếu gia!Nhất định Phong thiếu phải giúp em hoàn thành tác phẩm dự thi tốt nghiệp nhé!

Phong Lâm Vũ không còn cách nào khác đành dịu giọng nói:

- Được rồi!Được rồi!Anh sẽ cố gắng bàn lại với Châu Tuệ thử xem sao!

Một lúc sau khi trò chuyện điện thoại với Tiệp Trân thì Phong Lâm Vũ buông máy xuống thở dài.

Mặc dù đã hứa chắc chắn với Tiệp Trân là thế nhưng để cô ả bước vào cánh cửa Lạc Châu Viên phải thông qua cái gật đầu của Châu Tuệ trước tiên.

Phong Lâm Vũ cảm thấy cực kỳ nhức óc khi rơi vào thế mắc kẹt giữa hai người phụ nữ mà không biết giải quyết thế nào cho thật thỏa đáng.



Tại tòa nhà văn phòng tập đoàn Thời Đại.

Châu Tuệ thoăn thoắt những thao tác trên phím máy tính tại bàn làm việc.

Tiếng gõ cửa ngoài phòng vang lên lúc này khiến cô tạm thời dừng lại việc đánh phím rồi vang hiệu lệnh:

- Cửa không khóa!Mời vào!

Lúc này Phong Lâm Vũ đang từ từ tiến vào phòng.Châu Tuệ nhìn thấy hắn thì quá đỗi bất ngờ!Vì đây là lần đầu tiên Phong Lâm Vũ đặt chân đến tập đoàn Thời Đại kể từ hai năm cô cùng hắn kết hôn.

Châu Tuệ vội rời khỏi bàn làm việc rồi reo lên hồ hởi khi nhìn thấy hắn:

- Chồng à có việc gì mà anh đích thân đến Thời Đại gặp em vậy?

Phong Lâm Vũ nhạt giọng đáp:

- Muốn gặp cô bàn công việc thì phải đến nơi làm việc thôi!

Châu Tuệ kéo tay Phong Lâm Vũ ngồi xuống ghế sofa gần đó rồi dịu giọng:

- Có việc gì hệ trọng không chờ đến lúc về nhà bàn bạc được sao?

Phong Lâm Vũ ném một loạt giấy tờ lên bàn rồi quay sang nói với Châu Tuệ:

- Đây là hợp đồng thu mua Lạc Châu Viên!Tôi đã nhờ luật sư soạn thảo đầy đủ điều khoản cả rồi!Cô hãy đưa ra một cái giá mà mình mong muốn và ký tên vào đi!

Châu Tuệ hết sức ngỡ ngàng khi nghe được từng lời Phong Lâm Vũ thốt ra lúc này:

- Hóa ra ngày hôm nay anh cất công đến tận đây chỉ vì việc này thôi sao?Không phải là lần trước em đã nói rõ ràng với anh rồi sao?Em sẽ không bao giờ bán Lạc Châu Viên cho anh!

Phong Lâm Vũ liền chậc lưỡi:

- Châu Tuệ à cô đừng diễn trò nữa!Theo như tôi tìm hiểu thì cách đây 15 năm cha cô đã rao bán Lạc Châu Viên cho tập đoàn JK!Nếu theo lời cô nói Lạc Châu Viên rất quan trọng đối với cô và Châu gia thì tại sao cha cô lại dễ dàng để nó rơi vào tay người khác như vậy?

Châu Tuệ hơi nhíu mày đáp:

- Em nghe mẹ kể lại năm đó do suy thoái nền kinh tế toàn cầu dẫn theo hệ lụy đồng loạt các doanh nghiệp lớn nhỏ đều đứng trước bờ vực phá sản và cha em cũng không ngoại lệ!Cha em vì muốn có vốn xoay vòng vực dậy cổ phiếu đang rớt giá thảm hại của Thời Đại khi ấy mới đành rao bán Lạc Châu Viên cho JK.Việc phải bán đi ngôi nhà thân thương gắn bó với cả gia đình nhiều năm khiến cha phải thức trắng nhiều đêm trăn trở cả tháng trời mới đưa ra được quyết định như vậy!Anh làm sao có thể thấu hiểu được tâm trạng cha em khi đó chứ?

Phong Lâm Vũ hơi nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu:

- Nói tóm lại là cô vẫn kiên quyết không bán Lạc Châu Viên cho tôi đúng chứ?Cô có biết cách hành xử có phần cứng nhắc của cô ảnh hưởng đến kết quả làm luận án tốt nghiệp sắp tới của Tiệp Trân như thế nào không?Cô không cho cô ấy bước chân vào tham quan Lạc Châu Viên đã đành!Tôi muốn thu mua lại Lạc Châu Viên với giá cao gấp ba bốn lần so với trước đó cô cũng không đồng ý!Châu Tuệ!Cô không thể tỏ ra rộng lượng một chút được sao?

Châu Tuệ nghe thế liền cười lạnh:

- Phải làm anh thất vọng rồi!Em không thể đem bán Lạc Châu Viên cho anh chỉ để làm vừa lòng đẹp ý tiểu tình nhân của anh được!Nếu chúng ta tiếp tục cùng nhau tranh luận vấn đề này thì cũng vô ích cả thôi!Nếu không còn việc gì khác thì mời anh rời khỏi đây!Em còn bận giải quyết một số việc dang dở!

Phong Lâm Vũ liền đứng phắt dậy chìa bản hợp đồng đến trước mắt Châu Tuệ rồi gằn giọng:

- Cô thức thời một chút có được không?Cái giá tôi đưa ra khi thu mua Lạc Châu Viên không hề rẻ đâu!Cô cứ đọc hết các điều khoản trong hợp đồng rồi hãy quyết định!

Châu Tuệ giật phăng lấy bản hợp đồng trên tay Phong Lâm Vũ xé tan thành nhiều mảnh vụn trước mắt hắn rồi nhoẻn miệng cười:

- Em đọc xong rồi đó!

Nhìn bản hợp đồng phút chốc bị xé tan tành từ trên không trung rơi xuống những mảnh vụn li ti khiến Phong Lâm Vũ giận sôi cả gan ruột nhìn về phía Châu Tuệ mà không thốt nên lời:

- Cô…cô…

Châu Tuệ vẫn giữ khí thế hiên ngang tiếp tục nói:

- Lạc Châu Viên đối với em là vô giá!Anh đừng nghĩ đến việc dùng tiền bạc muốn thâu tóm nó về tay mình nữa!

Phong Lâm Vũ hậm hực quay đi không quên bỏ lại câu nói phía sau:

- Châu Tuệ!Cô thật là ngang ngược!

Châu Tuệ nhìn về dáng vẻ tức giận của Phong Lâm Vũ rời đi mà dâng lên nỗi buồn trong ánh mắt.Dù biết Lạc Châu Viên sẽ là đề tài gây tranh cãi giữa cả hai khiến mối quan hệ giữa cô và hắn vốn đã tệ hại nay càng thêm rạn nứt nhưng cô đã không còn cách nào khác.

Lạc Châu Viên cũng là tâm nguyện cuối đời của mẹ cô không thể tùy tiện đưa ra quyết định càng không thể nhân nhượng lùi bước trước bất kỳ ai khác!