Tôi Lỡ Yêu Ác Nữ Rồi!

Chương 163: Hai Năm Sau




Phong Lâm Vũ bồng bế trên tay bé gái đang mặc trên người chiếc đầm xòe bồng xinh xắn như nàng công chúa nhỏ rồi đến từng bàn tiệc chuyện trò cùng quan khách:

- Mọi người cứ ăn uống thật tự nhiên không say thì không được về đấy nhé!Mọi người thấy con gái của tôi có đáng yêu không nào?

Một trong những vị quan khách liền lên tiếng nhận xét:

- Công chúa nhỏ của Phong thiếu gia quả thật đáng yêu!Sau này nhất định sẽ trở thành một đại mỹ nhân trong tương lai!

Lúc này bé gái bỗng nhiên quấy khóc khiến cho Phong Lâm Vũ phải hớt hải dỗ dành:

- Ôi tiểu Yên của baba sao lại khóc nhè thế kia?Chắc là đã nhớ hơi mẹ rồi đúng không?Để baba đi tìm mẹ cho con nhé!

Nói dứt lời thì Phong Lâm Vũ liền tiến đến người phụ nữ đang đứng trò chuyện cùng chư vị quan khách tại bàn tiệc lân cận rồi hồ hởi gọi vang:

- Thư Dung!Tiểu Yên đòi mẹ bế rồi này!

Lúc này thì Thư Dung liền quay người lại rồi bế lấy bé gái từ tay Phong Lâm Vũ truyền sang:

- Cám ơn Phong thiếu gia đã giữ hộ Hạo Yên giùm vợ chồng chúng tôi từ khi nãy đến giờ!

Hạo Quân ngay lúc này cũng đã có mặt vòng tay ôm qua eo Thư Dung rồi nói cười hớn hở:

- Cám ơn Phong tổng đã lặn lội đường xa từ Bắc Kinh đến Liêu Ninh để tham dự tiệc thôi nôi con gái Hạo Yên cùng với vợ chồng chúng tôi!

Phong Lâm Vũ liền cười khà khà:

- Không phải khách khí như thế!Tôi đã nhận lời làm cha đỡ đầu của Tiểu Yên từ khi con bé lọt lòng đến nay!Hôm nay là ngày đặc biệt của con gái nuôi nên tôi phải có mặt chứ!

Thư Dung liền nở nụ cười lém lỉnh:

- Tôi vốn định để Hạo Yên sau này trở thành con dâu của Phong thiếu gia cơ!Hiện nay Hạo Yên đã tròn một tuổi rồi nên Phong thiếu gia và sếp Châu Tuệ hãy tranh thủ thời gian đi nhé!Đừng để Hạo Yên sau này trở thành máy bay hạng nặng là được!

Hạo Quân liền nhắc khéo vợ mình:

- Bà xã à!Sao em lại trêu Phong tổng như thế?

Phong Lâm Vũ liền đưa tay gãi gãi đầu:

- Trong hai năm qua Châu Tuệ vẫn ở New York quản lí việc điều hành của Thiên Á nên mối quan hệ giữa chúng tôi vẫn chưa có nhiều cải thiện đáng kể cho lắm!

Hạo Quân liền động viên:

- Phong tổng đừng buồn!Tôi tin là phu nhân sẽ sớm sắp xếp công việc quay về bên Phong tổng trong thời gian sớm nhất!

Nói đoạn Hạo Quân liền kéo tay Phong Lâm Vũ ngồi xuống bàn tiệc cùng chư vị quan khách chén tạc chén thù trò chuyện rôm rả.

Sau đó Hạo Quân quay sang nói khẽ vào tai Thư Dung:

- Em vẫn định giữ bí mật về việc phu nhân sắp trở về Bắc Kinh không tiết lộ bất cứ điều gì cho Phong tổng được biết sao?

Thư Dung liền nháy mắt:

- Chuyện gì cũng có nguyên do của nó!Sếp Châu Tuệ đã căn dặn em như thế thì hãy cứ để mọi chuyện được diễn ra tự nhiên vậy!



