Phong Lâm Vũ nằm thả dài người trên sofa gác tay lên trán suy ngẫm.Sau lần cãi nhau cùng Châu Tuệ tại tập đoàn Thời Đại về việc thu mua Lạc Châu Viên khiến cho tâm trạng hắn trở nên bức bối suốt những ngày qua.
Hắn cho là Châu Tuệ đã quá cố chấp rồi!Chỉ vì lòng hờn ghen nhỏ nhoi của phụ nữ mà bỏ ngoài tai cả cuộc thương lượng đem lại nhiều lợi ích cho Thời Đại đến vậy!
Tiệp Trân thì suốt ngày nũng nịu thăm dò hắn về kết quả của Lạc Châu Viên trong khi phía Châu Tuệ vẫn cứng rắn không chịu thỏa hiệp khiến hắn cảm thấy vô cùng đau đầu.
Thời hạn nộp luận án thi tốt nghiệp của Tiệp Trân đã gần kề mà mọi chuyện vẫn cứ xôi hỏng bỏng không khiến Phong Lâm Vũ không cách nào bình tâm cho được.
Hắn không muốn thất hứa với Tiệp Trân nhưng cũng không cách nào lay động được Châu Tuệ thay đổi quyết định chuyển giao Lạc Châu Viên cho hắn.
Đang suy ngẫm nhức cả đầu thì lúc này tiếng gầm động cơ xe trước cổng trang viên khiến Phong Lâm Vũ phải đảo mắt ra nhìn.
Từ phía xa đã thấy nữ thư ký dìu lấy Châu Tuệ đang loạng choạng những bước đi không vững tiến dần vào nhà.
Phong Lâm Vũ vội bước đến giúp nữ thư ký một tay dìu Châu Tuệ ngồi trên ghế sofa,mùi rượu nồng nặc tỏa ra bao trùm cả gian phòng khách lúc này khiến hắn phải nhăn mặt tặc lưỡi:
- Châu Tuệ!Cô lại uống rượu nữa sao?
Nghe giọng điệu bực dọc của Phong Lâm Vũ khiến Châu Tuệ cố mở đôi mắt đờ đẫn ra quan sát.Cô gật gù trong trạng thái say khướt rồi đáp:
- Xin lỗi chồng yêu!Hôm nay là sinh nhật của thư ký Hạ!Em lại uống say hơi quá đà rồi!
Phong Lâm Vũ nghe thế thì liền nhìn về phía nữ thư ký tỏ vẻ không hài lòng:
- Sinh nhật của cô mà chính chủ vẫn còn tươi tỉnh như thế trong khi vợ tôi cứ như hủ hèm biết đi là sao hả?
Thư ký Hạ vội đáp:
- Xin lỗi Phong tổng!Chỉ là do tôi không quen uống rượu lại bị đồng nghiệp ép uống trong tiệc mừng sinh nhật tối nay nên Châu tổng đã uống giúp luôn phần tôi ạ!
Phong Lâm Vũ khẽ chậc lưỡi:
- Sau này đừng để cô ấy phải uống say như thế nữa!Nếu không còn việc gì khác thì cô ra về được rồi!
Thư ký Hạ định dợm bước đi thì chợt nhớ lại điều gì đó liền quay vào nói với Phong Lâm Vũ:
- Thưa Phong tổng!Suýt chút nữa là tôi quên mất việc hệ trọng!Đây là văn bản ký hợp đồng với bên đối tác mà Châu tổng đã lệnh cho tôi cố gắng hoàn thành trong ngày hôm nay!Sáng mai tôi lại phải ra sân bay đến Hàng Châu công tác ít ngày nên phiền Phong tổng đưa giúp tôi văn bản hợp đồng và nhờ Châu tổng ký tên giúp ạ!
Phong Lâm Vũ cầm lấy những tờ văn bản hợp đồng mà thư ký Hạ đưa đến rồi nhíu mày gật đầu:
- Thôi được rồi!Khi nào vợ tôi tỉnh lại tôi sẽ đưa bản hợp đồng cho cô ấy!Cô cứ yên tâm về trước đi!
Thư ký Hạ nhờ vả xong việc của mình thì ríu rít gửi lời cám ơn Phong Lâm Vũ và rời đi khỏi ngay sau đó.
Lúc này thì Châu Tuệ bất chợt kêu lên:
- Nước!Tôi muốn uống nước!Cổ họng khô rát quá!
Phong Lâm Vũ nghe thế thì liền bước đến rót lấy cốc nước một tay đỡ lấy cơ thể đang gục lên gục xuống vì men say của Châu Tuệ còn một tay bón nước chầm chậm vào khuôn miệng cho cô rồi khẽ cau mày:
- Sao cô lại uống say như thế hả?
Châu Tuệ lúc này không buồn đáp trả câu hỏi của Phong Lâm Vũ mà cứ thế ngã người lên sofa nhắm nghiền mắt với cơ thể rệu rã như sợi bún mỏng.
Phong Lâm Vũ định dìu cô vào phòng ngủ thì xấp văn kiện hợp đồng nằm ngổn ngang trên bàn lúc này khiến hắn chợt nảy sinh ra ý định táo bạo.
