Tôi Lỡ Yêu Ác Nữ Rồi!

Chương 162: Một Lần Nữa Ta Yêu




Với sự hổ trợ nhiệt tình từ tài xế xe bán tải thì chỉ trong vòng 20 phút sau Phong Lâm Vũ đã có mặt tại sân bay Đại Hưng và điều đầu tiên khi hắn đến sân bay là tức tốc kiếm tìm Châu Tuệ trong sự hoảng loạn ở tất cả mọi ngõ ngách.

Dòng người ở sân bay vẫn tấp nập đưa đón nhau và ánh mắt của Phong Lâm Vũ vẫn khẩn thiết mong cầu nhìn thấy được bóng hình thân quen xuất hiện ngay trước mắt hắn.

Và rồi khi chạy quanh tìm kiếm ở khu vực cổng an ninh Phong Lâm Vũ sửng sốt khi nhìn thấy bóng lưng phía sau người phụ nữ mặc trên người chiếc áo manto màu nâu vàng đang kéo vali tiến vào chuẩn bị làm thủ tục ký gửi hành lý.

Phong Lâm Vũ không thể kìm được cảm xúc mà hô hoán lên vang vọng tập trung tất cả sự chú ý của mọi người:

- Châu Tuệ!Em đừng đi!Đừng rời xa anh!

Người phụ nữ nghe thấy tiếng gọi tên mình da diết thì liền xoay người quay lại nhìn và thốt lên trong sự ngỡ ngàng:

- Phong Lâm Vũ…Sao anh lại có mặt ở đây?

Phong Lâm Vũ nhìn về phía Châu Tuệ với ánh mắt ngấn lệ:

- Anh vừa ghé sang trang viên sáng nay!Anh đã đọc được lá thư chỉ vài dòng chữ ngắn ngủi do em để lại…Châu Tuệ…Em thực sự muốn rời xa anh và bỏ đi không nói một lời từ biệt như vậy sao?Vậy mà tối qua em còn hứa sắp tới sẽ đi đảo Santorini cùng anh!Em chỉ là đang lừa anh thôi!

Châu Tuệ cất giọng nghẹn ngào:

- Phong Lâm Vũ…Em không cố ý bỏ đi không nói lời từ biệt!Chỉ là em sớm đoán biết anh sẽ đuổi theo em,vì thế em chỉ có thể lẳng lặng bỏ đi như thế này mới có thể rời xa anh và khiến cho anh không thể nào tìm thấy em được nữa!

Phong Lâm Vũ chợt đau thắt nơi lồng ngực:

- Châu Tuệ…Vì sao em cứ nhất quyết phải rời xa anh?Thời gian vừa qua anh đã cố gắng rất nhiều và làm mọi cách để có thể hàn gắn mối quan hệ giữa chúng ta,em không thể nào tha thứ và cho anh một cơ hội ở bên em được sao?

Châu Tuệ nhìn về Phong Lâm Vũ lặng lẽ rơi giọt nước mắt:

- Phong Lâm Vũ…Thời gian vừa qua em có thể cảm nhận được tất cả mọi nổ lực của anh cũng như sự yêu thương quan tâm mà anh dành cho em như thế nào!Em đã từng rất hận anh vì anh đã không ngại ngần bóp nát trái tim em ra thành trăm mảnh vụn và dồn em vào vực thẳm tăm tối nhất!Em đã từng nghĩ suốt cả đời này sẽ không thể nào tha thứ cho anh nhưng khi em đang chìm vào vực sâu không đáy của cuộc đời mình cũng chính anh là người đã nắm lấy tay em và giúp em bước về phía ánh sáng thêm một lần nữa!

