Edit: Meii
Đường Ninh ngây người.
Cậu hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.
Kỷ Liên Uẩn có ý gì? Chẳng phải bọn họ đều bị ép duyên sao? Sao đột nhiên... đột nhiên lại nói đến cái gì mà yêu từ cái nhìn đầu tiên chứ?
Hơn nữa, cái gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên này, nói thẳng ra là yêu vì nhan sắc mà?
Đối diện với ánh mắt thâm tình của Kỷ Liên Uẩn, Đường Ninh bỗng cảm thấy không quá thoải mái.
Thật ra, cậu đã gặp rất nhiều người thích cậu từ ánh mắt đầu tiên, dường như những người đó đều ôm tưởng tượng tốt đẹp về cậu, bọn họ tin tưởng cậu rất giỏi, tin rằng cậu có thể tỏa sáng trong mọi lĩnh vực khác như vẻ ngoài của cậu vậy
Nhưng Đường Ninh biết, ngoại trừ gương mặt này, cậu không làm tốt chuyện gì cả.
Những người tiếp cận cậu đều quá cực đoan, hoặc là ưu tú đến mức tự bản thân Đường Ninh cũng thấy xấu hổ, hoặc là quá biến thái khiến Đường Ninh cố gắng tránh né.
Đường Ninh sợ hãi nhìn Kỷ Liên Uẩn, cậu biết bản thân mình rất kì lạ, kì lạ đến mức rất thích hợp để có một mối quan hệ thân mật nào với người khác.
Nên nói thế nào nhỉ? Như kiểu bản thân cậu rất thích hợp để yêu một người trong thầm lặng, càng thích lại càng giấu kín trong lòng. Giống như khi cậu có cảm tình với Kỷ Liên Uẩn vô cùng dịu dàng kia, tuy rằng cậu cũng không chắc là bản thân có yêu y không, nhưng trong phó bản nguy hiểm này, cậu vẫn nhìn Kỷ Liên Uẩn qua một lăng kính tốt đẹp.
Nhưng nghĩ lại, có lẽ trong phó bản này, cậu thật sự thích Kỷ Liên Uẩn.
Cậu có thể nhận ra Kỷ Liên Uẩn cũng thích cậu, cậu nguyện ý để mối quan hệ này tiếp tục mập mờ như vậy, giống như trong cơn say, lúc tỉnh rượu lại là một ngày mới.
Loại cảm giác này không nên vạch trần ra.
Càng không nên dùng ánh mắt thâm tình cùng ngữ điệu dịu dàng như vậy.
Tình cảm mãnh liệt nhiều góc nhọn của Kỷ Liên Uẩn khiến Đường Ninh lùi bước theo bản năng, nếu ở thế giới hiện thực, lúc này cậu đã nói một cách rất thuần thục....
Cảm ơn bạn vì đã thích tôi, nhưng bây giờ tôi chưa có ý định yêu đương, tôi muốn tập trung vào sự nghiệp trước, hơn nữa công ty cũng không cho phép yêu đương, nên thành thật xin lỗi bạn.
Nhưng mà Kỷ Liên Uẩn lại là lá bùa hộ mệnh của cậu ở phó bản này.
".... Thì ra là như vậy sao." Đường Ninh nhỏ giọng trả lời.
Kỷ Liên Uẩn cười dịu dàng, như thể nói được lời tỏ tình kia chính là tâm nguyện của y vậy. Y đau lòng chạm lên vết thương trên cổ Đường Ninh, một vòng đỏ ửng trên cần cổ tuyết trắng khiến người ta sợ hãi, như thể một chú mèo trắng tinh đang đeo một chiếc vòng cổ màu đỏ đậm vậy.
Đường Ninh nhíu mày, chỉ cần chạm nhẹ vào miệng vết thương kia cũng khiến cậu cảm thấy vô cùng đau đớn, đôi mắt cậu cũng lập tức phủ đầy hơi nước.
Kỷ Liên Uẩn định lập tức thu tay lại, nhưng không hiểu sao, bàn tay y khẽ vươn lên chạm lên má Đường Ninh, đón được những giọt nước mắt tuôn rơi của cậu.
