Tôi Lỡ Yêu Ác Nữ Rồi!

Chương 62: Tôi muốn thu mua Lạc Châu Viên!




Tại biệt thự riêng của Phong Lâm Vũ.

Tiệp Trân đưa tay gắp thìa thức ăn cho vào bát của Phong Lâm Vũ kèm theo ngữ giọng ngọt ngào:

- Phong thiếu gia ăn nhiều hơn nữa đi!Đây đều là những món mà anh thích ăn nhất!

Phong Lâm Vũ đưa thức ăn cho lên miệng rồi nhàn nhạt nuốt xuống.

Kể từ đêm tối xảy ra chuyện ngoài ý muốn cùng Châu Tuệ thì những ngày sau đó mỗi lúc chạm mặt Tiệp Trân hắn lại vô cùng áy náy mà không thể nhìn thẳng vào mắt ả.

Một mặt hắn nói lời yêu cùng Tiệp Trân và quyết cho ả một danh phận xứng đáng ở Phong gia nhưng mặt khác lại có thể lăn giường cùng Châu Tuệ khiến hắn nhận ra thực sự vị trí của Tiệp Trân trong lòng hắn quan trọng đến mức nào?Và hắn đã yêu ả đến đâu khi để bản thân dễ sa ngã và buông thả mình đến vậy?

Trong lúc Phong Lâm Vũ mải mê nghĩ ngợi thì Tiệp Trân lại lên tiếng:

- Phong thiếu gia à thực ra em đang có chuyện muốn nhờ đến Phong thiếu gia chiếu cố đây!

Phong Lâm Vũ nghe thế liền định thần lại ngước nhìn Tiệp Trân rồi dịu giọng:

- Em có chuyện gì thì cứ việc nói ra!

Tiệp Trân tiếp tục tông giọng ngọt ngào:

- Thực ra em đã bảo lưu lại kết quả năm cuối tại trường Mỹ Thuật và chỉ còn chờ làm luận án tốt nghiệp nữa thôi!Phong thiếu gia cũng biết giới họa sĩ bọn em khi muốn hoàn thành tác phẩm nghệ thuật thì cũng phải tìm được nơi để khơi dậy nguồn cảm hứng đúng không?Em đã tìm được địa điểm hoàn thành tác phẩm của mình rồi nhưng e là khó bước chân vào nơi đó để vẽ tranh được!

Phong Lâm Vũ lấy làm khó hiểu dọ hỏi:

- Địa điểm nào mà khó đến như vậy chứ?Em nói anh nghe thử xem nào!

Tiệp Trân tiếp tục phân trần:

- Đó là công trình Lạc Châu Viên thuộc sở hữu của tập đoàn Thời Đại!Trang viên ở đấy phong cảnh rất hữu tình bốn bề là non xanh nước biếc bao phủ xung quanh.Em chỉ tìm được nguồn cảm hứng thi họa khi đặt chân đến Lạc Châu Viên thôi!Nhưng Phong thiếu gia biết đấy!Châu tiểu thư vốn đã có thành kiến sâu nặng với em như thế thì làm sao có thể đồng ý để em đặt chân đến nơi ấy được!

Phong Lâm Vũ nghe thế liền phì cười:

- Tưởng chuyện gì khó khăn!Hóa ra là em chỉ muốn đến Lạc Châu Viên vẽ tranh thôi đúng không?Anh sẽ về bảo với Châu Tuệ không ngăn cản em đến Lạc Châu Viên!Chỉ cần báo trước với cô ta là được ngay thôi mà!

Tiệp Trân tiếp tục nũng nịu:

- Nhưng nhỡ đâu Châu tiểu thư không đồng ý cho em đến Lạc Châu Viên thì sao ạ?

Phong Lâm Vũ liền trấn an:

- Không có chuyện đấy đâu!Dù sao cô ta vẫn phải nể mặt anh vài phần chứ!Cùng lắm nếu cô ta gây khó dễ thì anh sẽ bỏ tiền ra mua cả Lạc Châu Viên cho em thỏa thích sử dụng tùy ý!Chỉ có một trang viên nhỏ nhoi thì có gì khó giải quyết cơ chứ?

