Tôi Lỡ Yêu Ác Nữ Rồi!

Chương 161: Muốn Được Em Bón Cháo Cơ!




Phong Lâm Vũ mơ màng tỉnh thức phát hiện ra mình đang nằm trên gác xếp tại tư gia của Thư Dung sau thời gian dưỡng sức vì đã lỡ uống quá nhiều nước sông khi nãy.

Hắn nhận ra sự trống vắng khi không có Châu Tuệ ở bên thì liền ngồi bật dậy và hoảng hốt kiếm tìm.

Khi Phong Lâm Vũ đã chạy đến gian bếp và trông thấy Châu Tuệ đang cầm con dao bầu sắc nhọn trong tay chợt nhớ đến những hành động tiêu cực của cô trước đó Phong Lâm Vũ liền hoảng hốt la toáng lên:

- Châu Tuệ bỏ dao xuống!Em đang định làm gì?Em không được làm chuyện dại dột!Châu Tuệ!

Lúc này thì Châu Tuệ liền quay lại nhìn Phong Lâm Vũ rồi khẽ chậc lưỡi:

- Anh làm gì mà la hét inh ỏi lên như thế em chỉ đang đánh vẩy cá định nấu cho anh bát cháo thôi mà!

Phong Lâm Vũ nghe thế liền bước gần đến quan sát thì nhận ra đúng là Châu Tuệ đang giữ chặt lấy con cá chép trên tay đồng thời thoăn thoắt dùng dao cạo sạch lớp vảy cá bên ngoài.

Phong Lâm Vũ liền đưa tay gãi gãi đầu:

- Xin lỗi em…Anh phản ứng hơi thái quá!

Châu Tuệ liền nhoẻn miệng cười:

- Do lúc nãy anh đã uống quá nhiều nước sông vào người nên cần phải ăn lại món cháo nóng làm ấm cho cơ thể!Anh nghỉ ngơi thêm một lát đi khi nào có cháo em sẽ gọi anh dậy ăn!

Phong Lâm Vũ liền bước đến ôm lấy Châu Tuệ từ phía sau:

- Anh muốn đứng đây nhìn em nấu ăn cơ!

Châu Tuệ khẽ chậc lưỡi:

- Anh đứng ôm em chặt như thế thì làm sao em nấu ăn được chứ?

Ngay lúc này thì Thư Tuấn bước vào rồi hắng giọng tỏ ý trêu ghẹo:

- Hai vị nên nhớ trong nhà còn có trẻ vị thành niên đấy nhé!Không cần phải phát cẩu lương như thế đâu!

Trông thấy con diều màu sắc sặc sỡ trên tay Thư Tuấn thì Phong Lâm Vũ liền dọ hỏi:

- Em đã nghe theo lời khuyên của anh không làm diều màu trắng nữa đúng không?

Thư Tuấn liền mỉm cười đáp:

- Là do em nhận phải những cú cốc đầu đau từ mẹ cấm em làm diều màu trắng mới đúng!Mẹ em cũng nhát gan y hệt anh vậy!Bây giờ em chuẩn bị ra đồng trải nghiệm con diều này không biết Phong thiếu gia có muốn đi cùng không?

Phong Lâm Vũ liền hớn hở đáp:

- Được thôi đi ngay đi!

Sau đó Phong Lâm Vũ quay sang nói với Châu Tuệ:

- Châu Tuệ à em có muốn chơi thả diều cùng anh và Thư Tuấn không?

Châu Tuệ liền mỉm cười khẽ lắc đầu:

- Em đang nấu dở món cháo cho anh!Anh nhớ đi một lúc rồi về ăn cháo nhé!

Nhìn thấy Phong Lâm Vũ hớn hở chạy theo Thư Tuấn thả diều trên cánh đồng gần đó Châu Tuệ bất chợt mỉm cười nhận ra bản tính vô tư như trẻ con của Phong Lâm Vũ trước giờ vẫn được ẩn sâu bên ngoài dáng vẻ trưởng thành to xác của hắn.

Sau hơn 30 phút thì Phong Lâm Vũ đã cùng Thư Tuấn quay trở lại vào nhà và lúc này Châu Tuệ cũng đã bê trên tay tô cháo nóng nghi ngút khói hớn hở gọi vang:

- Em đã nấu xong cháo rồi đây anh ăn ngay đi kẻo nguội!

Phong Lâm Vũ liền suy ngẫm một lúc rồi đưa tay ôm lấy lồng ngực:

- Ây da…Sao khó thở thế nhở?

Châu Tuệ liền tỏ ra lo lắng:

- Anh bị làm sao thế?

Phong Lâm Vũ tiếp tục nhăn nhó:

- Anh thấy khó chịu nơi lồng ngực quá e là không thể tự mình ăn cháo được rồi phải có người bón cho cơ!

Châu Tuệ ngầm hiểu Phong Lâm Vũ đang cố ý làm nũng liền đáp:

- Khi nãy anh còn chạy nhảy tung tăng chơi thả diều cùng Thư Tuấn kia mà!Anh là đang muốn dùng chiêu trò đúng không?