3 giờ khuya ở trước cổng biệt phủ Phong gia.

Châu Tuệ trên tay kéo theo vali hành lý rồi khe khẽ tra từng chiếc chìa khóa mở cửa cổng và cửa chính của biệt phủ từ từ tiến vào bên trong một cách lặng lẽ.

Cô đã đáp chuyến bay từ New York trở về Bắc Kinh vào khuya nay và nơi đầu tiên cô muốn di chuyển đến chính là biệt phủ Phong gia ở Nam thành.

Châu Tuệ cũng không báo trước với Phong Lâm Vũ rằng cô sẽ quay về Bắc Kinh đột ngột như thế vì muốn dành cho hắn một sự bất ngờ và quan trọng nhất là cô muốn kiểm chứng xem trong hai năm tạm xa cách hắn đã thực sự sửa đổi bản tính phong lưu của mình hay chưa?Lòng dạ đàn ông dù gì đi chăng nữa vẫn là thứ khó đáng tin nhất!

Châu Tuệ tự nhủ thầm nếu tối nay cô có mặt đột ngột ở nơi đây và phát hiện Phong Lâm Vũ đang hú hí hay đưa rước tiểu tình nhân nào về nhà thì nhất định cô sẽ dạy dỗ hắn một trận thật ra trò.

Cứ thế Châu Tuệ lẳng lặng bước vào gian phòng ngủ quan sát và trông thấy Phong Lâm Vũ đang ngủ say như chết nằm vắt vẻo trên giường liên tục ngáy khò khò rền vang kéo dài âm thanh như một bản hòa tấu lệch nhịp hỏng hóc dây đàn.

Chợt thấy có thứ gì nhồn nhột cứ đâm vào mũi mình ngứa ngáy đến khó chịu khiến cho Phong Lâm Vũ phải mơ màng tỉnh giấc và rồi khi hắn mở mắt ra quan sát thì đã tá hỏa tam tinh nhận ra bóng đen đang buông rũ mái tóc dài cúi thấp người lườm lườm đôi mắt nhìn thẳng vào hắn một cách chăm chú.

Phong Lâm Vũ giật nảy người hoảng hốt la toáng lên:

- Aaaaaa!Ma nữ hiện nguyên hình!

Lúc này thì Châu Tuệ bật công tắc đèn phòng ngủ rồi khẽ chậc lưỡi:

- Phong Lâm Vũ là em đây mà!Anh làm gì mà cứ la hét inh ỏi vậy hả?

Sau một hồi trấn tĩnh thì Phong Lâm Vũ đã định thần trở lại và ngỡ ngàng nhận ra Châu Tuệ đang đứng trước mặt hắn:

- Châu Tuệ là em sao?Dọa anh sợ chết rồi!Em về từ khi nào thế sao không báo trước với anh?

Châu Tuệ liền nheo mắt đáp:

- Em định dành cho anh sự bất ngờ thôi mà!

Phong Lâm Vũ liền vùng ra khỏi giường rồi ôm chầm lấy Châu Tuệ mừng rỡ:

- Anh định là hết tuần này sẽ sắp xếp công việc sang New York thăm em thì hiện tại em đã trở về Bắc Kinh rồi!

Châu Tuệ liền nheo mắt cười:

- Trong suốt hai năm nay anh vẫn đi đi về về giữa Bắc Kinh và New York như một con thoi!Tháng nào anh cũng tranh thủ thời gian qua thăm em từ một đến hai lần nên nhiều lúc em cứ ngỡ mình đang ở vùng ngoại ô của Bắc Kinh chứ không phải là nước Mỹ xa xôi như thế!

Phong Lâm Vũ liền bẹo lên bờ má của Châu Tuệ:

- Vì anh không yên tâm để em một mình ở New York xa xôi như thế!Chuyến trở về Bắc Kinh lần này em dự định ở lại trong bao lâu?