Tiệp Trân nghe thế thì liền tỏ vẻ hài lòng:

- Nếu vậy thì tốt quá!Em đợi tin tốt lành từ Phong thiếu gia!Vậy thì sắp tới em có thể yên tâm hoàn thành đồ án tốt nghiệp của mình rồi!

Sau đó Phong Lâm Vũ cùng Tiệp Trân tiếp tục dùng bữa vui vẻ bên nhau.

Tiệp Trân thầm đắc ý vì bước đầu nhiệm vụ mà Đặng Thiên giao cho ả đã được Phong Lâm Vũ hậu thuẫn một cách dễ dàng.



Châu Tuệ phụ giúp thím Trương cùng dọn thức ăn chuẩn bị cho bữa tối.

Cô đích thân vào bếp chuẩn bị những món ăn mà Phong Lâm Vũ thích nhất và nôn nao chờ hắn tan làm về dùng bữa cùng mình.

Tiếng động cơ gầm vang ở bãi gara báo hiệu Phong Lâm Vũ đã về đến nhà.

Vừa trông thấy hắn bước vào nhà thì Châu Tuệ đã tiến đến đỡ lấy chiếc cặp công sở rồi vui vẻ nói:

- Chồng yêu về rồi!Hôm nay đi làm có vất vả lắm không?Em đã bảo thím Trương pha sẵn nước ấm cho anh rồi!Anh tắm xong thì ra dùng cơm tối với em nhé!

Nhìn thấy thái độ niềm nở của Châu Tuệ thì Phong Lâm Vũ chỉ nhàn nhạt đáp:

- Tôi vừa dùng bữa tối ở biệt thự cùng Tiệp Trân nên vẫn còn no lắm!Cô không cần phải chuẩn bị nhiều đến thế đâu!Tôi chỉ muốn nói vài điều với cô thôi!

Châu Tuệ thấy thái độ của Phong Lâm Vũ có phần khác lạ liền hỏi:

- Anh muốn nói với em về điều gì?

Phong Lâm Vũ tiếp tục tông giọng lạnh nhạt:

- Chuyện là Tiệp Trân đang muốn thực hiện tác phẩm để hoàn thành luận án tốt nghiệp của cô ấy!Tiệp Trân bảo là chỉ tìm được nguồn cảm hứng hội họa ở Lạc Châu Viên của cô thôi!Cô ấy ái ngại việc cô sẽ không cho phép cô ấy bước chân đến nơi đó nên nhờ tôi nói giúp một tiếng trước cô!Châu Tuệ à!Cô sẽ không ngăn cản việc Tiệp Trân đến tham quan Lạc Châu Viên chứ?

Châu Tuệ hết sức ngỡ ngàng trước từng lời nói của Phong Lâm Vũ thốt ra lúc này.

Cô thở hắt ra rồi nhoẻn miệng cười đáp lời:

- Hóa ra là anh đang nói giúp cho cô ta à?Phong Lâm Vũ!Cô ta ái ngại cũng không thừa đâu!Em tất nhiên là không cho phép cô ta đặt chân vào Lạc Châu Viên dù chỉ nửa bước!

Phong Lâm Vũ nghe thế liền chậc lưỡi:

- Cô có thể nể mặt tôi một chút được không?Tiệp Trân chỉ vào tham quan Lạc Châu Viên để tìm nguồn cảm hứng sáng tác!Cô có nhất thiết phải tỏ ra hẹp hòi đến vậy không?

Châu Tuệ liền nhếch môi đáp:

- Thế nào gọi là hẹp hòi?Chẳng nhẽ em phải trải cả thảm đỏ vui vẻ chào đón tiểu tình nhân của anh đến nơi đã gắn liền nhiều ký ức tốt đẹp của gia đình em hay sao?Hạng người như cô ta tốt nhất đừng đặt chân đến và làm vấy bẩn đến bầu khí quyển ở Lạc Châu Viên!