Giọt nước mắt rơi trên tay, tích lại thành giọt lớn rồi rơi xuống, mà dường như trong nội tâm của Kỷ Liên Uẩn cũng khẽ vang lên tiếng tí tách thanh thúy.
Rất là êm tai.
Kỷ Liên Uẩn lại thất thần một lần nữa.
Người trong lòng luôn khiến y có một cảm giác không chạm đến được, cho dù y đã ôm lấy cậu trong lòng ngực, cho dù hai người đã thành thân, nhưng y vẫn cảm thấy chỉ cần y sơ sẩy một chút, người trong lòng sẽ lại trốn đi đâu mất.
Cậu khẽ nhíu mày, nước mắt vẫn tuôn rơi. Giọt nước mắt ấm áp rơi xuống lòng bàn tay y, chỉ khi bọn họ tiếp xúc thân mật, Kỷ Liên Uẩn mới có cảm giác rằng y đang thật sự được chạm vào cậu.
Vành tai bị Đường Ninh cắn vẫn còn có chút đau đớn.
Thế nhưng Kỷ Liên Uẩn cũng không giận, khi Đường Ninh cắn y, trong lòng y bỗng có một cảm giác nói không lên lời, như thế tất cả chỉ là ảo ảnh, y có thể nhìn thấy cảm xúc nồng đậm trong đôi mắt đen của cậu, thậm chí, y còn muốn... liếm lên đôi mắt trong veo ấy.
Kỷ Liên Uẩn thu thay lại, cố gắng ngăn ý niệm không tốt đẹp đó ra khỏi đầu. Y hít một hơi thật sâu, hỏi vấn đề mình quan tâm nhất. "Tại sao vừa nãy em lại thắt cổ, em gặp chuyện gì sao?"
Thắt cổ?
Đường Ninh nhìn về phía những người chơi xung quanh, cậu rất muốn biết rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra, nhưng tất cả những người chơi còn lại lại tránh đi tầm mắt của cậu.
Đường Ninh ngơ ngác quay đầu lại, phát hiện khi cậu quay đầu nhìn những người chơi kia, Kỷ Liên Uẩn cũng quay đầu nhìn họ.
"Ta không có thắt cổ, ta thấy quỷ." Nói đến đây, Đường Ninh vẫn không nhịn được mà sợ hãi, cậu như bị mạng nhện sợ hãi vây quanh, chỉ khi dựa vào người Kỷ Liên Uẩn cậu mới cảm thấy an toàn một chút, "Là quỷ thắt cổ ta."
Đường Ninh vừa nói vừa nhìn về phía bốn người chơi, rốt cuộc cũng có một người nói: "Chúng tôi không nhìn thấy quỷ, chỉ thấy cậu tự mình thắt cổ, có cản thế nào cũng không được."
Nghe thấy vậy, Đường Ninh lập tức hiểu ra, hẳn là cậu đã gặp phải ảo giác của quỷ, cũng giống như quỷ chặn đường vậy, nếu như Kỷ Liên Uẩn không cứu cậu kịp, có lẽ cậu sẽ rơi vào kết cục giống với Hàn Dư Niên.
Như vậy thì gia gia của nguyên chủ, Đường Hiền Hằng chết cũng là do ảo ảnh của ma quỷ sao?
Nếu đúng là như vậy, tại sao Đường Hiền Hằng lại mặc sẵn áo niệm? Còn gửi gửi gắm cậu, an bài sẵn hôn sự cho cậu? Còn dặn dò bọn họ trong bảy ngày phải hạ táng thi thể lão? Như vậy thì đâu phải là chết đột ngột đâu?
Chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa như vậy, như là đã đoán trước được thời điểm tử vong của mình rồi vậy
Đường Ninh cố gắng tự hỏi một chút, nhưng cậu thật sự không nghĩ ra được gì, cậu đã quá mệt mỏi rồi, chỉ đành nhắm mắt dựa vào ngực Kỷ Liên Uẩn. Kỷ Liên Uẩn nhẹ nhàng ôm lấy cậu, nhỏ giọng nói: "Đừng lo lắng, ta sẽ ở cạnh em."