Phong Lâm Vũ lôi từ cặp táp công sở của mình bản hợp đồng thu mua Lạc Châu Viên mà hắn đã nhờ luật sư soạn lại một bản khác sau khi bản hợp đồng cũ đã bị Châu Tuệ xé thành hàng trăm mảnh vụn trước đó.
Hắn tiến đến cầm lấy xấp văn bản mà thư ký Hạ đã nhờ đưa giúp Châu Tuệ trước đó trộn lẫn vào bản hợp đồng mua bán Lạc Châu Viên rồi bắt đầu thực hiện ý định của mình.
Phong Lâm Vũ cầm trên tay văn bản hợp đồng đến gần bên tai Châu Tuệ thủ thỉ:
- Châu Tuệ!Lúc nãy thư ký Hạ nhờ tôi đưa hợp đồng mà cô bảo cô ấy phải chuẩn bị gấp trong hôm nay chờ cô ký tên!Có sẵn giấy bút ở đây rồi này!Cô ký vào đi nhé!
Châu Tuệ hướng ánh mắt lờ mờ vì chếnh choáng men say nhìn về phía Phong Lâm Vũ cất giọng lè nhè:
- Mọi việc cứ để ngày mai hãy tính đi!Em đang mệt lắm!Chỉ muốn ngủ thôi!
Phong Lâm Vũ ra sức dỗ dành:
- Ngày mai thư ký Hạ đã đến Hàng Châu công tác rồi!Cô cũng nên xem thử có cần điều chỉnh lại hạng mục nào không để còn kịp báo với thư ký Hạ sửa chữa cho kịp thời chứ!
Cảm thấy lời khuyên của Phong Lâm Vũ là hoàn toàn hợp lý nên Châu Tuệ cầm lấy bản hợp đồng cố nhướng mắt lên xem nhưng trước mắt cô hiện tại chỉ là những con chữ quay mòng mòng không tài nào nhìn rõ được.
Cô cố gắng tỉnh táo lật giở hợp đồng đọc đến trang thứ hai thì thấy mọi điều khoản mà thư ký Hạ soạn thảo đều không có vấn đề gì cần chỉnh sửa nên Châu Tuệ lập tức ký tên vào mà không nghĩ ngợi gì thêm.
Lúc này hơi men đã ngấm vào người khiến cô vô cùng choáng váng chỉ muốn ký nhanh vài chữ cho xong để có thể ngã lưng lên giường nghỉ ngơi.
Phong Lâm Vũ ân cần lật giở giúp Châu Tuệ từng trang hợp đồng để cô có thể ký tên lên đấy dễ dàng hơn.Đến trang cuối cùng là hợp đồng mua bán Lạc Châu Viên cũng đã được Châu Tuệ đặt bút ký vào khiến Phong Lâm Vũ cảm thấy nhẹ nhõm mà mừng rơn trong dạ.
Sau khi ký tên xong thì Châu Tuệ gục đầu lên Phong Lâm Vũ khẽ nhăn mặt vì cơn đau đầu do ảnh hưởng của men rượu rồi cất giọng hỏi:
- Đã ký tên xong tất cả rồi chứ?Em đang cảm thấy chóng mặt lắm!Em chỉ muốn vào phòng ngủ thôi!
Phong Lâm Vũ đưa tay dìu Châu Tuệ đứng lên rồi nói:
- Đã xong cả rồi!Bây giờ tôi dìu cô về phòng nhé!
Phong Lâm Vũ dìu Châu Tuệ lên giường rồi đắp chăn lại cẩn thận cho cô.
Trước khi rời khỏi phòng hắn đã đứng lặng nhìn quan sát gương mặt cô đang say ngủ một hồi lâu.
Hắn tự hỏi hành động nhân lúc Châu Tuệ đang không tỉnh táo lừa cô ký tên mình vào bản hợp đồng mua bán Lạc Châu Viên có quá đáng lắm không?Và hắn có đang làm sai điều gì hay không?
Phong Lâm Vũ tự nhủ mọi việc có đi đến bước đường khiến hắn phải dùng đến thủ đoạn này để thâu tóm bằng được Lạc Châu Viên vào tay mình chung quy chỉ vì thói ương ngạnh quyết không chịu thỏa hiệp của Châu Tuệ mà ra.
Phong Lâm Vũ cho rằng Lạc Châu Viên suy cho cùng cũng chỉ là một bất động sản nhỏ nhoi không đáng để Châu Tuệ phải chống đối quyết liệt đến mức không nể mặt hắn như thế!
Hắn tự nhủ sẽ bù đắp lại cho cô bằng cách thu mua Lạc Châu Viên với con số cao ngất ngưỡng so với giá thị trường hiện tại.Châu Tuệ có được khoản tiền lớn còn Tiệp Trân thì thuận lợi hơn trong việc thực hiện luận án tốt nghiệp của mình.Đối với hắn như vậy thì đã khá êm xuôi nhất cử lưỡng thiện.