Phong Lâm Vũ khẽ cau mày:

- Châu Tuệ!Cô có cần nhất thiết nặng lời khi nói về Tiệp Trân như vậy không?Tôi vẫn còn chưa tính sổ với cô về việc vừa rồi cô đã vu khống đổ oan cho cô ấy như thế nào!Nếu không muốn Tiệp Trân đặt chân đến thì hãy ra một cái giá thật cao đi!Tôi sẽ thu mua lại toàn bộ Lạc Châu Viên tặng cho Tiệp Trân!

Châu Tuệ như không tin những gì mà tai mình vừa nghe thấy,cô ngỡ ngàng nhìn về phía Phong Lâm Vũ:

- Anh nghĩ Lạc Châu Viên đơn giản chỉ là món đồ để anh có thể ngã giá mua tặng làm vừa lòng tiểu tình nhân hay sao?Đó là nơi đã gắn liền cả tuổi thơ của em bên gia đình!Là ngôi nhà thân thương mà em và mẹ đã đặt nhiều tâm huyết và tình cảm!Anh hãy từ bỏ ý định thu mua lại Lạc Châu Viên đi!Em sẽ không bao giờ rao bán Lạc Châu Viên cho ai cả và anh cũng không ngoại lệ!

Phong Lâm Vũ liền tỏ vẻ khó chịu:

- Suy cho cùng đó chỉ là một trang viên bình thường thôi mà!Cô có cần thần thánh quá mức đến vậy không?Tập đoàn Thời Đại muốn xây thêm bao nhiêu trang viên như thế chẳng được?Tôi nghĩ là cô chỉ cố tình gây khó dễ cho tôi và Tiệp Trân thôi!

Châu Tuệ khẽ cười nhạt:

- Phong Lâm Vũ!Anh làm sao có thể hiểu được Lạc Châu Viên đối với em và cả Châu gia quan trọng như thế nào?Nếu nói như anh thì quá dễ dàng rồi!Em dư sức xây thêm cả hàng chục trang viên tầm cỡ và quy mô hơn cả Lạc Châu Viên!Nhưng bao nhiêu năm nay em theo sát các buổi đấu thầu của tập đoàn JK chỉ là muốn thu mua lại Lạc Châu Viên cho bằng được!Anh hiểu lý do vì sao không?Chính là vì Lạc Châu Viên là thứ duy nhất và không dễ dàng thay thế được!

Phong Lâm Vũ lúc này đã mất kiên nhẫn liền đứng phắt dậy và nhìn về phía Châu Tuệ gằn giọng:

- Tôi không dư thời gian đôi co nhiều lời với cô!Tôi hỏi cô lần cuối cùng!Cô có đồng ý bán Lạc Châu Viên cho tôi hay không?

Châu Tuệ vẫn giữ thái độ kiên quyết:

- Em không đồng ý!

Phong Lâm Vũ tỏ vẻ bực tức tặc lưỡi quay đi không quên bỏ lại câu nói phía sau:

- Cô đúng là không hiểu chuyện và không biết nói lý lẽ gì cả!

Châu Tuệ nhìn theo dáng vẻ đầy hậm hực của Phong Lâm Vũ mà quá đỗi xót xa.

Nếu con người ai cũng có một giới hạn thì Lạc Châu Viên chính là giới hạn mà Châu Tuệ đặt ra mà cương quyết không thỏa hiệp hay khoan nhượng.

Đó là tâm nguyện cuối cùng của mẹ cô ở những giây phút cuối đời.Cô nhất quyết bảo vệ Lạc Châu Viên không để rơi vào quyền sở hữu của kẻ khác.

Nhất là kẻ ấy lại chính là Tiệp Trân là tiểu tình nhân vốn có nhân cách xấu xa của Phong Lâm Vũ thì cô lại càng không thể để trang viên tâm huyết của gia tộc rơi vào tay ả được!