Có lời hứa hẹn này của y, Đường Ninh cảm thấy vô cùng an tâm, Kỷ Liên Uẩn tiếp tục nói: "Em đã mệt đến vậy rồi thì về phòng nghỉ ngơi đi, đêm nay đừng trực bên linh cữu nữa.". ngôn tình hài
Lúc này, hương trong linh đường đã cháy sạch, người duy nhất có thể làm quỷ quái sợ hãi cũng chỉ còn mỗi Kỷ Liên Uẩn, nhưng khi Kỷ Liên Uẩn nói câu này, cũng không có người chơi nào dám ngăn cản y.
Đường Ninh được Kỷ Liên Uẩn đỡ đứng dậy, hai người đều vô cùng suy yếu mà dựa vào nhau. Đường Ninh có chút lo lắng nếu bây giờ hai người trở về mà gặp quỷ chặn đường, hay Kỷ Liên Uẩn lại hôn mê một lần nữa, có lẽ cậu cũng chẳng còn sức lực mà chạy trốn nữa.
[Hệ thống ơi, bây giờ là mấy giờ rồi?]
Đường Ninh cũng định tự xem điện thoại của mình, nhưng có vẻ di động của cậu đã hết pin rồi.
[0 giờ.]
Quả nhiên gặp quỷ chặn đường tốn thời gian ghê.
Đường Ninh đưa ngón trỏ của mình đến gần miệng Kỷ Liên Uẩn, nhỏ giọng nói: "Ngươi hút một chút..."
Chưa đợi cậu giải thích xem hành động nhìn có vẻ kỳ lạ này có tác dụng gì, đôi môi tái nhợt kia đã mở ra ngậm lấy đầu ngón tay cậu.
Nhanh như đang rất háo hức chờ đợi vậy.
Đường Ninh cảm giác như chút sức lực cuối cùng của mình đang bị Kỷ Liên Uẩn hút đi, đối phương chỉ ngậm lấy đốt ngón tay cậu, đầu lưỡi nóng bỏng kia còn khẽ chạm lên đầu ngón tay.
"Ha a...." Làn da của Đường Ninh trắng bệch, cậu khẽ run rẩy thu hồi tay, cả người nhũn ra dựa vào lòng Kỷ Liên Uẩn. So với trạng thái lúc này của Đường Ninh, khuôn mặt Kỷ Liên Uẩn còn hồng hào hơn một chút.
Y ôm lấy Đường Ninh mềm như bông.
Thê tử mới cưới của y vô cùng tin tưởng mà rúc trong lồng ngực y, hơi thở cậu ngọt ngào như từng đợt mật ngọt nhè nhẹ thoáng qua, làm Kỷ Liên Uẩn muốn nhấm nháp một chút.
Đầu ngón tay cậu cũng ngọt như vậy.
Vậy thì những nơi khác thì sao?
"Mau... để ta lên giường...." Đường Ninh nhíu mày nói, lúc này cậu thật sự không muốn động đậy, vừa mệt vừa đói, những món cơm chiều kia hẳn là đã nguội lạnh rồi đi, "Ta đói."
Yết hầu của Kỷ Liên Uẩn khẽ lăn lộn, y cũng đói bụng.
Đường Ninh được Kỷ Liên Uẩn đỡ đến phòng nghỉ, thật ra phòng của cậu không cách linh đường quá xa, nếu không phải vừa nãy gặp quỷ chặn đường thì bọn họ đã đến sớm rồi.
Kỷ Liên Uẩn bật đèn lên, bóng đèn trong phòng đã cũ lắm rồi, ánh đèn cũng không sáng hơn ánh nên là bao. Bóng đèn kia còn nhấp nháy nhấp nháy, thậm chí còn không ổn định bằng châm nến.
Đồ ăn trong căn phòng tối tăm này đã nguội, Kỷ Liên Uẩn thấy vậy bèn nói sẽ đi hâm nóng đồ ăn. Tuy Đường Ninh không còn chút sức lực nào, nhưng cậu sợ Kỷ Liên Uẩn rời đi thì bản thân sẽ gặp phải yêu ma, bèn cố gắng đứng dậy đi đến bên Kỷ Liên Uẩn, nói muốn xem y hâm nóng đồ ăn.
"Ai làm mấy món này thế?" Đường Ninh nghe thấy Kỷ Liên Uẩn hỏi.
"Là.... Là ngươi lúc phát bệnh làm." Đường Ninh nhẹ giọng trả lời.