Châu Tuệ khẽ đưa tay lau đi giọt nước mắt rồi tiếp tục thổn thức:

- Em nhận ra trái tim mình chưa bao giờ hết yêu anh mà chỉ là sợ phải yêu anh thêm một lần nữa!Em sợ đau sợ tổn thương và nỗi oán hận về tất cả những việc anh đã gây ra cho em trong quá khứ càng khiến cho em chùng bước không thể nào tiến về phía anh!Nhưng cuối cùng thì em không thể nào tự lừa dối bản thân mình thêm được nữa!Nếu trước đây em hoàn toàn chỉ giữ nguyên ý định sẽ rời xa anh thì trong khoảng thời gian gần đây em lại phân vân giữa hai việc mình sẽ rời đi hay ở lại bên anh!

Phong Lâm Vũ nhanh chóng dọ hỏi:

- Điều gì đã khiến em trở nên phân vân như thế?

Châu Tuệ đáp lời với tông giọng trầm buồn:

- Sự phân vân này là bắt nguồn từ chính bản thân em!Những gì xảy ra với cơ thể em trong suốt 6 tháng vừa qua và nguyên do vì sao em lại mắc phải hội chứng tâm lý ngay sau đó ắt hẳn anh là người biết rõ nhất!Em đã từng ao ước khoảng thời gian 6 tháng kinh hoàng ấy chỉ là cơn ác mộng thoáng qua nhưng mỗi lần nghĩ về nó em vẫn còn rất đau và chưa hoàn toàn vượt qua được tất cả những ám ảnh ấy!Cũng chính vì điều đó đã khiến cho em phân vân và tràn đầy sự tự ti nên không thể đón nhận tình cảm từ anh và ở lại bên anh được nữa!

Phong Lâm Vũ liền vội trấn an:

- Châu Tuệ…Anh hiểu được tất cả những nỗi đau mà em đang ghánh chịu sẽ không dễ dàng gì có thể vượt qua!Nhưng không sao bên cạnh em đã có anh rồi!Chúng ta cùng nhau cố gắng vượt qua được không em?Một ngày không được thì nhiều ngày,một năm không được thì nhiều năm,hoặc thời gian có lâu hơn đi nữa anh vẫn sẽ cùng em vượt qua và xóa nhòa đi nỗi đau cùng những ký ức kinh hoàng ấy!Xin em hãy cho phép anh ở lại bên cạnh em và chữa lành tất cả những tổn thương trong em có được không?

Châu Tuệ không kiềm được những giọt nước mắt lan dài:

- Phong Lâm Vũ…Em…

Ngay lúc này Phong Lâm Vũ đã không ngại ngần quỳ gối xuống nền đất và cất vang tiếng lòng thổn thức của mình:

- Châu Tuệ…Anh đã một lần ngu ngốc đánh mất em trong quá khứ nên không thể nào để em rời xa anh thêm một lần nào nữa!Xin em hãy tha thứ và cho anh thêm một cơ hội được ở bên em!Xem như anh cầu xin ở em lòng thương hại mong em thương xót lấy anh và đừng tìm cách rời xa anh nữa được không?

Hành động quỳ gối giữa sân bay của Phong Lâm Vũ trước mặt Châu Tuệ thu hút sự tập trung chú ý và theo dõi của đám đông ngày một đứng vây quanh nhiều hơn khiến cho Châu Tuệ cảm thấy vô cùng khó xử:

- Phong Lâm Vũ anh đứng lên đi đừng làm như thế!

Phong Lâm Vũ vẫn thổn thức những giọt nước mắt lan dài:

- Anh sẽ quỳ gối tại đây cho đến khi nào em đồng ý tha thứ cho anh!Châu Tuệ!Anh biết bản thân mình còn nhiều điều thiếu sót!Anh đã từng là một thằng khốn nạn phong lưu đùa vui với ái tình nhưng từ khi yêu em thì anh cũng đã “ăn chay” không gần kề nữ sắc cũng không cho phép bất cứ người phụ nữ nào có cơ hội tiếp cận mình nữa!