Phong Lâm Vũ liền tỏ vẻ đáng thương:

- Anh đang cảm thấy khó chịu thật mà chắc là do nước sông vẫn còn ứ đọng ở nơi nào đó chưa thoát ra hết được!

Châu Tuệ khẽ mỉm cười:

- Thôi được rồi để em bón cháo cho anh ăn!

Phong Lâm Vũ nghe thế liền há mồm thật to:

- Aaa…Em bón ngay đi!

Châu Tuệ liền đưa tay thổi từng thìa cháo bón cho Phong Lâm Vũ,được cô tận tay bón cháo hắn vui vẻ nuốt vội đến mức cô không kịp thổi hay bón đến thìa tiếp theo.

Thư Tuấn đứng gần đấy chỉ biết tủm tỉm đứng cười vì nãy giờ lượng cẩu lương được ban phát miễn phí đã ăn ngập mồm cả rồi.

Đến chiều tà thì Phong Lâm Vũ cùng Châu Tuệ gửi lời chào tạm biệt gia đình Thư lão gia để chuẩn bị đáp chuyến bay quay về Bắc Kinh.

Nhìn thấy ánh mắt của Châu Tuệ mãi dõi theo những tán hồng sai trĩu quả Phong Lâm Vũ liền bước đến dọ hỏi Thư lão gia:

- Thư lão gia!Có thể cho tôi xin hái ít quả hồng tặng cho Châu Tuệ được không?

Thư lão gia liền nở nụ cười hào sảng đáp:

- Phong thiếu gia cứ tự nhiên!

Vừa nghe Thư lão gia mở lời cho phép thì Phong Lâm Vũ liền trèo vọt lên cây và bắt đầu thu hoạch những quả hồng no tròn chín mọng.

Đột nhiên tiếng kêu quác quác quen thuộc lại vang lên khiến cho Phong Lâm Vũ có dự cảm chẳng lành mà dáo dác nhìn xuống phía dưới.

Ngay lúc này con vật hai chân có chiếc cổ cao dài với bộ lông trắng muốt đang đứng ở dưới góc hồng không ngừng tỏ thái độ sừng sộ mổ vào thân cây liên tiếp khiến cho Phong Lâm Vũ kêu lên oai oái:

- Con vịt chết tiệt lại là mày nữa à?Bộ kiếp trước tao có gây thù hằn gì với mày hay sao mà mày luôn muốn tấn công tao thế hả?

Lúc này thì Thư Tuấn liền lên tiếng:

- Phong thiếu gia anh lại nhầm nữa rồi!Đó là con ngỗng chứ không phải con vịt!

Phong Lâm Vũ liền gọi vang Châu Tuệ cầu cứu:

- Châu Tuệ!Em đuổi con vịt chết tiệt này đi giúp anh với!

Châu Tuệ liền nhìn về Phong Lâm Vũ với ánh mắt tinh nghịch:

- Vì cho đến bây giờ anh vẫn còn chưa phân biệt được đâu là con vịt đâu là con ngỗng nên ở trên cây thêm ít thời gian để ghi nhớ thêm đi!

Nói dứt lời thì Châu Tuệ quay đi mặc cho Phong Lâm Vũ kêu lên oai oái:

- Châu Tuệ!Sao em nỡ đối xử với anh như thế?Châu Tuệ!

Cả gia đình Thư lão gia trông thấy hình ảnh Phong Lâm Vũ không khác gì khỉ đang đu cây thì được dịp cười nghiêng ngã,tiếng cười rộn rã cứ thế vương theo từng ánh nắng trên tán cây hồng trong một buổi chiều tà.



Ba tháng sau.

Trong chuyến về thăm Liêu Ninh vừa qua khi Phong Lâm Vũ đã đặt cược mạng sống của mình nhằm giúp Châu Tuệ hồi phục được cảm xúc thì đến nay đã thêm ba tháng trôi qua Châu Tuệ đã trở nên hoạt bát và bình ổn tinh thần hơn so với giai đoạn trước rất nhiều.

Sau khi tinh thần Châu Tuệ đã ổn định hơn thì cô không còn ở cùng biệt phủ Phong gia cùng Phong Lâm Vũ mà quay về trang viên Châu gia cùng với thím Trương như trước đó.

Phong Lâm Vũ vẫn ghé đến trang viên Châu gia thăm nom quan tâm đến Châu Tuệ thường xuyên và hắn cảm thấy rất vui mừng vì cô đã vượt qua giai đoạn khó khăn nhất sau khi lãnh chịu hậu quả do hội chứng tâm lý mang lại trước đó.

Ngay lúc này thì Phong Lâm Vũ đang có mặt tại trang viên Châu gia dùng cơm tối cùng với Châu Tuệ.

Phong Lâm Vũ vừa cầm trên tay chiếc đùi gà nhai nhồm nhoàm vừa hớn hở nói với Châu Tuệ:

- Châu Tuệ à dạo gần đây sức khỏe của em đã ổn định hơn trước nhiều rồi anh dự định là tháng sau sẽ sắp xếp công việc đưa em đi nghĩ dưỡng ở biển đảo Santorini,em thấy thế nào?