…
Tiệp Trân muốn nhẩy cẩng lên vì vui sướng khi vừa nghe điện cuộc gọi điện thoại của Phong Lâm Vũ báo là đã thuyết phục được Châu Tuệ đồng ý chuyển giao Lạc Châu Viên cho hắn.
Ả không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn Phong Lâm Vũ có thể thu mua thành công Lạc Châu Viên một cách dễ dàng và thuận lợi như thế.
Tin tốt lành này ả muốn gọi thông báo cho Đặng Thiên ngay.
Vừa nghe thấy Đặng Thiên bắt máy thì Tiệp Trân đã vội reo lên hứng khởi:
- Đặng Thiên!Em có tin vui muốn báo với anh đây!Phong Lâm Vũ đã thu mua thành công Lạc Châu Viên từ trong tay Châu Tuệ rồi!Em đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ anh yêu giao phó rồi đấy!
Đầu dây bên kia là chất giọng Đặng Thiên có phần khác lạ vang lên:
- Thế à?Vậy thì tốt rồi!Bây giờ anh đang có chút việc bận!Chúng ta sẽ nói chuyện sau nhé!
Không đợi Tiệp Trân nói thêm câu nào thì Đặng Thiên đã vội vã gác máy.Mặc dù cảm thấy thái độ Đặng Thiên vừa rồi có chút bất thường nhưng Tiệp Trân vẫn không nghĩ ngợi nhiều thêm.Niềm vui sướng xen lẫn sự hả hê khi sắp được Phong Lâm Vũ trao tặng Lạc Châu Viên cho mình đã lấn át tất cả tâm trạng của ả lúc này.
Ả luôn cố gắng hoàn thành thật tốt mọi nhiệm vụ Đặng Thiên giao phó chỉ với hy vọng phò trợ hắn ta sớm ngày thâu tóm cả Khải Hoàng trong tay.Sau đó Đặng Thiên sẽ chính thức cưới ả theo lời đã hứa và ả sẽ có những tháng ngày bình yên hạnh phúc bên người đàn ông ả yêu nhất cuộc đời này.
…
Đặng Thiên sau khi kết thúc cuộc gọi với Tiệp Trân thì chú tâm đưa mắt nhìn vào phía dưới gậy th*t của mình đang được cô nàng ngoại quốc cho ra vào khuôn miệng.Hắn dùng hai tay nhấn chặt đầu cô gái áp sát vào hạ vật của mình mà không ngừng rên rĩ:
- Aaa…Rose!Anh sắp không kiềm được rồi!
Cô gái ngoại quốc với đôi mắt xanh biếc mái tóc hoe vàng cùng làn da nâu khỏe mạnh chỉ ngước lên nhìn Đặng Thiên một chút rồi lại cúi xuống phía dưới ngậm chặt lấy gậy th*t mà ra vào bên trong khuôn miệng bạo liệt hơn.
Chẳng mấy chốc đã khiến Đặng Thiên phóng thích hết tinh dịch ngập ngụa vào miệng ả.
Cô gái ngoại quốc đưa tay lau lên vành môi đang chảy ra tinh dịch của đàn ông rồi khẽ cười nói giọng lơ lớ:
- Đặc quá!Của anh thật tuyệt!
Đặng Thiên ghì chặt cô gái ngoại quốc dưới thân mình rồi dọ hỏi:
- Rose à!Sao em lại trở về Bắc Kinh đột ngột mà không báo trước với anh?
Cô gái ngoại quốc đưa môi la liếm lên cổ Đặng Thiên rồi trả lời:
- Về như thế này mới biết được anh có đang nuôi tiểu tình nhân nào khác ngoài em hay không?Vừa rồi ai gọi đến cho anh mà thái độ anh kỳ lạ thế hả?
Đặng Thiên đưa tay ve vuốt lên bờ mông Rose rồi trả lời:
- Cuộc gọi liên quan đến công việc thôi!Em nỡ nào nghi ngờ tình yêu anh dành cho em sao?
Rose chỉ khẽ cười:
- Thì em chỉ nói vậy thôi mà!Anh đã sắp trở thành chồng sắp cưới của em rồi nên phải biết giữ mình không được thu ong hút bướm đâu đấy!
Đặng Thiên đưa lưỡi vân vê đầu nhũ hoa của Rose rồi thầm thì:
- Anh biết rồi!Vừa nãy em đã làm anh sướng rồi nên bây giờ đến phiên anh hầu hạ lại vợ yêu!
Dứt lời thì Đặng Thiên hòa vào thân thể trần trụi cùng Rose mà đắm mình vào màn mây mưa ướt át.Từng tràng đẩy đưa cắm sâu vào từng tất da thịt phía dưới của Đặng Thiên lúc này càng khiến Rose không ngừng những tiếng rên rĩ van xin thống thiết.
Hắn chỉ mong thời gian Rose ở lại Bắc Kinh sẽ ngắn hơn dự định và tốt nhất là bằng mọi giá hắn sẽ không khiến Tiệp Trân nghi ngờ về mối quan hệ ngoài luồng của mình cùng Rose hiện tại.