Phong Lâm Vũ tiếp tục nhìn về Châu Tuệ với ánh mắt chân thành:

- Em chưa hài lòng về anh ở điểm nào trong tính cách thì anh sẽ sửa điểm đó!Nếu em không thích tính háu ăn của anh thì anh sẽ ăn ít lại,mặc dù anh có lúc hơi ngờ nghệch vụng về nhưng bù lại khả năng kiếm tiền của anh cũng rất giỏi để có thể mang lại cho em cuộc sống như một bà hoàng ngự trị trên ngôi cao,em nói hướng Đông anh tuyệt đối không dám đi hướng Tây!Từ thân đến tim từ tính mạng đến sản nghiệp anh đều dâng tặng cho em hết!Châu Tuệ à!Xin em hãy cho anh một cơ hội để được yêu thương và chăm sóc cho em!

Những lời chân thành từ trái tim của Phong Lâm Vũ lúc này nhận được sự hưởng ứng và cổ vũ nhiệt liệt của đám đông mọi người tập trung ở sân bay ngay lúc này kèm theo những lời bàn tán xôn xao:

- Ôi trời Tổng tài truy thê vợ đến tận sân bay trong truyền thuyết xuất hiện giữa đời thường rồi kìa!

- Những lời anh ấy nói nghe qua thật cảm động!Nước mắt tôi rơi lúc nào cũng chẳng hay!

- Cô gì ơi hãy cho anh ấy một cơ hội đi người ta chân thành đến thế kia mà!

- Phải đấy!Vừa đẹp trai giàu có lại si tình như thế nếu cô chê thì để cho tôi nhé!

Phong Lâm Vũ tiếp tục nhìn về Châu Tuệ tỏ rõ sự khẩn thiết:

- Châu Tuệ!Tha thứ cho anh được không?

Châu Tuệ ngấn đầy những giọt nước mắt long lanh vừa bước dần về phía Phong Lâm Vũ vừa đáp:

- Hành động của em ngay lúc này sẽ thay cho câu trả lời!

Vừa dứt câu nói thì Châu Tuệ cúi thấp người áp lên môi Phong Lâm Vũ nụ hôn ngọt ngào khiến cho tất cả mọi người ở sân bay lúc này đồng loạt vỗ tay hưởng ứng:

- Cuối cùng thì cô ấy đã đồng ý cho anh ấy cơ hội rồi!

- Màn cẩu lương này vừa ngọt ngào vừa cảm động quá đi mất!

- Hai người nhớ hôn lâu thêm một chút tôi đang quay phim lại đấy nhé!

Trong sự hò reo cổ vũ của tất cả mọi người nụ hôn của Phong Lâm Vũ và Châu Tuệ cứ thế kéo dài trong sự bất tận giữa những giọt nước mắt hạnh phúc đan xen và cả sự thổn thức nghẹn ngào.

Định mệnh đã sớm an bài để họ phải gặp nhau và cùng đi qua một vòng tròn lớn giữa yêu và hận,chia ly trong sự hận thù để rồi tương phùng bởi sự thấu hiểu và bao dung.

Họ đã không ít lần làm tổn thương nhau nhưng sau tất cả họ đã buông bỏ những hận thù trong quá khứ và chấp nhận tha thứ cho nhau để một lần nữa để tình yêu được thắp lên ánh sáng của sự vĩnh hằng.

Buổi sáng tại sân bay Đại Hưng và những hình ảnh giữa Phong Lâm Vũ cùng Châu Tuệ trong ngày hôm đó nhanh chóng được chia sẻ rầm rộ trên các diễn đàn tình yêu và để lại hàng ngàn bình luận cùng những lời chúc phúc vì câu chuyện tình gương vỡ lại lành của họ đã thực sự truyền được cảm hứng và chạm đến trái tim của tất cả mọi người.



Buổi tối tại trang viên Châu gia.