Châu Tuệ gượng cười trả lời:

- Được!Anh cứ sắp xếp rồi báo lại với em!

Phong Lâm Vũ nhận ra thái độ tối nay của Châu Tuệ có chút khác lạ nhưng hắn không thể nào tự lý giải được.

Một nỗi bất an dấy lên trong lòng hắn ngay lúc này và cảm giác như Châu Tuệ đang cố ý giấu đi bí mật gì đó không nói rõ cho hắn được biết thực hư tường tận.

Phong Lâm Vũ chỉ còn có thể quan sát trạng thái của Châu Tuệ trong suốt buổi tối hôm đó và mong sao những sự phán đoán nghi hoặc trong đầu mình lúc này đều sẽ không trùng khớp với những gì diễn ra sắp tới.



Sáng sớm ngày hôm sau Phong Lâm Vũ quay trở lại trang viên Châu gia lấy tập tài liệu mà mình đã sơ ý bỏ quên trên bàn ăn vào lúc tối qua.

Vừa nhìn thấy Phong Lâm Vũ thì thím Trương đã chạy đến với gương mặt hớt hải lo sợ:

- Phong thiếu gia xảy ra chuyện lớn rồi!

Nhìn thấy vẻ hoảng loạn của thím Trương Phong Lâm Vũ liền dọ hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì thế?

Thím Trương đưa về phía Phong Lâm Vũ mẫu giấy nhỏ:

- Khi vào phòng tiểu thư dọn dẹp tôi đã phát hiện ra thứ này!Dường như tiểu thư đang có ý định bỏ đi thật xa!

Phong Lâm Vũ lập tức đưa mắt nhìn về những dòng chữ viết trên mẫu giấy do chính tay Châu Tuệ để lại:

"Phong Lâm Vũ!Em thành thật xin lỗi vì đã lẳng lặng bỏ đi không nói lời từ biệt với anh.

Xin anh đừng tìm em nữa vì em đã đi đến một nơi rất xa.Em sẽ sống thật tốt và anh cũng vậy.Anh hãy nhớ bảo trọng sức khỏe.

Vĩnh biệt anh!Châu Tuệ."

Phong Lâm Vũ liền thảng thốt vò nát lá thư trong tay rồi tức tốc chạy vụt lên xe Bugatti đánh tay lái hướng thẳng đến sân bay Đại Hưng lúc này.

Dù không biết Châu Tuệ đã rời đi trong bao lâu và liệu hắn có thể đuổi kịp theo cô hay không nhưng hắn vẫn ôm lấy niềm hy vọng được níu lấy bàn tay cô quay về bên mình.

Dự cảm tối qua trong Phong Lâm Vũ rằng Châu Tuệ chuẩn bị rời đi khỏi hắn là hoàn toàn chính xác và giờ phút này hắn đang phải đối mặt với giây phút đánh mất cô khỏi cuộc đời mình mãi mãi.

Dường như ông trời đang muốn thử thách Phong Lâm Vũ khi trên đường truy đuổi theo Châu Tuệ ra sân bay ngay lúc này lại bị ùn tắc giao thông dữ dội kẹt cứng đến mức không thể di chuyển hay lăn bánh.

Phong Lâm Vũ chỉ còn cách bỏ lại chiếc Bugatti bên vệ đường và băng qua làn đường khác tìm phương tiện tiếp tục di chuyển.

Ngay lúc này chiếc xe bán tải chở lợn chợt dừng lại bởi thân hình của Phong Lâm Vũ đã đứng phía trước giơ hai tay chặn đứng.

Tài xế bị chặn lại ngay giữa đường liền nhoài người ra xa tức giận quát lớn:

- Đệch!Muốn tìm nơi đầu thai hả?

Phong Lâm Vũ liền bước vội đến khẩn khoản:

- Có phải anh đang lái xe cùng hướng ra sân bay Đại Hưng không?Làm ơn cho tôi xin đi nhờ xe với gấp lắm rồi!

Tài xế xe bán tải trông thấy bộ dạng hớt hải của Phong Lâm Vũ như chợt nhớ đến điều gì rồi thốt lên:

- Trông anh quen lắm!Nếu không lầm thì cách đây vài năm về trước anh có xin tôi ngồi chen chúc với đám lợn để trốn chạy đúng không?Ác nữ lại truy đuổi anh nữa rồi à?

Phong Lâm Vũ liền đáp:

- Lần này đến lượt tôi truy đuổi theo ác nữ!Anh cho tôi lên xe ngồi với gấp lắm rồi!

Tài xế liền cười lên khà khà:

- Thế gian đúng là vật đổi sao dời chuyện gì cũng có thể xảy ra!Thôi được rồi lên xe ngay đi!Hôm nay gã lơ xe nghỉ việc nên anh lên đây ngồi cạnh tôi không cần chen chúc cùng đám lợn phía bên dưới nữa!