"Hay để ta làm lại cho em một phần khác nhé?" Kỷ Liên Uẩn hỏi.
Đường Ninh mệt mỏi lắc đầu, bây giờ cậu đang rất mệt và đói, chỉ muốn nhanh chóng ăn một món gì đó nóng rồi nhanh chóng đi ngủ mà thôi.
Nhìn dáng vẻ mỏi mệt của Đường Ninh, Kỷ Liên Uẩn trầm mặc một chút, nhanh chóng hâm nóng đồ ăn rồi bê vào phòng. Đường Ninh mệt mỏi đến không mở mắt được, y thấy vậy liền múc một tiếng, thổi nhẹ rồi đút cho cậu ăn.
Tốc độ ăn của cậu rất chậm, nhiều lúc, Đường Ninh còn ngủ quên mất, cái đầu nhỏ ngả sang một bên, rồi bỗng nhiên giật mình tỉnh lại, bắt đầu chậm rì rì nhai nuốt tiếp.
Đồ ăn quỷ tân lang làm thật sự rất ngon, cho dù đã nguội lạnh rồi phải hâm nóng lại một lần vẫn ngon hơn những món ăn được nấu nướng tỉ mỉ ở nhà hàng.
Đường Ninh gối đầu lên vai Kỷ Liên Uẩn, vừa nhắm mắt vừa nhai cơm, nên cũng không biết ánh mắt si mê của Kỷ Liên Uẩn khi nhìn mình.
Kỷ Liên Uẩn vẫn luôn đứng đắn kia lại đang rũ mắt nhìn chằm chằm đôi môi cậu, hàm răng cậu, đầu lưỡi cậu....
"Nước." Đường Ninh nhỏ giọng nói, đôi mắt vẫn nhắm chặt.
Kỷ Liên Uẩn múc một thìa canh cho cậu, cẩn thận đưa đến bên môi Đường Ninh.
Đôi môi mềm mại ngậm lấy cái thìa, chậm rãi uống vào như chú mèo con đang liếm nước.
Ngoan ngoãn vô cùng.
Đầu lưỡi cậu khẽ liếm môi, Đường Ninh mở mắt ra, mơ mơ hồ hồ nhìn thoáng qua Kỷ Liên Uẩn vẫn đang cần thận phục vụ mình, "Nữa..."
Trái tim Kỷ Liên Uẩn đập thình thịch.
Y lại múc một thìa canh nữa rồi đưa đến môi Đường Ninh, ngay cả việc uống nước cậu cũng ỉ lại vào y như vậy, cậu chậm rì rì mà mềm mại ngậm lấy, khẽ liếm liếm một chút, cả gương mặt cậu cũng đỏ ửng.
Đường Ninh uống xong ngụm canh, cũng đã thấy ngang bụng, cậu vẫn có thể ăn nữa, nhưng bây giờ so với cơm, cậu càng muốn đi ngủ hơn. Vì thế, cậu nhỏ giọng nói: "No rồi..."
Kỷ Liên Uẩn lập tức buông chén đũa, đỡ Đường Ninh nằm xuống giường. Y cởi giày và tất của cậu ra, dùng khăn ấm lau qua chân cậu, đến khi y vén quần cậu đến đầu gối, Kỷ Liên Uẩn nhìn vết đỏ trên đầu gối cậu mà đau lòng không thôi.
Y cố gắng thả nhẹ động tác để không quấy nhiễu Đường Ninh trên giường, y nhẹ nhàng bôi thuốc cho Đường Ninh, trong lúc mơ ngủ, Đường Ninh khẽ nhíu mày, phát ra một tiếng nức nở mỏng manh.
Kỷ Liên Uẩn ngồi cạnh mép giường nhìn Đường Ninh đang say ngủ, y thấy nhìn thế nào cũng không đủ, tại sao trên đời này lại có người tâm đầu ý hợp với y như vậy? Người xưa có câu, cầm trong tay sợ nát, ngậm trong miệng sợ tan, có lẽ chính là để diễn tả tình cảm của y với cậu.
Y lẳng lặng nhìn Đường Ninh một hồi lâu.
Cuối cùng, Kỷ Liên Uẩn không nhịn được mà cúi đầu, hôn Đường Ninh đang say ngủ.
Hôn lên bờ môi mềm mại kia.