Châu Tuệ liền tủm tỉm cười:

- Em đã phân bổ hệ thống quản lí nhân sự ổn định tại trụ sở New York nên lần này sẽ ở lại Bắc Kinh lâu dài!

Phong Lâm Vũ liền sáng rỡ đôi mắt rồi reo lên:

- Châu Tuệ!Vậy là cuối cùng em đã quyết định quay về Bắc Kinh không đi xa anh nữa!

Nói đoạn Phong Lâm Vũ liền ôm chầm lấy Châu Tuệ xoay nhiều vòng trong sự vui sướng tột cùng:

- Hoan hô!Cuối cùng thì sau hai năm chúng ta cũng đã kết thúc những ngày tháng yêu xa rồi!

Châu Tuệ liền la lên oai oái:

- Phong Lâm Vũ bỏ em xuống em chóng mặt quá!

Cứ thế Phong Lâm Vũ liên tục vui mừng như đứa trẻ thơ tận hưởng niềm vui sum họp cùng Châu Tuệ khiến cho cô chỉ còn biết lắc đầu rồi khẽ mỉm cười.

Một lúc sau đó khi cả hai đang cùng nhau trò chuyện trên ghế sofa thì âm thanh réo rắt vang lên không ngừng từ chiếc bụng của Phong Lâm Vũ khiến cho Châu Tuệ phải chú ý:

- Anh đang đói sao?

Phong Lâm Vũ liền đưa tay gãi gãi đầu:

- Do từ tối đêm qua anh đến Liêu Ninh dự tiệc thôi nôi con gái của vợ chồng Hạo Quân vì đã lỡ uống khá nhiều rượu nên toàn bộ thức ăn đã nôn sạch ra hết!Hiện tại anh đang cảm thấy rất đói bụng!

Châu Tuệ vừa tiến đến gần với chiếc tủ lạnh ở gian bếp vừa đáp:

- Em cũng đang rất đói!Để xem nguyên liệu trong tủ lạnh còn lại gì chúng ta sẽ cùng nấu ăn món đó vậy!

Phong Lâm Vũ liền reo lên:

- Tiết mục nấu ăn giữa đêm khuya à?Vậy anh sẽ là phó bếp hổ trợ cho em!

Sau một lúc tổng kết tất cả nguyên liệu còn lại trong tủ lạnh thì Châu Tuệ đưa ra sáng kiến:

- Với đống nguyên liệu hiện nay chúng ta sẽ cùng chế biến món lẩu hải sản!

Phong Lâm Vũ tỏ vẻ phấn khởi:

- Ý kiến hay!Một nồi lẩu hải sản vừa cay vừa nóng giữa đêm khuya se lạnh thì còn gì bằng!

Sau đó Châu Tuệ liền đeo lấy chiếc tạp dề và bắt tay vào các công đoạn sơ chế nguyên liệu cho món lẩu hải sản.

Điều cản trở các thao tác hiện tại của cô ở gian bếp chính là vòng tay ôm siết từ phía sau của Phong Lâm Vũ.

Châu Tuệ vừa thái rau củ trên thớt vừa khẽ chậc lưỡi khi Phong Lâm Vũ cứ tỏ ra dính người như thế:

- Phong Lâm Vũ!Vừa nãy anh bảo sẽ làm phụ bếp cho em nhưng đến hiện nay chưa thấy anh phát huy tác dụng gì cả!Anh định cứ ôm lấy em như thế đến bao giờ?

Phong Lâm Vũ liền hí hửng đáp:

- Đứng yên cho anh ôm thêm một chút nữa thôi!Anh thực sự rất nhớ và rất nghiện hương thơm từ cơ thể em!

Châu Tuệ nghe thế thì ửng hồng đôi bờ má và để mặc cho Phong Lâm Vũ thoải mái ôm mình từ phía sau.

Cô cũng không nói rõ cho hắn được biết là trong suốt những năm qua mùi hương nước hoa nam tính trên cơ thể hắn chính là thứ khiến cô cảm thấy dễ chịu và lưu lại ấn tượng khó quên nhất.