Phong Lâm Vũ ôm Châu Tuệ vào lòng cùng cô ngồi trên chiếc xích đu ở giữa khuôn viên đón từng làn gió đêm và hương hoa quỳnh thoảng đưa nhè nhẹ.

Phong Lâm Vũ đặt nhẹ lên trán Châu Tuệ nụ hôn rồi khẽ thì thầm:

- Châu Tuệ à anh không nằm mơ đúng không?Đây là sự thật!Cuối cùng thì em đã quay về bên anh rồi!

Châu Tuệ vùi đầu vào lồng ngực Phong Lâm Vũ rồi thỏ thẻ:

- Từ buổi sáng ở sân bay đến khi trời tối anh đã hỏi em câu này lần thứ 100 rồi đấy!Anh không nằm mơ!Chúng ta đã ở bên nhau rồi!

Phong Lâm Vũ liền cười tít mắt:

- Vì hiện tại anh vẫn còn lâng lâng cảm giác hạnh phúc nên chỉ sợ đấy là giấc mơ thôi!Sau ba năm để lạc mất em thì anh đã tìm thấy em một lần nữa và nắm chặt lấy tay em thêm một lần nữa!

Châu Tuệ suy ngẫm một lúc rồi tiếp tục nói:

- Nhưng sắp tới em phải tạm rời xa anh một thời gian!Chi nhánh của Thiên Á ở Bắc Kinh đã ổn định nên em cần quay về New York quản lí và vận hành trụ sở ở bên đấy!

Phong Lâm Vũ chợt buồn xo trong ánh mắt:

- Em định đi trong bao lâu?

Châu Tuệ liền đáp:

- Có thể là từ 1 đến 2 năm!Em vẫn chưa xác định được thời gian cụ thể!

Phong Lâm Vũ dù khá hụt hẫng vì sắp phải xa Châu Tuệ một thời gian nhưng vẫn gượng cười:

- Anh sẽ sắp xếp thời gian qua New York thăm em thường xuyên!

Ít ngày sau đó Phong Lâm Vũ đích thân có mặt ở sân bay tiễn Châu Tuệ lên đường sang New York.

Châu Tuệ ôm lấy chiếc gối bông có in hình gương mặt Phong Lâm Vũ đang cười toe toét thì liền chậc lưỡi:

- Không ai bày ra chiêu trò này như anh hết!Bắt em phải mang theo chiếc gối còn to hơn cả thân hình mình sang tận New York!

Phong Lâm Vũ liền bẹo má Châu Tuệ rồi cười khà khà:

- Chiếc gối này có in hình gương mặt anh nên em cứ việc xem nó là thế thân của anh mà ôm hôn nó thoải mái bất kể sáng tối!Anh muốn em phải luôn nhớ đến anh và ôm lấy anh nên chỉ còn cách như thế này thôi!

Châu Tuệ liền đặt nụ hôn lên bờ má của Phong Lâm Vũ rồi nheo mắt cười:

- Em sẽ ôm lấy chiếc gối anh tặng hằng đêm và ngủ thật ngon!Đã gần đến giờ máy bay cất cánh rồi em phải vào phòng chờ sân bay đây!

Phong Lâm Vũ đặt lên trán Châu Tuệ nụ hôn tạm biệt:

- Em nhớ giữ gìn sức khỏe cẩn thận nhé!

Châu Tuệ nở nụ cười thật tươi kéo hành lý vẫy tay chào Phong Lâm Vũ rồi bước vào phòng chờ sân bay.

Không lâu sau đó chuyến bay đã khởi hành.

Phong Lâm Vũ đưa mắt nhìn về cánh máy bay lướt ngang qua bầu trời xanh rồi nở nụ cười hạnh phúc:

- Em yên tâm!Dù là 1 năm hay 2 năm,dù khoảng cách ở Bắc Kinh và New York có xa xôi đến đâu chăng nữa anh vẫn sẽ luôn tìm cách gặp gỡ em thường xuyên!Em đi đến đâu thì anh theo đến đó!