Cảm giác nhớ nhung và nghiện ngập mùi vị của nhau là sự song hành chứ không riêng gì Phong Lâm Vũ tự cảm nhận lấy.

Chỉ trong một tiếng đồng hồ sau thì Châu Tuệ đã chuẩn bị xong thức ăn khuya và đang ngồi tại bàn ăn cùng với Phong Lâm Vũ,trên bàn lúc này là nồi lẩu hải sản đầy ắp nguyên liệu sôi lên ùng ục nghi ngút khói.

Phong Lâm Vũ vừa đưa tay lột những con tôm tươi nguyên bỏ vào bát cho Châu Tuệ vừa dọ hỏi:

- Châu Tuệ à bây giờ cũng đã là 4 giờ 30 sáng rồi nên em hãy ở lại biệt phủ cùng anh luôn nhé!Sáng mai anh sẽ lái xe đưa em về Bắc thành!

Châu Tuệ liền đáp:

- Vốn dĩ em ghé đến biệt phủ Phong gia giờ này là vì đã định ở lại đây khuya nay!Nếu bây giờ trở về trang viên Châu gia thì sẽ làm phiền đến giấc ngủ của thím Trương mất thôi!

Phong Lâm Vũ liền hí hửng reo lên:

- Phòng ngủ dành cho khách luôn được người giúp việc dọn dẹp thường xuyên khá sạch sẽ nên em cứ dùng tự nhiên nhé!

Châu Tuệ bốc lấy con tôm đã được Phong Lâm Vũ lột sẵn cho vào miệng nhai ngon lành rồi đáp:

- Được rồi cám ơn anh!

Phong Lâm Vũ gãi gãi đầu như đang định nói thêm điều gì nhưng lại thôi.Châu Tuệ ngầm hiểu được thái độ lúc này của hắn nhưng vẫn giả vờ không quan tâm mà chỉ tủm tỉm cười thầm.



Sau khi tắm táp và tiến hành thêm những bước skincare thì Châu Tuệ liền bước lên giường và đắp chăn chuẩn bị đi ngủ.

Tuy nhiên ngay lúc này cô đã trông thấy Phong Lâm Vũ đứng trước cửa phòng đưa tay gãi gãi đầu cùng với bộ dạng thập thò thì liền cất vang giọng hỏi:

- Sao anh không về phòng mình ngủ?Có chuyện gì sao?

Phong Lâm Vũ liền bước đến gần giường Châu Tuệ rồi ấp úng trả lời:

- Châu Tuệ à,chiếc gối ôm in hình anh đâu rồi?Em không mang về Bắc Kinh sao?

Châu Tuệ liền đáp:

- Em đã để quên ở New York mất rồi!

Phong Lâm Vũ liền sáng rỡ cặp mắt như nắm bắt được thời cơ:

- Em đã quen ngủ có gối ôm nhưng phòng khách nhà anh thì lại không có!Hiện tại chỉ có một chiếc gối ôm bằng xương bằng thịt là anh thôi!Nếu em không ngại thì anh sẽ làm chiếc gối ôm cho em có được không?

Châu Tuệ đã sớm đoán biết tất cả ý định của Phong Lâm Vũ liền đáp:

- Được rồi!Cho phép chiếc gối ôm bằng xương bằng thịt bước lên giường!

Phong Lâm Vũ nghe thế liền tíu tít phóng lên giường với vận tốc tên lửa không chờ đợi gì thêm.

Hắn ôm siết lấy Châu Tuệ nằm gọn vào lòng mình rồi thủ thỉ:

- Em yên tâm ngủ đi!Vẫn như mọi khi chiếc gối ôm này sẽ nằm yên không cử động và tuyệt đối an toàn!

Đến khi nhìn thấy Châu Tuệ đã chìm vào giấc ngủ bình yên thì Phong Lâm Vũ khẽ đặt nụ hôn nhẹ nhàng lên trán cô:

- Cám ơn em đã quay trở về bên vòng tay anh!Yêu em!